Một Màu Xuân

Chương 10



Trong phòng chỉ có tiếng quần áo sột soạt, chiêu thức đụng vào nhau.

Nam Sương cực kỳ bùi ngùi, nàng xoa gân xanh đang giật trên thái dương rồi đi vòng vào gian trong.

Trong phòng, người áo trắng nhảy lấy đà bay lượn với bóng người kia, vị trí biến đổi cực nhanh. Ánh trăng yếu ớt chiếu xéo vào nhà, không trung như có ánh lục lập lòe, Nam Sương cả kinh, vội vàng hô: “Cẩn thận!”. Đoạn xoay người nhảy vào cuộc chiến, giơ tay lên kéo một cánh tay ra.

Người áo trắng vừa bực mình vừa buồn cười kêu lên: “Nhóc con!”

Nam Sương nuốt hai ngụm nước miếng: “Thì ra là tay anh”.

Âu Dương Vô Quá trong góc cũng giật mình, nhẹ nhẹ thốt ra ba chữ: “Vu Hoàn Chi”.

Vu Hoàn Chi tiếng tăm lừng lây trong giang hồ. Môn phái nhỏ đều sợ y, môn phái lớn thì muốn diệt trừ y. Nhưng bất kể hai người này xuất phát từ mục đích nào cũng đều có lợi đối với Âu Dương Vô Quá.

Nam Sương thấy rõ ánh lục vừa nãy là ánh trăng chiếu vào cánh tay xanh lét, nghiêng đầu nói với Vu Hoàn Chi: “Đừng chạm vào tay chúng”.

Ai ngờ hai người này nghe xong ba chữ “Vu Hoàn Chi” lại trố mắt một lát rồi xoay người ra gian ngoài, rũ áo bào và đẩy cửa đi ra từ cửa chính.

Vu Hoàn Chi cũng phẩy áo bào, thản nhiên thắp sáng một chiếc đèn trong góc phòng rồi quay đầu mỉm cười với Nam Sương: “Là giáo Hoa Ma”.

Nam Sương gật đầu, thấy ánh nến rọi lên mặt mày Vu Hoàn Chi, dưới hàng mi dài như có bóng hoa trùng điệp thì không khỏi rét run, thành khẩn nói: “Vừa nãy tôi định gây họa cho anh, nhưng…”.

Vu Hoàn Chi kinh ngạc ngước mi lên, ngắt lời nàng, xoay lại khom người hành lễ với Âu Dương Vô Quá và Trữ Khinh Yến: “Xin lỗi vì đã quấy rầy việc tốt của hai vị”.

Âu Dương Vô Quá trời sinh nhu nhược, vội bảo: “Đâu có đâu có”.

Vu Hoàn Chi vừa định đi cùng Nam Sương, lại nghe Âu Dương Vô Quá ngập ngừng gọi ở phía sau: “Công tử Hoàn”.

Y dừng bước, xoay người khẽ cười và thêm một câu: “Muốn người khác không biết thì trừ khi không làm. Vu tôi có nói chuyện hôm nay không còn phải chờ xem”.

Đợi Vu Hoàn Chi và Nam Sương đi xa, Âu Dương Vô Quá bỗng nói khẽ: “Lời nói chừa lại đường sống, nắm thóp trong tay, không hổ là Vu Hoàn Chi”.

Mặt hắn ta đã không còn nụ cười lúc trước nữa, thay vào đó là vẻ mặt khinh thường.

“Ra đây”. Hắn ta trầm giọng quát lên.

Ba bóng người phá cửa sổ vào, quỳ một chân trên đất dập đầu: “Thiếu chủ Âu Dương!”.

Âu Dương Vô Quá lạnh giọng cười nói: “Sư Nhai, lúc nãy có thể thấy rõ người ở phía sau không?”

“Bẩm thiếu chủ Âu Dương, mặc dầu thân pháp của Vu Hoàn Chi nhanh nhưng không phải quá xuất chúng. Thứ nhất, “bảy thức Mộ Tuyết” trong tay y vốn là tàn phổ; thứ hai y không tu luyện “quyết Thần Sát” và “công Thiên Nhất” để điều hòa. Nhìn từ thân pháp vừa rồi, quả thật không đáng lo”.

Kẻ nói chuyện nửa quỳ ở giữa ba người, mắt gã dài và hẹp, hai bên mái tóc đen quá vai có một lọn trắng.

