Trên thế giới này có rất nhiều thứ không trọn vẹn, một tòa kiến trúc hạnh phúc có lẽ bên trong chỉ là trống rỗng.
Bức thư tình Mark viết cho người vợ Jenny (1) của mình được truyền lưu nhiều thời đại, ai cũng cho rằng cuộc hôn nhân của họ vô cùng hạnh phúc, nhưng có ai thừa nhận một vĩ nhân như vậy lại từng làm chuyện có lỗi với người vợ kết tóc của mình, cũng từng có một câu chuyện cũ làm người ta tưởng là khoác lác không tin nổi.
========================
Chấn động, tức giận, run rẩy.
Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc, cửa phòng còn đang rung lên, cô xoay người, nhìn cánh cửa rốt cuộc cũng trở về yên tĩnh, kinh ngạc ngây người hai giây, sau đó vén chăn lên, nhẹ nhàng rũ rèm mi nhắm mắt lại.
Cô không hiểu vì sao hắn tức giận, thậm chí cô cũng không muốn hiểu, cô quá mệt mỏi, nhiều năm chịu đựng như vậy, cô chỉ muốn một cái buông tay, còn lại cô đều không muốn nghĩ nữa! Những năm này phải nói là không dễ dàng, ai cũng không dễ dàng, ai khó khăn như Nhiễm Tô?
Cô đã vì rất nhiều người, rất nhiều chuyện mà suy tính nhiều như vậy, rốt cuộc không lâu nữa sẽ có thể đợi đến lúc làm ra lựa chọn cho mình, cô không muốn gặp rắc rối gì, cứ như vậy thôi, không muốn có gì khác thường mà phải miễn cưỡng bản thân, được vậy thì tốt.
Trên giường phảng phất còn lại hơi thở ân ái mập mờ, dấp dính, ẩm ướt, cô chôn đầu trong gối không muốn cảm thụ cảm giác thân mật vừa rồi.
Một người nằm trên giường thoải mái trống trải, gần đến đầu hè, vì có ít người mà cảm thấy gió mát hơn, cô cười nhạt nhẹ nhàng hít một hơi, không lâu sau cô cũng ngủ say.
Thật ra cô chỉ muốn một mình không muốn phiền lòng, tựa như lúc này.
Ngoài cửa, tiếng đập cửa đã đưa tới sự tò mò chú ý của mọi người, Úy Chí cầm lấy cốc nước, trừng mắt ngơ ngác nhìn vẻ mặt giận dỗi mất mát của bố mình.
“… Ừm, bố, sao vậy ạ?!”
“Cái gì làm sao, bố cho con biết, sớm muộn gì cũng có ngày bố bị mẹ con làm cho tức chết!” Khuôn mặt tuấn tú ưu nhã của Úy Hành Vân lúc này không thấy trầm ổn mà tràn đầy tức giận, bóp chặt mấy bộ quần áo đi về phía thư phòng.
“Bố, bố đi đâu thế?!” Úy Chí bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt tức giận của bố, người đàn ông sát phạt kiên định, ưu nhã cẩn trọng trên thương trường mà giờ phút này lại tựa như đứa trẻ bị chọc tức, bực bội gầm nhẹ với mọi người xung quanh sau đó rúc mình trong thư phòng.
“Tại sao?! Ngủ trong thư phòng!”
Rốt cuộc, nhìn thân ảnh bực tức khó nhịn của bố, lại nhìn hướng phòng ngủ không chút động tĩnh của bố mẹ, cuối cùng Úy Chí hiểu ra một vấn đề nghiêm trọng.
Trời ạ, bố mẹ đang cãi nhau sao?!
Nhưng điều cậu không biết là, đây không phải là hai phe gây gổ, mà thật ra chỉ là một người đàn ông cưng chiều vợ đến mức ấm ức tủi thân đơn phương so đo và kháng nghị…
Đàn ông yêu, cũng học được tính trẻ con, người ngoài không nhìn thấy điểm nào ăn vạ, chỉ cầu người kia đến dịu dàng dẫn về nhà nuôi.
