Thời gian quay trở về một tháng trước, Lâm Ngữ Yến lại một lần nữa xin nghỉ phép để đi du lịch cùng Phàm Dực. Ngô Quân chẳng thể làm gì chỉ đành bất lực duyệt ngày phép cho cô.
Ai bảo chẳng những diễn xuất của Lâm Ngữ Yến tốt, bộ phim nào có sự góp mặt của cô cũng đều nổi đình nổi đám, mà thái độ của Lâm Ngữ Yến cũng vô cùng hoà nhã phải phép, rất được lòng các đạo diễn cùng các bậc tiền bối.
Vậy nên tuy cô thường xuyên xin nghỉ phép, Ngô Quân cũng không muốn mất một nghệ sĩ tốt như Lâm Ngữ Yến.
Lần này cuối cùng Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến đã có thể cùng nhau đi du lịch vòng quanh châu Âu như đã hẹn. Hai người đã đi khắp các nước ở châu Âu trải dọc từ trên xuống dưới, bắt đầu từ Phần Lan, Na Uy, Đức, Pháp, Thuỵ Sĩ, Ý, và điểm dừng chân cuối cùng là ở Hy Lạp.
Vì chỉ có 1 tháng để du lịch và mục tiêu là đi đến 7 quốc gia khác nhau, nên có vài nước bọn họ chỉ ở lại 2,3 ngày, trong đó thời gian ở Thuỵ Sĩ là lâu nhất, kéo dài đến tận 1 tuần.
Và cũng chính tại Thuỵ Sĩ, bên cạnh bờ sông Limmat nổi tiếng thơ mộng và lãng mạn, Phàm Dực đã ngỏ lời cầu hôn chính thức đến Lâm Ngữ Yến.
Không cần phải nói, Lâm Ngữ Yến đã xúc động đến bật khóc, ước nguyện cả hai kiếp của cô, gặp lại được người đàn ông này và ở bên cạnh anh đến khi cả hai cùng già đi, nay cuối cùng cũng đã được toại nguyện.
Nhân cơ hội này Phàm Dực cũng tỏ ý muốn bù cho Lâm Ngữ Yến một hôn lễ mà vốn dĩ đã phải diễn ra vào 5 năm trước. Hai người nhanh chóng định ngày, và đương nhiên không thể bỏ qua một ngày quan trọng vô cùng có ý nghĩ đối với cả hai, ngày 17 tháng 11.
Trên đường trở về lại thành phố Bắc, anh và cô đã ghé qua thành phố Nam hai ngày, muốn trực tiếp đưa thiệp mời cho Trạch Siêu. Trạch Siêu vẻ mặt vô cùng phấn khởi, ngoác miệng cười đến tận mang tai, cầm tấm thiệp lật qua lật lại, đọc không sót một chi tiết nào.
Nói là thiệp mừng nhưng thực chất đó chỉ mới là mẫu thử thiệp cưới đầu tiên có chữ viết tay của Phàm Dực. Vì hai người đã bay thẳng từ châu Âu về thành phố Nam và chuyện định ngày cũng chỉ vừa xảy ra gần đây, anh và cô nào đã kịp chuẩn bị thiệp mừng cơ chứ.
Tuy nhiên do gấp rút muốn chia sẻ tin vui này cho Trạch Siêu, Lâm Ngữ Yến đã thiết kế thiệp mừng trên máy tính và đặc biệt in ra mẫu thử đầu tiên để Phàm Dực viết tay thông tin lên trên đấy rồi đem đến cho anh ta. Thiệp mời chính thức sẽ được gửi đến sau.
Sau khi thông báo về hôn lễ cho Trạch Siêu, Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến cũng tranh thủ đi hẹn hò nốt ngày hôm nay vì có lẽ hôm nay sẽ là ngày thảnh thơi cuối cùng của cả hai.
Ngày mai anh và cô sẽ bay về lại thành phố Bắc, và ngay sau khi trở về cả hai sẽ lại vùi đầu vào công việc. Thêm vào đó bọn họ còn phải chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, có lẽ trong một khoảng thời gian dài sẽ không thể thư thả mà nắm tay nhau, cùng dạo bước trên phố như thế này được. Vậy nên hai người càng phải chớp lấy thời cơ, tranh thủ hẹn hò bù lại.
Dựa vào ký ức ở kiếp trước của Lâm Ngữ Yến về thành phố Nam, cô đã đưa Phàm Dực tới một con phố tuy nhỏ nhưng lại vô cùng nhộn nhịp và tấp nập. Nơi đây trông chẳng khác gì một hội chợ nhỏ, vô cùng sôi động và đông đúc, hai bên đường bán đầy những sạp đồ ăn thức uống đặc sản ở thành phố Nam và còn có những sạp hàng bán quần áo, giày dép, trang sức, túi xách...
