Một Trăm Ngày Bên Anh...

Chương 31: Bữa tiệc



Mọi người cùng nâng ly rượu thưởng thức một buổi tối đầy sang trọng, hào nhoáng ở đây. Điều họ còn mong chờ là những màn biểu diễn mà Chủ tịch Trần chuẩn bị cho phu nhân của mình. Được dự làm khách mời biểu diễn cho bữa tiệc là những ca sĩ nổi tiếng mà ai ai cũng biết điều đó làm mọi người trầm trồ không ngớt. Những khách quý thấy việc đến dự tiệc hôm nay là không mất công, được gặp những nhân vật lớn, hiếm có khó gặp.

- Trời ơi, ca sĩ hải ngoại cũng đến đây hát mình không ngờ được sức ảnh hưởng của Trần thị lớn cỡ nào.

Thanh Huyền tặc lưỡi, xuýt xoa. Lã Thanh chăm chú nghe ca sĩ hiếm có này đang hát một bài nhạc mà đối với giới trẻ như cô là thấy không hợp gu thưởng thức. Nhưng chăm chú lắng nghe cũng là một kiểu tôn trọng với nghệ sĩ mà.

Tí nữa tớ phải xin bằng được chụp ảnh cùng đăng lên Facebook hay Instagram có mà rần rần ấy chứ.

Thanh hí hửng nghĩ ra ý tưởng hay ho. Thanh lắc đầu cô bạn này suốt ngày chỉ nghĩ làm sao để tăng lượt theo dõi, câu like. Khi mọi người vỗ tay không ngớt cho sự xuất hiện của ca sĩ nổi tiếng một thời Cẩm Tú vừa trình diễn ca khúc " Ánh trăng " xong thì nghệ sĩ đó cũng lui về không kịp cho mọi người phản ứng. MC thì ngỡ ngàng nhưng với sự chuyên nghiệp của mình, anh mỉm cười:

Mọi người chắc thấy bất ngờ đúng không ạ? Phu nhân Trần có hài lòng với tiết mục vừa nãy không ạ?

Mẹ Tuấn Trần cười trong sự mãn nguyện khi được trực tiếp thưởng thức một ca sĩ nổi tiếng mà nhiều người yêu mến nhưng cô ca sĩ đó hơi khó hiểu.

Ca sĩ Cẩm Tú vì có chút việc đột xuất không thể ở lại với chúng ta nhưng tiết mục hay vẫn còn phía sau xin mời mọi người tận hưởng.

Giọng MC như đánh thức tâm trí Lã Thanh, cô hồi hộp cầm tay bạn mình. Dù đã biểu diễn rất nhiều lần từ nhiều nơi nhưng hôm nay cô vẫn căng thẳng, hồi hộp. Từ sau buổi biểu diễn ở trường cô được nhiều người quan tâm vì tài năng đánh đàn cùng cách nói chuyện của cô làm họ chú ý. Những lời mời biểu diễn cho các quán trà, biểu diễn cho một đám cưới của một gia đình quyền thế, cho đến những sự kiện của một trường Đại học...Nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại hơi run người lên, trong lòng đánh trống liên hồi có phải vừa nghe bài hát của một ca sĩ có tiếng hoặc những nhân vật lớn không dám đụng đến kia đang ngồi thưởng thức.

Cậu mệt à?

Thấy sắc mặt bạn mình không được tốt Huyền hơi lo lắng. Thanh mỉm cười trấn an cô bạn.

Không sao, cậu chỉ cần cổ vũ tớ quay video để tạo ra những album bất hủ!

Nói từ bất hủ hơi lố nhưng đó là cả quá trình của sự trưởng thành của cô. Thanh Huyền chính là một camera man chính hiệu của cô. Mọi thước phim, video quay cô diễn bản nhạc gì, ở đâu, đều do một tay cô bạn này. Cả hai giống như một nghệ sĩ và trợ lý nhỏ vậy luôn bên nhau trong công việc. Để nói sao Thanh Huyền quay lại những video đó ư vì có cầu mới có cung. Vì anh trai nào đó cứ đòi video cô bạn mình cơ mà có phải đòi không đâu nên cô không cưỡng lại được. Khi nhận thù lao xong cô lại dẫn bạn mình đi ăn, đi chơi cho sự " bán đứng " đó.

Lã Thanh đã ở sau cánh gà, mọi công tác chuẩn bị đã vào đâu đó, một chiếc đàn piano Yamaha sáng bóng dưới ánh đèn được tỏa ra khắp các sảnh. Nắm chặt chiếc váy trong tay, Thanh thở ra một hơi bước nhẹ nhàng ra sân khấu, cúi chào mọi người. Những ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn sự tò mò. Cô đi đến nơi chiếc đàn được để giữa trung tâm sân khấu, trung tâm của mọi sự chú ý để dễ mọi người thưởng thức. Thanh Huyền đi đến gần đó để tiện quay video và cho rõ nét nhất.