Nhưng cô lại không tới, Nhiễm Tô không tới, một buổi tối cũng không tới.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng, hiện giờ cô nhất định đang ngủ rất an ổn, rất thoải mái, dù sao tính cô thích ở một mình một chỗ, hắn hiểu hơn bất cứ ai!
Tức giận vẫn quấy phá lòng hắn, trong phòng tràn đầy hơi thở giận dỗi mờ mịt của hắn.
Ngủ ở thư phòng lạnh lẽo không thoải mái như trên giường, lúc này lồng ngực của Úy Hành Vân phập phồng không ngừng, cô không tới, không để ý hắn có cần KFC (Kentucky Fried Chicken) hay không, thậm chí còn không để ý tối nay hắn ngủ ở đâu!
Một luồng khí ngột ngạt đè nén trong cổ họng, bị sặc, hắn ho khan không ngừng, ngay cả khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
Nhiễm Tô, Nhiễm Tô, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào bây giờ?!
Rốt cuộc anh phải làm thêm bao nhiêu chuyện tốt em mới nguyện ý cho anh một tín hiệu an tâm!?
Hắn tức giận, càng giận trong lòng càng chua xót, không yên ổn nửa mê nửa tỉnh ngủ một buổi tối, kết quả trong đầu toàn là bóng lưng cô.
Khi tỉnh lại, hắn còn chưa kịp phản ứng trên miệng đã mơ màng nỉ non một tiếng: “Tô Tử…”
Đời này, hắn bi ai thừa nhận, hắn chính là một chiến bại, một kẻ xâm lược ngay cả linh hồn cũng bị bắt làm tù binh!
… … …..
Vào lúc trà chiều, trên ban công lầu hai rộng gần như sân nhà, bày đầy giống hoa cỏ quý hiếm, nồng đậm mà tuyệt vời, trong không khí cũng lộ ra hương hoa hương cỏ nhè nhẹ lại nồng nặc, lúc này trên chiếc bàn màu trắng bày đầy những món ăn đẹp mắt ngon miệng, còn có hai chén trà bá tước mới được pha tỏa hơi nóng lượn lờ, một mùi thơm đặc thù của nó quanh quẩn trong không khí, làm cho người ta có cảm giác thản nhiên, thích ý.
Mà người phụ nữ mặc chiếc váy dài có hoa văn màu trắng sữa, chiếc khăn choàng vắt trên đầu vai đang dịu dàng cười với Diệp Phỉ Dao, thoáng làm lòng cô gái mềm mại.
Nhiễm Tô ngồi ở đó nhìn Diệp Phỉ Dao vừa đi tới sân thượng, vẻ quyến rũ trước mắt làm Diệp Phỉ Dao khẽ động tâm.
Đó là khí chất tinh tế ý nhị mà không phải người phụ nữ nào cũng có được trải qua năm tháng mài mòn, Diệp Phỉ Dao cực thích mẹ chồng của mình, có lẽ gọi là mẹ chồng không thích hợp lắm, người phụ nữ chín chắn trẻ trung ngồi trước mặt cô làm cô không khỏi sùng bái, tán thưởng.
“Dao Dao, tới chỗ này ngồi.” Nhiễm Tô vừa nói vừa nhìn Diệp Phỉ Dao, đưa cho cô một chén hồng trà được khắc hoa văn tinh tế, “Uống thử xem, thấy mùi vị thế nào?”
Diệp Phỉ Dao nhẹ nhẹ uống một ngụm hồng trà bá tước, mùi thơm của nó làm cô ho khan mấy tiếng, mặt cũng đỏ lên: “Mẹ, khụ, đây là mùi gì thế, thật là lạ…”
Nhiễm Tô cười đưa khăn giấy ra, sờ sờ tóc của Diệp Phỉ Dao, nhẹ giọng nói: “Không sao, không sao, quen là được, trà này rất tốt, định pha trà anh thức cho con, nhưng bố của Úy Chí thích uống loại trà này, vừa nãy vội không tìm được loại nào khác nên đành pha loại này cho con, ai uống không quen đều vậy, con ngửi xem, thật ra mùi của nó rất lạ, rất đặc biệt, bởi vì trong trà có thêm hoa oải hương, mùi thơm xông vào mũi chính là mùi của hoa oải hương.” Mùi vị này cũng dễ dàng che giấu tất cả mùi vị khác…
Nhiễm Tô liếm nhẹ quanh viền chén trà, giống như nghĩ tới điều gì, suy nghĩ thất thần, tựa như lúc trước bỏ thuốc vào trà của hắn, suy sâu tính kỹ rồi mới quyết định bỏ thuốc vào chén trà bá tước nồng nặc mùi thơm.
