Một Lòng Một Dạ

Chương 1: Người phụ nữ bí ẩn



Thành phố Nam dù đã bước sang những ngày đầu đông nhưng tiết trời vẫn mát mẻ, không khí trong lành làm người ta cảm thấy dễ chịu thoải mái.

Buổi sớm trên con phố vắng thưa thớt người qua lại, một người phụ nữ trông chừng độ tuổi 30 vận một chiếc đầm đen tối giản cùng một đôi guốc đen. Gương mặt mang đường nét sắc sảo và quyến rũ, mái tóc đen tuyền càng làm cho cô ta trông thần bí và ma mị.

Khí chất sang trọng toát ra từ người phụ nữ hoàn toàn không phù hợp với sạp hàng rong mà cô ta đang bày bán.

“Này anh gì đó ơi, mua ủng hộ tôi một món đồ với ạ. Không hiểu sao con đường này hôm nay vắng người qua lại, sáng giờ tôi vẫn chưa bán được cái nào.” Người phụ nữ cười tươi chào hàng người đàn ông đang nghe điện thoại ở gần đó.

Người đàn ông nghe vậy thì mặt cau mày có quay sang dữ tợn lườm người phụ nữ. Hắn ta không nói gì mà quay đầu tiếp tục nghe điện thoại.

Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, người đàn ông và đối phương bắt đầu cãi vã, tình hình có vẻ rất căng thẳng.

Một lúc sau người đàn ông bực dọc dập điện thoại, vẻ mặt hung tợn quay sang trút giận lên người phụ nữ bán hàng rong “Sáng sớm đã gặp phải những thứ xúi quẩy. Mặc đồ y như đưa tang. Đúng là chẳng có chuyện gì nên hồn.”

Sau khi mặt nặng mày nhẹ buông lời chửi rủa, hắn ta hằn học bỏ đi. Lúc đi ngang qua sạp hàng của người phụ nữ, người đàn ông vung chân đá một cái vào chiếc bàn, làm cả sạp hàng đổ rạp xuống đất, trước khi rời đi hắn ta còn không quên phỉ nhổ rồi ném cho người phụ nữ ánh nhìn khinh khỉnh.

Hạ Kiều đứng một bên nãy giờ chứng kiến tất thảy thì cảm thấy vô cùng bất bình mà vô thức nhíu mày. Cô chạy vội đến giúp người phụ nữ dựng lại sạp hàng và nhặt những món đồ rơi dưới đất lên.

Người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào “Cảm ơn cô nhé.”

“Đừng khách sáo. Cô có sao không?” Hạ Kiều vừa nhặt đồ vừa lo lắng hỏi han người phụ nữ.

“Ôi trời, tôi không sao đâu. Những chuyện này xảy ra thường ấy mà. Cảm ơn cô giúp đỡ.”

“Cô không sao là tốt rồi.”



Sau khi nhặt xong món đồ cuối cùng đặt lên bàn, Hạ Kiều nhìn theo bóng dáng người đàn ông vừa rời đi, cô lắc đầu thở dài “Sao trên đời lại có người không nói lý lẽ như vậy chứ? Chỉ giỏi bắt nạt những cô gái yếu đuối!”

Người phụ nữ khẽ cong khoé môi, cô đưa ánh mắt xa xăm nhìn về hướng người đàn ông đang đi rồi nói một câu nói kì lạ “Không sao đâu. Dù sao cũng là lần cuối cùng anh ta có thể nổi giận rồi.”

Hạ Kiều tưởng bản thân nghe nhầm, cô nhướng mày ngạc nhiên quay sang hỏi lại “Sao cơ?”

Người phụ nữ thu lại tầm mắt, cô mỉm cười đưa tay chống một bên má, đôi mắt thoáng lên tia ấm áp nhìn Hạ Kiều rồi cất giọng “Không có gì đâu. Cảm ơn cô lần nữa nhé.”

Hạ Kiều có chút xót xa nhìn dáng vẻ gầy yếu của người phụ nữ, tầm mắt cô rơi vào sạp hàng trang sức trước mặt.

Sau vài giây phân vân, Hạ Kiều chọn lấy mười mấy sợi dây chuyền cùng vòng tay rồi giơ đến trước mặt người phụ nữ, mỉm cười vô cùng rạng rỡ nói “Tôi lấy mấy cái này, cô gói lại giúp tôi nhé.”

Người phụ nữ tròn to mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Kiều “Cô mua nhiều vậy sao? Cô chắc chứ?”

Hạ Kiều gật đầu đầy quả quyết “Đúng vậy, tôi sẽ tặng cho… đồng nghiệp của mình!”