Chú nhường cho cháu ở đây được không, cháu muốn quay một lát.

Một vị khách đang chăm chăm nhìn lên sân khấu, nhìn sang cô bé cao chuẩn dáng người mẫu này.

Bao nhiêu tuổi rồi?

Ánh mắt đầy đánh giá của ông ta nhìn cô, Thanh Huyền thấy khó chịu cái ánh mắt đó của ông ta. 17 tuổi rồi cô cũng nhận ra lời nói đó.

Dạ?

Cô không biết trả lời ra sao thì Tuấn Trần để ý thấy cô như nói chuyện với ai đó, hóa ra là Giám đốc Ngân hàng SCP nổi tiếng mê gái, trăng hoa.

Cao Kều sang đây?

Nghe ai gọi mình với cái biệt danh chỉ có thể là Tuấn Trần quay sang nhìn như bắt được pha cứu sinh cô bất ngờ.

Tuấn vẫn nhìn con bé tay ra hiệu đặt đặt xuống một cái ghế trống ở đó.

Còn đứng ngây đó?

Nghe Tuấn gọi vậy, cô chạy sang luôn như kiểu đang chạy thoát khỏi kẻ thù.

Sợ quá!

Huyền thở phào một cái. Tuấn cười trêu chọc.

Tưởng ghê gớm lắm mà!

Huyền không cãi lại nữa lôi điện thoại ra bắt đầu nghiệp vụ.

Lã Thanh ngồi xuống chiếc ghế nhìn cây đàn trước mắt. Cô thầm nói trong lòng với Tuấn là chịu chơi khi để cô đánh chiếc đàn đắt đỏ này quá. Diễn bao sự kiện, nhiều nơi đây là chiếc đàn mà cô thấy sức hút của nó. Những phím đàn như chưa được sử dụng không lấy một dấu vân tay. Cô không có thời gian để ngắm nghía nhiều nên tập trung vào màn biểu diễn.

Mọi người phía dưới ít nhiều người biết cô gái đó là ai nên càng hứng thú chờ tiết mục. Tuấn nói với mẹ mình.

Đây là quà sinh nhật con gửi tặng mẹ đấy!

Tuấn đưa mắt ra hiệu cho mẹ nhìn lên sân khấu. Mẹ anh và bố bất ngờ như không tin nhìn trên đó cô bé với mái tóc dài thướt tha, yêu kiều.

Mẹ thấy quen mắt nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu.

Rồi mẹ sẽ biết.

Nguyễn Hoàng ngồi cạnh trầm ngâm, ánh mắt sâu xa nhìn lên đó, giọng đầy cảnh cáo.



Nói cho rõ ràng.

Huyền cũng nghe lại lời nói của Tuấn có vẻ không rõ ràng thật.

Này anh Tuấn anh nói món quà tặng mẹ anh, vậy ' món quà " ở đây là ai?

Huyền nhấn mạnh hai từ món quà cho anh hiểu, Hoàng thì cong môi. Cô bé này không ngờ cũng nhanh nhạy. Tuấn bối rối cũng thấy mình nói không đúng mà không ngờ đứa bạn mình để ý thái quá, thích con nhà người ta mà không chừa cho thằng bạn này lối thở.

Thôi, chẳng phải em tò mò người bạn đã mua video của em mấy năm nay sao, tò mò không?

Huyền hai mắt sáng rực lên quên cả chuyện bắt bẻ khi nãy, mấy năm nay cô cũng tò mò không biết người bí ẩn nào đã " mua " video của cô nói rõ ra là video biểu diễn của Lã Thanh cô chỉ phụ trách quay. Cô ban đầu nghi là anh Tuấn lấy cớ nói mua cho bạn nhưng không thời gian chứng minh anh ý không thích Lã Thanh vậy thì là ai cơ. Còn người bạn kiệt xuất của anh ý là Nguyễn Hoàng đang ngồi bên cạnh thì không có khả năng. Đúng không cả khả năng đó. Tiếng đàn được vang lên làm Huyền bỏ qua suy nghĩ nên chú ý lên đó, rồi lẩm bẩm với người ngồi cạnh.

Tối về nhắn tin. Em chưa tha đâu.

Chỉ mới phát ra những tiếng đàn đầu tiên đã làm mọi người cầm ly rượu trên tay lắc nhẹ nhắm nghiền mắt cảm nhận. Họ nhận ra một bài hát quen thuộc, hoài niệm. Nhưng chưa thể lấp đầy cảm xúc đó họ cần một thứ gì đó thả vài bản đàn thì giọng hát trong vắt, dịu dàng như dòng nước mùa thu được vang lên.

Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi

Em ơi anh vẫn đợi bèo dạt.

Một vị khách lão thành vui mừng bừng tỉnh sau lời hát đó.

Là nó.

Mấy vị khách nhìn vẻ mặt của ông ta, ông thấy phản ứng mình hơi quá nên nói với sự cảm nhạc của mình.

Tôi thấy hoàn hảo khi chọn màn biểu diễn này nếu mỗi đàn không thì vô vị quá nên cần giọng hát này để thả hồn cho bài nhạc.

Họ nghe ông ta nói cũng có lí nghe giọng người con gái đánh đàn họ không dứt được. Mỗi cái ngắt quãng, xuống cao độ, luyến láy của cô đều thật hài hòa nghe dễ chịu vô cùng. Một sự xử lí âm thanh đầy tinh tế đó cũng là chất riêng của Lã Thanh.

Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi

Em ơi anh vẫn đợi bèo dạt.

Mây trôi chim ca tang tính tình, cá lội

Ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ

Sao chẳng thấy đâu.

Bố mẹ Tuấn Trần và nhiều người chăm chú nghe giọng hát cuốn hút đó. Phan Hải nghe có cảm giác một cái gì xưa cũ đang trở lại với ông. Còn Nguyễn Hoàng không thể rời mắt khỏi người cô. Anh thích nghe cô đàn, cô hát đó như là cách anh thoát khỏi hiện thức để chìm đắm vào thế giới mà cô tạo ra cho hắn.

Thương nhớ ai sương rơi đêm sắp tận, trăng tàn.

Cành tre đưa trước ngõ, làn gió la đà

Anh vẫn mong chờ, sao chẳng thấy đâu.

Cô vẫn cúi nhẹ đầu đặt ngón tay trên những phím đàn, mái tóc xõa che gần nửa khuôn mặt xinh đẹp đó. Mẹ của Tuấn một người phụ nữ trung niên khi nghe bàu hát thuộc trữ tình này mà được giọng một cô gái trẻ trung hát thì thấy thật quyến rũ, sức hút làm sao. Đôi khi còn nhẩm nhẩm hát theo, mấy vị tiểu thư và phú nhị đại lại chán nản không thôi.

Trời ơi tiệc gì mà nhạt như như bún thế này, đáng nhẽ phải quẩy party các thứ. Thêm cái đứa trên kia xem hát cái bài gì không hát đi hát cái bài ca sĩ chả nổi tiếng gì. Nhạt như nước chấm cho nước lọc quá tay vậy.

Thôi thôi dẹp con mẹ nó đi, về!

Mấy người họ lúc đầu còn hứng thú khi thấy có sự xuất hiện của Nguyễn Hoàng, Tuấn Trần nhưng giờ thì họ không chịu nổi cái âm thanh quê này.

Em thích không?

Trần Nhầm nhìn sang vợ mình thấy bà có vẻ vui khi nghe ca khác này, còn vỗ tay hát theo.

Con bé hát hay quá! Bài hát này làm em nhớ đến hai chúng ta gặp lại khi anh đi bộ đội về. Nhớ hôm nào em cũng ra chỗ mình hay gặp nhau để em bớt nhớ anh.

Ông Trần ngạc nhiên khi biết chuyện này, không ngờ bài hát làm vợ xúc động và qua đó thấy tình cảm mà người vợ dành cho mình.

Thế á, em sao không kể sớm hơn.

Tuấn Trần huých tay bạn mình chỉ hai người lớn đang thủ thỉ với nhau như vợ chồng son, Nguyễn Hoàng bật cười vì cậu con trai của họ luôn để ý tới mấy chi tiết này.

Anh rảnh quá thì quay video cho em, em đang mỏi tay!

Huyền bắt đầu ca thán với Tuấn, Tuấn tỏ ra không nghe thấy gì.



Người đi xa có nhớ

Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu.

Lã Thanh và những tiếng đàn sau cuối bài hát. Hai câu cuối thật da diết, khôn nguôi làm người nghe có vẻ hơi mất mát hoặc thất vọng. Đó là những gì mà cô cảm nhận được bài hát và đã thể hiện qua bản đàn này. Phan Hải cũng vì hai câu cuối mà suy tư cho chính mình biết bao giờ mới tìm được con trai của mình, biết bao giờ. Bản nhạc dừng, Lã Thanh bất động sau đó có lẽ vì đã thả hồn vào ca khúc và bản nhạc mà cô bị chìm vào đó. Những tiếng vỗ tay, lời nói mang sự khích lệ giúp cô tỉnh táo nhìn trước mắt bao nhiêu con người đang nhìn cô. Cô đi đến mỉm cười, cúi chào. Mẹ của Tuấn cười rạng rỡ đi lên kéo tay cô xuống làm cô hốt hoảng. Mọi người lại càng bất ngờ hơn.