Cô cho rằng sau bảy ngày, cô sẽ không cần suy nghĩ đến chuyện từng làm mình thấp thỏm không yên, không ngờ, người kia lại bắt đầu đặc biệt thích hồng trà bá tước, trong nhà họ ngay cả một chút cà phê, bạch trà, trà xanh và các loại hồng trà khác đều không thấy có…
Cô nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, bỏ suy nghĩ phiền loạn ấy sang một bên, lấy lại tinh thần mỉm cười nhìn Diệp Phỉ Dao đang tinh tế thưởng thức trà, thật ra cô cũng hài lòng với cô con dâu tương lai này, nhu thuận, có chính kiến, thông minh nhưng không lộ ra ngoài, Diệp Phỉ Dao làm cho cô có cảm giác quen thuộc, có lẽ là bởi hai người đều thích an tĩnh, hai bên cũng không ôn ào, rất ít nói chuyện.
Tiếp xúc với cô gái nhỏ xinh điềm tĩnh trước mắt này, cô dường như nhìn thấy sinh mệnh nhỏ đã chết đi trong bụng mình, nếu đứa con gái của cô còn sống, có lẽ cô bé ấy cũng trưởng thành xinh đẹp điềm tĩnh như cô gái trước mặt này, trên người Diệp Phỉ Dao, Nhiễm Tô như tìm được cảm giác thân thiết trước đó đã lâu.
“Rất dễ uống!” Diệp Phỉ Dao đã uống vài ngụm cảm thấy rất ôn nhuận, hương vị nồng nặc dần dần trở nên tươi mát, nhẹ nhàng ôn hòa lướt qua vị giác lại trở nên trong veo.
“Con thích là tốt rồi, đúng rồi, sao hôm nay lại vội vàng tới thăm mẹ, ừm, còn mang theo sách à?” Nhiễm Tô mỉm cười nhìn Diệp Phỉ Dao, đột nhiên nhìn qua quyển sách mỏng cô đặt bên cạnh.
Cười ngượng vài tiếng, Diệp Phỉ Dao cong mày, cái miệng nhỏ nhắn ngọ nguậy muốn nói lại thôi nói: “À, cái đó, Úy Chí nói hôm qua mẹ và bố cãi nhau không vui, anh ấy bảo con đến thăm mẹ, cho mẹ giải buồn, nên vừa hết giờ học con liền vội tới đây.”
Nghe vậy, Nhiễm Tô nhướng nhướng mày, bất đắc dĩ cười cười: “Con trai mẹ thật nhiều chuyện, con yên tâm, mẹ và bố nó, không có gì đâu… Sách này nói cái gì, đưa mẹ xem được không?” Cô đổi chủ đề, cười nhạt hỏi.
Diệp Phỉ Dao biết đây là việc riêng nên cũng không nhiều lời nữa, mỉm cười gật đầu, đem sách cho Nhiễm Tô.
Đó là một tập thơ, trên bìa sách màu trắng thanh nhã nổi bật mấy chữ to “Gửi Jenny” tác giả Mark.
Đây là một tập thơ tình mà một vĩ nhân viết trong những lá thư gửi cho vợ mình, hồi học đại học Nhiễm Tô cũng từng đọc quyển sách này, những câu chữ bên trong thâm tình tha thiết, không khỏi lộ ra tình cảm sâu đậm vô cùng của đôi vợ chồng.
Ai có thể biết rõ, cô gái tên Jenny này vì người đàn ông ấy mà uổng phí cả đời, có được chỉ là lừa gạt phản bội cho đến lúc chết.
