Một Lòng Một Dạ

Chương 43: Kẻ ăn cắp thân phận



Suốt cả buổi ăn Lâm Ngữ Yến đều như người trên mây.

Cái tên đầu tiên, Phàm Dực, bị trùng có thể cho là tình cờ. Cái tên thứ hai, Đường Nguyệt, bị trùng miễn cưỡng cũng có thể xem là ngẫu nhiên. Nhưng đến cái tên thứ ba, Trạch Siêu, vẫn tiếp tục bị trùng lặp thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.

Lâm Ngữ Yến bắt đầu cảm thấy vô cùng hoang mang, cô không còn biết rốt cuộc đâu là hiện thực đâu là ảo giác.

Là cuộc sống hiện tại, hay là giấc mơ kia? Là thân phận Lâm Ngữ Yến, hay là thân phận Trình Hiểu Yên?

Nếu nói cuộc sống hiện tại là hiện thực, thì giấc mơ kia lại quá đổi chân thực và sống động đi.

Nhưng nếu nói giấc mơ kia mới là thế giới thực, vậy cuộc sống hiện tại được tính là gì?

Lâm Ngữ Yến không hiểu, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra với cô? Tại sao những cái tên xuất hiện trong giấc mơ về kiếp trước, ở kiếp này lại tiếp tục được lặp lại? Thật sự chỉ là tình cờ hay là còn những bí ẩn nào khác ẩn giấu đằng sau đó?

"Chị Ngữ Yến!" Phương Trúc phải gọi đến lần thứ ba Lâm Ngữ Yến mới có phản ứng. Cô đưa đôi mắt vẫn còn đầy ắp sự mơ hồ, ngơ ngác hỏi "Sao thế?

"Chị làm sao thế? Chị không khoe chỗ nào sao ạ?" Thấy Lâm Ngữ Yến từ nãy đến giờ cứ như người trên mây,

Phương Trúc lo lắng cầm tay Lâm Ngữ Yến, lên tiếng quan tâm.

Lâm Ngữ Yến cố gắng gượng cười, cô không muốn làm Phương Trúc phải lo lắng "Chị không sao. Vừa nãy em nói gì thế?"

"Em nói em vừa mới tìm được một con phố bán rất nhiều quà lưu niệm, chị có muốn ghé đến đó không ạ?"

Lâm Ngữ Yến vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Phương Trúc, lời từ chối vừa định thốt ra đã bị cô nuốt ngược lại vào trong "Được, chúng ta đi thôi."

Sau khi kết thúc bữa tiệc cùng đoàn phim, Lâm Ngữ Yến và Phương Trúc chào mọi người trong đoàn rồi bắt xe đến con phố bán quà lưu niệm mà vừa nãy Phương Trúc đã nhắc tới.



Con phố tuy có chút nhỏ nhưng lại vô cùng nhộn nhịp, rất đông người và tấp nập. Có rất nhiều sạp hàng được bày bán, trông vô cùng đẹp mắt.

Trong đó, có một sạp hàng nhỏ bán hoa khô đựng trong bình thủỷ tinh đã thu hút sự chú ý của Lâm Ngữ Yến. Sạp hàng tuy trông rất đơn giản và bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại có gì đó rất thần bí và thu hút.

"Tiểu Trúc, chúng ta qua đó xem thử." Lâm Ngữ Yến quay sang nói với Phương Trúc vẫn đang ngó nghiêng tứ phía.

Phương Trúc theo ngón tay của Lâm Ngữ Yến nhìn về phía sạp hàng nhỏ, gật đầu cười tươi "Được ạ."

Nói rồi Phương Trúc nhanh chóng kéo cánh tay Lâm Ngữ Yến đến chỗ sạp hàng. Vừa đến hai người đã bị sự xinh đẹp và tinh xảo của những chiếc bình thuỷ tinh đựng hoa khô làm cho kinh ngạc. Thật sự rất mỹ lệ!

Lâm Ngữ Yến vừa nhìn liền bị thu hút bởi chiếc bình thuy tinh đựng hoa hồng đỏ khô trước mặt, cô vươn tay ra định chạm vào chiếc bình, nhưng còn chưa kịp đụng được vào thì người bán hàng đã dùng tay hất tay cô ra

"Đừng có đụng vào."

Lâm Ngữ Yến hơi giật mình rụt tay lại, cô ngước lên đưa mắt nhìn người bán hàng, là một người phụ nữ độ chừng 20 mấy, đôi mắt đen láy trong veo mang đến cảm giác ngây thơ nhưng nhìn chung gương mặt lại có nhiều phần sắc sảo.

Người phụ nữ cả người từ đầu đến chân diện toàn màu trắng, trông giống như một thiên sứ giáng trần, nhưng đôi mắt đang nhìn cô lại trông vô cùng khó chịu và hung dữ.

Lâm Ngữ Yến cho rằng bản thân đã đụng vào điều kiêng ky. gì đấy trong tín ngưỡng của cô ấy về việc buôn bán nên vội giơ hai tay lên "Tôi xin lỗi."