“Không đáng lo?” Âu Dương Vô Quá nhếch một bên mày, cầm bình sứ Thanh Hoa trên kệ gỗ lim lên, lấy tay ước lượng. Năm ngón khẽ gập lại, bình sứ tức thì hóa thành bột.

Trữ Khinh Yến hai đến mức run bần bật. Âu Dương Vô Quá liếc xéo nhìn nàng ta, bỗng nhiên cười nói: “Nói ra thì còn phải đa tạ Vu Hoàn Chi đã đưa Nam Thủy Đào Hoa đi khỏi các Vạn Hồng. Nếu bị cha lấy được gương Thiên Thủy trên người Nam Sương thì tương lai Âu Dương Vô Quá ta làm thiếu chủ của võ lâm thiên hạ thế nào được? Địch được thằng ngốc Mục Diễn Phong không biết trời cao đất dày thế nào được?”.

Sư Nhai nhìn vẻ mặt phóng túng của hắn ta, chần chừ nói: “Nhưng thưa thiếu chủ, chuyện giả vờ khôi phục cung Mộ Tuyết…”.

Vẻ mặt Âu Dương Vô Quá lạnh lẽo: “Sao?”.

“Thiếu chủ bảo Sư Nhai chọn sáu người, lần lượt học thức thứ hai đến thức thứ bảy trong “bảy thức Mộ Tuyết”“. Sư Nhai nhíu mày lại, khẩn thiết nói: “Bộ võ công này cần tiến dần lên từng tầng, lại phải có “công Thiên Nhất” và “quyết Thần Sát” phụ trợ, mà thức cuối cùng biến ảo vô cùng, càng phải kết hợp “phổ Chuyển Nguyệt” đã thất truyền từ lâu. Nếu sáu người này cố luyện từ giữa thì dù võ nghệ sẽ đột nhiên tăng mạnh trong một đêm, nhưng cứ thế mãi tất tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử”.

Đêm thu sương dày, sương trắng lấm tấm đọng trên mái hiên. Trong phòng mãi không có tiếng động. Gió phất quấn áo Âu Dương Vô Quá ra, hắn ta bỗng nhiên kéo Trữ Khinh Yến, tay phải giữ cằm nàng ta, ngón cái vuốt mạnh đôi môi run rẩy của nàng: “Tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử?”. Tiếng hắn lạnh lẽo mang theo tiếng cười: “Thế chẳng phải vừa hay ư?”.

Nam Sương buồn bực rẽ hai khúc hành lang cùng Vu Hoàn Chi, đã cam chịu số mệnh rồi.

Lúc đầu, nàng còn hơi nghi ngờ đối với việc Vu Hoàn Chi “thái âm bổ dương”. Song tối nay cùng y ở trên xà nhà lẫu xanh một hồi, Hoa đào Nam ngộ ra một cách thông minh, Vu Hoàn Chi ngồi trên xà nhà, tám phần là để đợi một cô gái “thuần âm khí” vào phòng, sau đó bổ nhào xuống mà “hút”.

Nam Sương lại nghĩ vừa rồi mình chuếnh choáng, vốn muốn gây họa cho y, lúc này y đã nhận ra mình, muốn “hút” mình cũng coi như là có đi có lại. Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi biết y là Vu Hoàn Chi thì ý nghĩ muốn gây họa cho y lại mất sạch. Có điều nhìn ma đầu nhỏ nhà họ Vu rẽ mấy bận ở hành lang chín khúc thì chắc là vẫn khăng khăng muốn tìm một chỗ yên tĩnh để “hút” nàng, khiến nàng cảm thấy hơi lỗ.

Hoa đào Nam là đóa hoa đào phân rõ phải trái, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách.

Nàng ho hai tiếng, đang định gọi Vu Hoàn Chi, không ngờ ma đầu họ Vu bỗng nhiên quay người lại, hỏi: “Vừa nãy cô…”. Nói được nửa câu, y đã giật mình.

Nam Sương uống rượu khiến mặt hây hây, lại thêm lúc nãy đấu đá một chặp nên hai gò má trên khuôn mặt trái xoan ửng hồng, ánh mắt cũng mông lung.

“Cô say à?” Vu Hoàn Chi nhướng hàng máy anh tuấn, lại lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

Nam Sương lúng túng nhìn hai hàng lông mày ấy, đè nén ý nghĩ họa thủy đang rục rịch xuống, cười nói: “Không phải vậy, người say nhưng ý chí không say”. Lúc nàng khoát tay, thân thể cũng hơi lảo đảo.