Những bức thư tình chỉ là biểu hiện giả dối, một cuộc hôn nhân tốt đẹp biểu hiện giả dối, lừa gạt những cô gái si tình đời sau sùng bái.
Mark, nếu ông thật sự yêu Jenny, tại sao khi tuổi gìa còn sinh con với một cô gái khác?
Jenny, có lẽ đến giây phút bà tắt thở nhắm mắt vẫn còn sống trong giấc mộng đẹp được người đàn ông đó dệt nên, không cách nào tỉnh dậy, có lẽ chờ đến lúc linh hồn rời khỏi thân thể bà mới biết, người đàn ông này đã từng làm chuyện đáng căm hận như thế nào ở bên ngoài.
Dao Dao, con biết không, trên thế giới này cuộc hôn nhân nào chưa đi đến tận cùng, cái gì cũng không khẳng định được trọn vẹn, mắt thấy cũng không chắc đã là hạnh phúc thật sự.
Giống như mẹ và người kia, giống như con và Úy Chí.
Chú thích:
(1) Karl Heinrich Marx sinh 5 tháng 5 năm1818 tại Trier, Vương quốc Phổ – mất 14 tháng 3 năm 1883 tại Luân Đôn, Vương quốc Anh) là nhà tư tưởng, nhà kinh tế chính trị, nhà lãnh đạo cách mạng của Hiệp hội Người lao động Quốc tế. Những hoạt động cách mạng và triết học của ông diễn ra trong thập niên 1840 – giữa lúcchủ nghĩa tư bản đang trong thời kỳ phát triển và giai cấp vô sản công nghiệp ra đời và có những hoạt động cách mạng chống chế độ tư bản.
Marx được nhắc đến với nhiều chủ đề khác nhau, nhưng ông nổi tiếng nhất với những phân tích lịch sử dựa trên thuật ngữ đấu tranh giai cấp, được tổng kết lại trong những lời mở đầu cho Tuyên ngôn Đảng Cộng sản (Das Manifest der Kommunistischen Partei): “Lịch sử của tất cả cácxã hội từ trước đến nay là lịch sử của đấu tranh giai cấp.” Ông cũng là người sáng lập Chủ nghĩa Xã hội Khoa học cùng Friedrich Engels. Tư tưởng của ông là học thuyết kế thừa các hệ tư tưởng được thành lập trong thế kỷ XIX, bao gồm triết học Đức, kinh tế học chính trị Anh hay chủ nghĩa xã hội học Pháp.
Em yêu quí của anh!
Anh lại được viết thư cho em, bởi vì anh đang cô đơn và bởi vì anh cảm thấy khổ sở khi luôn luôn chỉ được trò chuyện cùng em trong tâm tưởng, còn em lại không biết gì về điều đó, lại không nghe thấy anh và không thể trả lời anh. Em hiện lên trước mắt anh thật là sống động, anh bế em trên tay, hôn em từ đầu đến chân, anh quỳ dưới chân em mà thì thầm: “Anh yêu em!”
Xa cách nhau ít hôm là một điều rất có ích, bởi sự giao tiếp thường xuyên sẽ dễ gây cảm giác đơn điệu khiến những khác biệt giữa các sự vật bị xoá nhòa. Ngay cả các ngọn tháp nếu ta đứng gần, cũng có vẻ như không còn cao lắm, trong khi đó, những chuyện vặt vãnh trong đời sống hàng ngày, khi ta đụng chạm sát sạt với chúng, lại tăng lên đáng kể. Cái niềm say mê cũng vậy. Những thói quen thường ngày do ta ở gần nhau nên chiếm lĩnh ta hoàn toàn và có vẻ giống như niềm say mê, sẽ không tồn tại nữa một khi đối tượng trực tiếp của chúng biến mất khỏi tầm nhìn. Những niềm say mê sâu sắc do đối tượng ở kề bên nên có vẻ giống như các thói quen thường ngày, sẽ nổi hẳn lên và lại có được sức mãnh liệt vốn có của chúng dưới tác động diệu kỳ của sự xa cách. Tình yêu của anh đối với em cũng thế.