Trước lời xin lỗi của Lâm Ngữ Yến, người phụ nữ vẫn không hề tỏ ra chút thiện chí nào, mặt cô ta vẫn khó chịu mà lườm nguýt cô.

Lâm Ngữ Yến hơi cau mày, cô không thích thái độ của người bán hàng này cho lắm. Cứ cho là cô đã vô tình phạm phải điều kiêng kỵ gì đấy của cô ta, nhưng chẳng phải cô cũng đã xin lỗi rồi sao? Với tư cách là một người kinh doanh buôn bán, người phụ nữ phản ứng như vậy với khách hàng há chẳng phải có phần quá đáng?

Nhưng Lâm Ngữ Yến cũng không phải là người hay chấp vặt, chắc có lẽ người phụ nữ sáng giờ gặp phải khách hàng khó tính hoặc gặp chuyện xui xẻo gì đó nên bây giờ tâm trạng mới như vậy.

Nghĩ vậy đầu mày Lâm Ngữ Yến hơi giãn ra, cô tiếp tục cúi xuống nhìn những món hàng được bày trên sạp.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô không chạm vào mà chỉ ngón tay hướng về phía chiếc bình thủỷ tinh bên trong đựng hoa hồng đỏ khô mà đã làm cô bị hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên vừa nãy "Cho tôi hỏi, cái này giá bao nhiêu?"



"Cái đó không bán." Người phụ nữ cục cằn lên tiếng, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.

Thấy vẻ mặt khó chịu cùng lời nói có phần thô lỗ của người phụ nữ, Lâm Ngữ Yến ban đầu có chút sửng sốt cùng bàng hoàng, sau đó liền cảm thấy phản cảm với cách buôn bán của cô ta.

Không hiểu rốt cuộc người phụ nữ này bị làm sao? Cô ta không muốn làm ăn sao? Sao lại có thể dùng thái độ đó để nói chuyện với khách hàng chứ?

Bên này Phương Trúc đứng cạnh Lâm Ngữ Yến có phần hồn nhiên, cô vẫn đang mải mê lựa hoa mà hoàn toàn không biết rằng kế bên mình đang có một cuộc đấu mắt đến toé lửa diễn ra giữa Lâm Ngữ Yến và người phụ nữ bán hàng.

Bị thu hút bởi chiếc bình thuy tinh đựng hoa cúc trắng được sấy khô, Phương Trúc chỉ vào chiếc bình rồi lên tiếng hỏi giá "Cái này giá bao nhiêu vậy ạ?"

"Cái đó cũng không bán." Người phụ nữ gằn giọng.

Đúng là nực cười, lần đầu Lâm Ngữ Yến gặp phải người bán hàng thiếu tôn trọng khách hàng đến vậy, cô không nhịn được nữa lên tiếng chất vấn "Cô đây là ý gì? Cái này không bán cái kia cũng không bán, vậy trên bàn này cô bán món gì chỉ ra tôi xem? Cô nếu không có tâm trạng buôn bán thì nghỉ một hôm đi, chứ đừng có mà dùng cái thái độ thiếu tôn trọng đó để nói chuyện với người khác."

Người phụ nữ thái độ vẫn khinh khỉnh, cô ta nhướng mày, thách thức đáp trả "Tôi chính là có thái độ như vậy đấy, làm sao? Tôi đây là không muốn bán cho cô, đã làm tới vậy mà cô còn không hiểu sao?"

Đúng là người phụ nữ bị thần kinh, Lâm Ngữ Yến cười lạnh một tiếng, lắc đầu ngán ngẩm rồi toang bỏ đi.

Phương Trúc cũng cau mày, tỏ vẻ khó chịu trước sự thô lỗ của người bán hàng, hình như cô ta có bệnh, tốt nhất là không nên dây vào, nghĩ vậy cô cũng nhanh chóng xoay người đi theo sau Lâm Ngữ Yến.

Nhưng hai người còn chưa đi được mấy bước, người phụ nữ lần nữa lên tiếng, giọng điệu cất lên đầy vẻ châm chọc "Cũng đúng thôi, những kẻ ăn cắp thân phận người khác thường không có trí thông minh. Vậy nên mới chậm tiêu như vậy."

Bước chân của Lâm Ngữ Yến thoáng khựng lại, cô xoay người nhướng mày nhìn người phụ nữ thì thấy gương mặt cô ta đang vô cùng giương giương tự đắc.

Một bên mày Lâm Ngữ Yến khẽ nhướng lên đánh giá cô ta, mấy giây sau cô gật gật đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ thông cảm rồi thở dài một tiếng xoay người cùng Phương Trúc rời đi.

Dù hoàn toàn không nói lời nào nhưng gương mặt cô hiện rõ câu chữ 'Thật tội nghiệp cô ấy, mình không nên chấp nhất với người có bệnh' khiến cho người phụ nữ từ vẻ mặt đắc ý thoáng chốc trở nên đen xì rồi lại đỏ gay vì tức giận.