Đi được một lúc thì cái nắng chói chang và nhiệt độ oi bức của ngày hè tháng 6 ở thành phố Nam làm cho cả Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực mồ hôi lấm tấm đầy cổ và trán.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến liên tục thở dốc và dùng tay quạt quạt, bước chân Phàm Dực dừng lại, anh xoay người nói với cô “Em đứng ở đây đợi anh một chút, anh quay lại sạp hàng mà chúng ta đã đi qua lúc nãy, mua quạt và nước cho em.”
“Được. Nhưng mà em không khát nước, em muốn ăn kem. Kế bên sạp bán quạt em đã thấy quầy bán kem đấy!” Lâm Ngữ Yến hai mắt sáng rực, mỉm cười rạng rỡ nói với Phàm Dực.
Khoé môi Phàm Dực cong lên đầy cưng chiều, anh đưa tay vuốt ve tóc cô, khế gật nhẹ đầu “Được.” Nói rồi Phàm Dực xoay người, sải bước đi về hướng ngược lại.
Lâm Ngữ Yến ngoan ngoãn đứng nép vào sạp hàng có mái che bên cạnh chờ Phàm Dực mua kem quay lại. Đúng lúc này ở sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc mà xa lạ “Này cô gái, cô có muốn coi bói không? Để tôi bói giúp cô một quẻ nhé?”
Giọng nói này... là người phụ nữ đó! Lâm Ngữ Yến lập tức quay phắt người lại. Quả nhiên! Đập vào mắt cô là hình ảnh Cô Cô vận trang phục đen quen thuộc, nhưng gương mặt... có phần già dặn hơn trước.
Đúng vậy, là già dặn. Nếu ở kiếp trước trông Cô Cô giống như 30 tuổi thì hiện tại cô ấy trông giống như đã ngoài 50.
“Cô Cô?” Lâm Ngữ Yến bàng hoàng thốt lên.
“Phải, là ta. Đã lâu không gặp. Cô vẫn khoẻ chứ?” Cô Cô mỉm cười gật nhẹ đầu, đôi mắt nhìn Lâm Ngữ Yến ánh lên sự hiền từ và dịu dàng.
Lâm Ngữ Yến vẫn còn chưa hết hoang mang, đặc biệt là về ngoại hình của Cô Cô, cô không đáp lời cho câu hỏi của cô ấy mà lần nữa ngập ngừng cất giọng, ngữ điệu có phần mông lung nghi hoặc “Gương mặt của cô...
Cô Cô vô thức đưa tay lên chạm vào gương mặt của mình, đôi mắt nhìn về một hướng xa xăm “Đây là một sự trừng phạt... Vì ta đã phạm vào quy tắc cấm kỵ của Ngài.
“Là vì cô đã tráo đổi thân phận của tôi và cô ta?” Lâm Ngữ Yến nhướng mày nói ra suy đoán của bản thân.
“Ban đầu ta vốn không định làm vậy. Ta vốn dĩ chỉ muốn giúp cô sống lại với toàn bộ ký ức về Phàm Dực, người đàn ông cô yêu mà không hề hối hận... Nhưng không ngờ một biến số đã xuất hiện. Sự xuất hiện của đứa bé và sự chọn lựa hi sinh lúc đó của cô đã khiến kế hoạch ban đầu của ta đổ vỡ. Vậy nên ta không còn chọn lựa nào khác ngoài việc hoán đổi thân phận của cô và Lâm Ngữ Yến. Vì chỉ có như vậy mới có thể giữ lại được phần ký ức kiếp trước của cô, phần ký ức mang đầy bóng hình của người cô yêu.” Cô Cô từ tốn thuật lại đầu đuôi ngọn ngành lý do vì sao cô ta lại tráo đổi thân phận của hai người cho Lâm Ngữ Yến nghe.
Nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu tường tận, những nguyên lý thần bí này càng đào sâu vào càng khiến con người ta cảm thấy mông lung mơ hồ, hàng ngàn những câu hỏi lúc này đang thi nhau dâng lên trong lòng cô.
Lâm Ngữ Yến hơi cau mày, cô nheo mắt nghiêng đầu lên tiếng hỏi “Vậy nếu không có những biến số như cô đã nói, làm cách nào mà cô có thể giúp tôi trọng sinh? Ý của cô có lẽ nào... vào ngày hôm đó tại thời điểm đó, tôi đã được định sẵn sẽ chết?”
“Đúng vậy. Cho dù cô không chọn hi sinh để cứu đứa bé, cô vẫn sẽ chết vào ngày hôm đó.” Vừa nói, Cô Cô vừa chiếu đôi mắt đen tuyền huyền bí như đáy đại dương vào đôi mắt của Lâm Ngữ Yến, trong phút chốc tâm trí cô như rơi vào một vũ trụ thời không, quay trở về lại thời điểm xảy ra vụ tai nạn ở kiếp trước.