Hễ có một khoảng không gian phân cách chúng ta là ngay lập tức anh thấý rõ thời gian phục vụ cho tình yêu của anh chỉ nhằm mục đích y hệt mục đích mà nắng và mưa phục vụ cho cây cỏ – tức là dễ phát triển. Tình yêu của anh đối với em, hễ em ở xa anh, hiện lên đúng như tầm cỡ của nó – tầm cỡ của một chàng khổng lồ ở đó tập trung toàn bộ nghị lực tinh thần của anh và toàn bộ sức mạnh các tình cảm của anh. Anh lại cảm thấy mình là là một con người hiểu theo ý nghĩa đầy đủ của từ này, bởi anh được sống trong niềm say mê lớn lao…
Ðương nhiên trong thế gian này có nhiều phụ nữ và có một số người rất đẹp. Nhưng làm sao anh có thể tìm được một gương mặt nữa mà mỗi đường nét, thậm chí cả mỗi nếp nhăn trên đó đều gợi được trong anh những kỷ niệm mãnh liệt và đẹp đẽ nhất của đời anh? Tạm biệt em nhé, em yêu quí của anh, một ngàn lần, một vạn lần hôn em và các con.
Karl của em.
____________________
Ngày 10/8/1841
“Con lợn lòi con yêu dấu của Jenny!Jennyrất mừng khi được biếtKarlvui, được biết rằng bức thư của Jennyđã làm choKarlphấn chấn thêm, rằngKarlnhớJenny, rằngKarlcó đến Côlônhơ uống sâm-banh và ở đấy, cũng có những câu lạc bộ của phái Hêghen… Nhưng mặc dầu có các thứ đó, lẽ raKarlcũng nên khenJennyvài ba câu về cái công trình học tiếng Hy Lạp, về “sự uyên bác củaJennymới phải. Lẽ ra,Karlcũng nên dàn choJennymột bài tán dương nho nhỏ. Âu là tất cả cái phái Hêghen của các anh đều thế cả. Các anh không thừa nhận bất cứ cái gì, dù xuất sắc đến đâu cũng mặc nếu nó không hợp với phong cách của anh. Thành thửJennyđành phải khiêm tốn đứng ngoài và đành nằm ngủ trên những cành nguyệt quế vinh quang của bản thân vậy.
Phải,Karlyêu quý ạ, đáng tiếc là quả thậtJennyphải nằm dài, nhưng không phải trên những cành nguyệt quế, mà là trên giường đệm, trên đống gối. Và ngay bức thư nhỏ nàyJennycũng phải nằm trên giường mà viết. Hôm chủ nhật,Jennyđã thử tiến hành một cuộc viễn du táo bạo sang các phòng khác nhưng bị mệt nặng sau phải hối tiếc mãi.
…Karlyêu dấu! Hoá raKarlđã đi khá sâu vào chính trị? Nhưng trong cái lĩnh vực này có gì đáng cho người ta phải gãy cổ đâu. Bao giờKarlcũng nên nhớ rằng mình có một l người bạn gái nhỏ chỉ sống bằng những niềm hy vọng đặt vàoKarl, nhớKarlvà hoàn toàn phụ thuộc vào số phậnKarl“.
Jennygửi dếnKarlở đầu mỗi ngón tay một chiếc hôn. Mấy chiếc hôn ơi, hãy bay đếnKarlcủa tôi và hãy ép thật mạnh vào môiKarlđể choKarlcảm biến được hết niềm trìu mến của tôi. Và sau đó hãy đừng làm những sứ giả câm lặng của mối tình tha thiết của tôi. Hãy thì thầm vớiKarlnhững lời âu yếm mà tình yêu của tôi sẽ mách thầm cho, hãy kể choKarlnghe tất cả. à không cũng phải để lại chút gì cho nữ chủ nhân chứ.
Karlkhoẻ nhé,Karlyêu quý,Karlduy nhất!Jennykhông còn có sức để viết tiếp nữa. Nếu cứ viết chỉ lát nữa đầu sẽ rối tung lên, rồi lại cái tiếng ù ù không sao chịu ấy.
Karlnhớ chứ? Tiếng ầm ầm của loài bốn vó lay chuyển cánh đồng êm ái”.