Người phụ nữ âm trầm quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, đôi môi mấp máy thấp giọng lẩm bẩm “Đồng nghiệp? Cô rõ ràng là vẫn chưa có việc làm…”

“Sao cơ? Cô vừa nói gì, tôi không nghe rõ.” Hạ Kiều không nghe rõ nên ghé lại gần người phụ nữ rồi hỏi lại.

Người phụ nữ cong môi nhìn cô rồi lên tiếng “Được thôi, để tôi giúp cô gói lại. Cảm ơn cô rất nhiều.”

Sau khi gói lại những chiếc vòng và dây chuyền cho Hạ Kiều, người phụ nữ lấy từ trong quầy ra một chuỗi hạt đen được làm từ đá thạch anh rồi đưa nó cho cô “Cảm ơn cô đã giúp tôi dựng lại sạp hàng, còn giúp tôi mua đồ mở hàng nhiều như thế nữa. Đây là quà đáp lễ của tôi.”



Hạ Kiều nghe vậy lập tức xua tay vội từ chối “Không, không. Cô không cần phải làm như vậy đâu. Tôi chỉ nhận tấm lòng của cô thôi. Quà thì không cần đâu.”

Người phụ nữ lại cong môi mỉm cười một cách đầy ma mị, ánh mắt cô ấy giống như muốn nhìn xuyên qua cơ thể Hạ Kiều “Không phải là quà cho cô đâu. Mà là cho đứa bé trong bụng.”

Hạ Kiều giật mình tròn mắt nhìn người phụ nữ, việc cô có thai cô chỉ vừa mới phát hiện hôm qua, ngay đến chồng mình mà cô vẫn chưa thông báo, vậy mà người phụ nữ trước mặt lại biết chuyện này “Cô… sao cô…”

Nụ cười trên đôi môi người phụ nữ càng đậm hơn, cô ta đưa ngón trỏ lên môi “Suỵt” một tiếng, lần nữa đưa chuỗi vòng về phía Hạ Kiều “Đứa trẻ này bản mệnh không tốt, cuộc đời sẽ gặp nhiều bất hạnh và trắc trở. Cứ xem chiếc vòng này giống như lá bùa hộ thân, nó có thể đem lại cho cô bé nhiều may mắn.”

Hạ Kiều ngập ngừng nhận lấy chiếc vòng tay, cô dè dặt nhìn người phụ nữ rồi hỏi “Tôi… có thể biết quý danh của cô không?”

Người phụ nữ đôi mắt sáng ngời nhìn Hạ Kiều “Đây không phải là lần đầu tôi được người khác hỏi tên, nhưng kì lạ là lần này tôi lại muốn nói cho cô biết.”

Người phụ nữ ngưng một lúc rồi nói tiếp “Tôi là Cô Cô.”

Hạ Kiều lẩm bẩm cái tên “Cô Cô” trong miệng rồi lại đưa mắt nhìn xuống chuỗi vòng trên tay. Càng nhìn cô lại càng cảm thấy chuỗi vòng này thật tinh xảo và hút mắt. Hạ Kiều cứ mãi ngắm nghía và bất giác vân vê chuỗi vòng một cách say mê.

Lúc cô ngước lên lần nữa thì phát hiện Cô Cô và cả sạp hàng đã biến mất từ lúc nào, không còn một chút vết tích. Giống như từ nãy đến giờ vốn dĩ không hề có ai ở đây, nhưng rõ ràng túi đồ và chuỗi vòng vẫn còn nằm trên tay Hạ Kiều.

Hạ Kiều mơ mơ hồ hồ đi về nhà. Trên đường đi về, cô nhìn thấy phía trước có một đám đông đang tụ họp ở giữa đường lớn, hình như là đã xảy ra tai nạn.

Hạ Kiều tò mò đi đến chỗ nhóm người nhìn xem có chuyện gì thì bị doạ một phen khiếp vía. Cô tròn mắt kinh hãi, tay bịch chặt miệng không thốt nên lời khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Người đàn ông dữ tợn vừa nãy buông lời chửi rủa và đá đổ sạp hàng rong của Cô Cô đã bị xe tải đâm trúng, máu me bê bết nằm giữa đường lớn.

Hạ Kiều bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát, trán cô rịn đầy mồ hôi. Chợt nhớ đến câu nói kì lạ vừa nãy của Cô Cô “Không sao đâu. Dù gì cũng là lần cuối cùng anh ta có thể nổi giận rồi”, Hạ Kiều vô thức siết chặt chuỗi vòng thạch anh trong tay.