Lâm Ngữ Yến lúc này như một người ngoài cuộc đứng theo dõi cảnh tượng trước mặt. Cô nhìn thấy bản thân mình lúc vẫn còn là Trình Hiểu Yên đang đứng đợi đèn chuyển xanh để băng qua đường, cách đó không xa là một gương mặt quen thuộc, Lâm Ngữ Yến.
Không biết nên gọi đây là trùng hợp hay là oan gia ngõ hẹp vì Trình Hiểu Yên và Lâm Ngữ Yến vậy mà lại đụng hàng thời trang với nhau, áo khoác da đen phối cùng quần jean đậm ống loe.
Tuy nhiên khác với những gì đã xảy ra trong thực tế, không có bé gái bán hoa nào xuất hiện. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, chiếc xe bảy chỗ kiếp trước đã đâm vào cô cứ như vậy chạy ngang qua một cách bình thường. Đã vượt quá thời điểm xảy ra vụ tai nạn, mà Trình Hiểu Yên vẫn bình an vô sự đứng chờ đèn đỏ.
Lúc này đèn đã chuyển xanh, mọi người lần lượt băng qua đường, Trình Hiểu Yên và Lâm Ngữ Yến cũng theo dòng người di chuyển sang phía bên kia và những người ở hướng ngược lại cũng di chuyển về phía bên này.
Bỗng nhiên lúc này, một người đàn ông đã ngoài 30 tuổi, có một vết sẹo dài ngay mắt trái, mặc âu phục lịch lãm đi từ hướng ngược lại chợt va vào người Trình Hiểu Yên. Anh ta vội vàng xoay người cúi đầu xin lỗi cô rồi cũng rời đi một cách chóng vánh, hoà lẫn vào trong dòng người.
Chỉ là một sự vô tình có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào với bất kỳ ai và đáng lẽ chỉ nên là như vậy. Tuy nhiên một giây sau khi người đàn ông rời đi, Trình Hiểu Yên chợt cảm thấy toàn thân nóng bừng, máu huyết trong người cuộn trào, dồn dập đổ về phía cần cổ. Ngay sau đó phần mạch đập ở cổ của cô đột ngột bị vỡ khiến máu liên tục trào ra
Trình Hiểu Yên cố gắng giơ tay lên chặn lại vết thương nhưng không hề có tác dụng, máu vẫn ào ạt cứ tuôn ra không ngừng, làm ướt đẫm hết cả bàn tay phải của cô rồi nhiễu xuống quần áo và mặt đường. Trước mắt Trình Hiểu Yên dần tối sầm lại, vào một giây trước khi cô rơi vào hôn mê, một giọng nói ngọt ngào nhưng cũng không kém phần đanh đá đầy quen thuộc, kinh hãi thét lên “Quản lý Trình!!!”
Lâm Ngữ Yến giật mình hoàn hồn trở lại sau chuyến du hành thời không của mình. Vẻ mặt cô vẫn chưa hết bàng hoàng, sắc mặt tái nhợt nuốt khan khẽ lên tiếng hỏi Cô Cô “Cảnh tượng vừa rồi là những gì mà tôi đáng lẽ phải trải qua nếu không có những biến số sao? Nhưng người đàn ông kia là ai, sao hắn ta lại giết tôi?”
Đôi mắt Cô Cô điềm tĩnh không chút gợn sóng, khẽ lên tiếng đáp lời “Người đàn ông đó là sát thủ được Phàm Huân thuê để thủ tiêu Lâm Ngữ Yến. Nhưng thật không may là hắn đã nhận nhầm cô thành cô ta, vậy nên đã ra tay với nhầm đối tượng.
Lâm Ngữ Yến nghe vậy thì không khỏi bật cười, biểu tình bảy phần ngạc nhiên ba phần mỉa mai “Vậy cũng được sao? Sát thủ gì mà lại thiếu chuyên nghiệp đến vậy? Nói như vậy là cô đã đoán được từ trước rằng tôi sẽ phải chết oan thay cho cô ta, vì thế nên cô mới tặng cho tôi viên đá thạch anh đen, để nó có thể giúp tôi trọng sinh?”
“Đúng vậy.” Cô Cô cụp mắt khẽ gật đầu.
Ngừng đoạn, cô ta tiếp tục lên tiếng “Sẵn đây ta cũng muốn xin lỗi cô vì những gì mà em gái của ta, Lộ Lộ, đã nói với cô và những hành động dại dột mà nó đã gây ra. Chính Lộ Lộ là người đã tiết lộ cho Trình Hiểu Yên biết về cách thức để có thể hoán đổi trở lại, dẫn đến việc cô bị cô ta và Phàm Huân bắt cóc.