Nàng có phần hốt hoảng khi nghe Tiểu Sinh tử nói. Liệu Tiểu Khả có gặp chuyện bất trắc hay không?
- Nương nương người không cần lo lắng! Nô tài nghe quản ngục nói Tiểu Khả không có gì đáng lo chỉ là....sau khi hoàng thượng rời khỏi, tâm trạng nàng ấy có phần khá kỳ lạ. Có đôi lúc lại hay ngồi ngơ ngẫn như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu Sinh tử thấy nàng lo lắng nên vội vàng trấn an.
Mẫn Chi nghe vậy cũng đỡ phần căng thẳng, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
- Dạo này thái hậu có động tĩnh gì hay không?
- Không có!
- Vậy....công công bên cạnh thái hậu thì sao?
Nàng cảm nhận được vị công công kia rất có sức ảnh hưởng đối với thái hậu.
- Nô tài cũng không rõ...chỉ nghe nói vài hôm trước gia đình ông ấy gặp chút chuyện nên phải rời cung.
- Vậy sao?
- Ân!
- Hôm nay.... là mùng mấy?
- Là mùng 6 thưa nương nương!
- Mười ngày nữa là sinh thần của thái hậu?
Nàng khẽ hỏi.
- Ân...nhưng mà...
Tiểu Sinh tử có phần ấp úng.
Nương nương hiện tại đang bị giam lỏng trong cung, sinh thần của thái hậu muốn đến dự e rằng là không thể....
Thái độ kia của hắn đương nhiên là nàng có thể hiểu. Nhưng điều nàng lo không phải là chuyện có thể đến dự sinh thần của Hoàng Yến Kiêu hay không mà nàng chỉ sợ Cao Yến Nguyệt lợi dụng ngày hôm ấy để thuận nước đẩy thuyền thực hiện bước cuối cùng của âm mưu đổ oan....
- Ngươi lui trước đi!
- Ân...nương nương..
Tiểu Sinh tử vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Sinh Phong.
- Hoàng...hoàng thượng....
Hắn hốt hoảng vội chuẩn bị hành lễ thì Sinh Phong đã quay đi.
Tiểu Sinh tử có chút ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn.
"Hình như tâm trạng của hoàng thượng không tốt lắm..."
................
Thượng Sinh cung..
- Hoàng thượng...
- Có chuyện gì?
Sinh Phong vừa mới trở về đã thấy Tiểu Trần tử thấp thỏm đứng bên ngoài.
- Thái hậu...
- Bà ấy ở bên trong?
- Ân...
Hắn gật đầu xem như đã hiểu rồi lướt ngang qua Tiểu Trần tử mở cửa đi vào.
- Về sớm hơn ta tưởng!
Hoàng Yến Kiêu lãnh đạm nhìn hắn.
- Thái hậu dường như rất rãnh rỗi.
Hắn đi đến chỗ đối diện bà ta ngồi xuống rồi nói.
- Thăm nhi tử của mình cũng chỉ là chuyện bình thường. Ăn không?
Bà ta đưa món bánh đậu đỏ đến trước mặt hắn.
Nhìn dĩa bánh trước mặt, con ngươi hắn trầm xuống.
Món bánh này trước kia khi còn nhỏ hắn luôn thích ăn nhưng rất ít khi bà ta cho phép..
Thấy hắn không phản ứng Hoàng Yến Kiêu cũng không ép. Bà ta để cái bánh xuống dĩa, chậm rãi đối diện hắn.
- Vẫn chưa nghĩ thông sao?
"...."
- Ta nghe nói mấy hôm trước con đến tìm cung nữ Tiểu Khả?
- Tin tức của thái hậu quả nhiên rất nhanh.
Hắn bình tĩnh nhấp một ngụm trà. Ánh mắt xuyên thấu đối diện bà ta.
- Xem ra con rất có lòng tin với Tưởng Mẫn Chi. Vậy nếu như mọi chuyện vỡ lẽ đúng như những gì con nghĩ thì...con định xử lý hoàng hậu như thế nào?
- Xử theo quy cũ!
Hắn lạnh lùng đáp.
Đối với Cao Yến Nguyệt đó hắn đã cho nàng ta cơ hội nhưng nàng ta không biết quý trọng. Kết cục cuối cùng là tự nàng ta chọn. Muốn trách thì chỉ có thể tự trách bản thân nàng ta!
- Con đừng quên trong bụng của hoàng hậu còn có hài nhi của con!
Hoàng Yến Kiêu nhìn hắn nói.
Nếu là trước đây bà ta chắc chắn có thể dùng quyền lực của mình cứu Cao Yến Nguyệt nhưng hiện tại e rằng là lực bất tòng tâm.
Nhìn thái độ của hoàng thượng dành cho Tưởng Mẫn Chi cũng có thể dễ dàng đoán ra hoàng thượng sớm đã động tâm.
Để bảo vệ ái nhân của mình chắc chắn Sinh Phong sẽ không tha cho Cao Yến Nguyệt.