Vu Hoàn Chi đành tiến lên đỡ nàng. Nam Sương bị y đỡ thì giật nảy mình, giơ tay lên vỗ ngực y, nói: “Phải, tôi thừa nhận, vừa nãy tôi muốn gây họa cho anh, vì tôi thấy anh là một vũng nước trong”.

“Gây họa cho tôi… Nước trong?” Ma đầu nhỏ nhà họ Vu híp mắt, khó hiểu nhìn Nam Sương đang nói lung tung.

Hoa đào Nam gật đầu lia lịa: “Nhưng anh không được “hút” tôi lúc này, dù sao tôi cũng chưa gây họa cho anh”.

“Tôi muốn “hút” cô?” Vu Hoàn Chi càng kinh ngạc hơn.

Ánh mắt Nam Sương thoáng xẹt qua mặt của ma đầu họ Vu, nàng giơ tay nhấc vạt áo của mình lên, ý bảo mình là nữ giả nam trang, tiếp đó cười khì khì nói: “Thấy chưa? Hôm nay âm khí của tôi không thuần khiết”.

Vu Hoàn Chi ngây ra chừng thời gian uống một chén trà, trong đầu bỗng nhiên có sấm sét vang rền.

Thật ra y đến Phượng Dương trước là vì đã nghe nói ở đây có người lấy danh nghĩa của y xây dựng lại cung Mộ Tuyết nên muốn thăm dò thực hư. Nhưng lúc mới dò ra gần đây Sư Nhai đó thường xuất hiện ở cư Điệp Tiên, lầu Túy Phượng thì lại gặp được Nam Sương say rượu trên xà nhà trong phòng. Đó là toàn bộ nhân quả, hoàn toàn không phải thái âm bổ dương mà Nam Sương nghĩ.

Ánh sáng dập dờn trên hành lang, ánh nến đỏ chiếu lên xuân cung trên ngọn đèn lồ||g nhỏ lắc lư, âm u.

Khóe miệng Vu Hoàn Chi cong lên một nụ cười tà: “Vừa rồi cô muốn gây họa cho tôi à?”.

Nam Sương lắc đầu, cảm thấy hơi hỗn độn. Trước nay nàng không uống rượu, cũng không biết cảm giác lúc bấy là say rượu, chỉ thành thật đáp: “Quả thực như thế. Nhưng tôi nghe ra anh là Vu Hoàn Chi thì tôi không còn ý gây họa cho anh nữa”.

Nụ cười của Vu Hoàn Chi cứng ở khóe miệng, cảm nhận hỗn loạn trong lòng như cỏ dại bò lan khắp mặt đất, cực kỳ chán ghét.

Nhưng từ trước đến nay ma đầu họ Vu không phải người chịu thua thiệt. Dựa theo nguyên tắc “người mời ta một thước, ta trả hắn một trượng”, y đẩy hai vai Nam Sương dựa vào tường, hai tay chống lên vách, buộc Hoa Đào Nhỏ ở trong đó.

Nam Sương nhìn một tấc vuông trời đất này, nói một cách thông cảm: “Nếu anh đã thấy lỗ vốn thì tôi cho anh ngoắc cằm tôi đấy”.

Nguyên nhân khiến con người kích động có nhiều lắm, ví dụ như đói, ví dụ như thiếu ngủ, ví dụ như say rượu, ví dụ như nội tâm xấu xa. Nhưng chỉ cần tiết chế được kích động thì sẽ không gây ra tai kiếp gì.

Nhưng hôm đó, ma đầu họ Vu bị ma nhập. Lúc y dùng ngón tay thon dài ngoắc cằm Nam Sương đã cúi người xuống, nhẹ nhàng dán lên bờ môi nàng như bị thần xui quỷ khiến.

Tựa như cánh hoa đào mềm mại ngày xuân khẽ phất qua, kèm với cái vị nồng mạnh của rượu hoa điêu[1], chìm vào ngũ tạng. Vu Hoàn Chi bỗng nhiên cực kỳ tỉnh táo, tỉnh táo đến mức ngây ra tại chỗ, không thể động đậy.

Nam Sương chỉ cảm thấy có hơi thở nóng bỏng của ai đó phả vào chóp mũi, trên môi thì là một mùi thơm say lòng người trước nay chưa từng có. Nàng mơ màng chép miệng, lè lưỡi li3m, lại li3m phải một thứ già mềm mại như chồi non.

Thế là, ma đầu họ Vu kinh ngạc, còn Hoa đào Nam thì sửng sốt.

Sau một khắc, Vu Hoàn Chi chợt đẩy Nam Sương ra, quay lại nhìn chằm chằm tường cột.

Nam Sương chớp mắt, thì thào nghi hoặc: “Lần này tôi đã bồi thường xong rồi chứ?”. Đoạn tựa vào vách tường, trượt xuống hôn mê bất tỉnh.

Vu Hoàn Chi ngơ ngác nhìn Nam Sương cuộn tròn trên đất, kinh ngạc giơ tay lên sờ môi mình. Mới chạm một cái, ngón tay đã run lên như bị sét đánh.

Tâm tư trăm mối ngổn ngang, y giơ tay xoa trán, nghĩ hôm nay chưa được một hạt cơm bỏ bụng nên có lẽ là não thiếu máu.

Nam Sương đang say giấc nồng, trong cơn mơ, lại thè đầu lưỡi ra li3m một vòng trên môi.

Vu Hoàn Chi thấy thế thì sợ hết hồn, cáu kỉnh ôm ngang hông Nam Sương, nhấc chân đá văng cửa phòng bên cạnh.

Cửa mở làm kinh động một đôi uyên ương[2] đang mây mưa. Vu Hoàn Chi thuận chân đóng cửa lại, ôm lấy Nam Sương, mắt nhìn thẳng đi tới phía chiếc ghế dài.

Uyên ương nam trố mắt nhìn y rồi tức khắc nổi trận lôi đình: “Trộm cắp phương nào! Đêm xuân của gia mà cũng dám quấy phá?”.

Vu Hoàn Chi đặt Nam Sương lên trên ghế dài, đưa tay sờ cái trán nóng hừng hực của nàng rồi xoay người đến trước bàn rót chén trà, uống vài hớp mới nói: “Vu Hoàn Chi”.

Uyên ương nam há miệng đến mức cằm trật khớp, uyên ương nữ thì tái mét mặt. Sau một khắc, hai người run lẩy bẩy cầm quần áo lên, hoảng loạn chạy mất dép.

Mới tới cửa, chỉ nghe “vù” một tiếng, một chiếc đũa cắm ở trên then cửa. Vu Hoàn Chi lấy ba chiếc đũa còn lại ở bên hông Nam Sương ra, cong khóe miệng, thờ ơ nói: “Ngoan ngoãn ở đây”.

Uyên ương nam nữ đưa mắt nhìn nhau rồi ôm đầu ngồi chồm hổm ở góc cửa như cha mẹ chết.

Vu Hoàn Chi nghĩ hôm nay Tiêu Mãn Y múa nên cần mau chóng giải rượu cho Nam Sương rồi đi tìm Y Nhân Hai Mặt và thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục.

Nhưng trong phòng chỉ có một ấm trà đặc, say rượu mà uống trà thì dễ tổn thương thận. Ma đầu họ Vu ngước mắt liếc sang góc phòng, thản nhiên nói: “Hai người đi kiếm một bát canh giải rượu, một chậu nước trong và một cái khăn sạch sẽ tới đây”.

Hai người kia vội vàng gật đầu vâng dạ, vừa đứng dậy mở cửa, lại nghe tiếng xé gió “vù vù”, hai chiếc đũa cắm trên cửa phòng cách tay một tấc. Vu Hoàn Chi híp mắt bảo: “Phải quay lại trong thời gian một chén trà, nếu chậm nửa khắc, nếu kinh động người trong lầu thì đừng nói cái này phòng, cả tòa lầu ta cũng phải san bằng”.

Y vừa đe dọa đã khiến đôi uyên ương sợ tới mức biến thành hai con chim sẻ, hoả tốc tông cửa xông ra.

Vu Hoàn Chi thở phào, lúc này mới nghỉ ngơi trước bàn, nâng chén trà lên chậm rãi hớp một ngụm nhỏ, ánh mắt bất giác lại quét về phía Nam Sương.

Ở trên ghế dài, Hoa đào Nam đang động đậy, mím môi  nói mớ hai chữ.

Vẻ mặt Vu Hoàn Chi cả kinh, chén trà rơi ra khỏi tay, cạch một tiếng vỡ vụn.
[1] Rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

[2] chim trời cùng họ với vịt, sống ở nước, con đực (uyên) và con cái (ương) sống không bao giờ rời nhau; thường dùng trong văn chương để ví cặp vợ chồng đẹp đôi, gắn bó.