Cháu hát hay lắm, đàn cũng giỏi nữa!

Cháu cảm ơn cô ạ!

Đứng trước mặt cô là bao nhiêu người xa lạ, cô cũng cúi chào tỏ ra lịch sự.

Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Quen con trai bác lâu chưa?

Câu hỏi của Trần Nhậm đầy tính tra hỏi vậy, nhìn cô bé cũng sạch sẽ, nhìn có giáo dục, phẩm hạnh. Vợ ông nghe xong trừng nhẹ một cái. Tuấn cười cười.

Cô bé còn đang đi học cấp 3, con thấy em ấy hát hay, đàn giỏi nên sinh nhật mời em ý đến đây đàn làm quà sinh nhật cho mẹ mà.

Cảm ơn con trai.

Bà cứ nhìn coi bé mà ưng mắt quá, từ khuôn mặt xinh xắn, mái tóc dài cho đến cách ăn mặc đều tỏa ra sức hút khó rời.

Cháu hôm nay được mời tham gia dự tiệc của gia đình anh Tuấn là một vinh hạnh lớn. Hôm nay cũng là sinh nhật cô nên cháu có món quà tặng nhỏ ạ!

Ôi!

Mẹ của Tuấn cùng mọi người tò mò trước món quà này, dù sao cũng là phu nhân Tập đoàn lớn nên ai đến đây cũng tặng cho bà những món quà giá trị, không tầm thường được. Hò muốn nhìn xem một cô bé này sẽ tặng gì.

Thanh ra hiệu cho Huyền đang ngồi đó, nãy thấy nhiều người đứng nói chuyện mà cô không thể sang. Được ra hiệu cô cầm hộp quà đi sang chỗ mọi người. Thanh cầm rồi đưa cho Phu nhân, bà cũng vui vẻ nhận lấy cũng không có ý định mở vì bà muốn họ không đánh giá quà cáp của người tặng cho bà. Khi nãy ông Phan Hải tặng bà, bà cũng không mở ra xem.

Mẹ con tò mò trong đó là gì đấy?

Anh cũng vậy?.

Bà chửi thầm trong lòng hai bố con nhà này chả ý tứ gì, cô bé chỉ mới là học sinh quà sẽ không giá trị bằng người khác được. Bà sợ cô bé xấu hổ với mọi người ở đây không. Ánh mắt mọi người, quan khách tò mò nhìn hộp quà nhỏ đó. Lã Thanh cũng thoải mái nhìn bà, mỉm cười.

Cô cứ mở ra xem đi ạ! Mong rằng cô thích!

Nghe vậy, bà mạnh dạn mở ra. Chiếc hộp được Thanh làm bằng tay cũng dễ mở như nhiều hộp quà khác, lúc mở nắp ra đã thoang mùi hương nhẹ nhàng làm người ở gần ngửi thấy cảm giác dễ chịu.

Nước hoa sao?

Mùi hương này nhẹ nhàng mà lạ nữa.

Mấy lời xì xào. Một chiếc vải trắng được đặt gọn gàng và gấp gọn trong chiếc hộp. Cầm lên trên tay, bà cảm nhận được chất vải mịn màng dù hơi mỏng nhưng khi ánh sáng chiếu vào từ nhiều góc độ thấy chiếc khăn óng ánh đặc trưng hẳn.Chiếc khăn tơ tằm màu trắng cỡ bằng bàn tay của các chị em phụ nữ vừa cầm. Bà cầm khăn tay lên, dỡ ra trên đó còn thêu tên của bà: "Thanh Mai ", được thêu với nét chữ uyển chuyển cùng vài cánh hoa mai màu vàng càng làm cho chiếc khăn tay thấy vô cùng đẹp mắt, không quá sặc sỡ, màu mè. Bà thấy món quà này thật quý giá.

Chiếc khăn tay nhà cháu thường dùng. Cháu học may vá nên nghĩ ra nên làm cho cô một cái. Phụ nữ cần có một chiếc khăn tay cho mình.

Cảm ơn cháu! Cháu khéo tay quá khăn còn thơm nữa.

Thanh Mai cầm khăn lên và ngửi, đúng là một cô bé giỏi giang. Mọi người gật gù cho món quà ý nghĩa từ tận tấm lòng của cô bé. Lã Thanh mỉm cười nhưng có cảm giác ai đó đang nhìn mình nhưng cô không dám nhìn mắt đối phương.

Tan tiệc.

Bố mẹ à, tí con về liền. Con chỉ đi sang nhà Thanh Thanh một tí thôi.

Haiz. Con thấy bố mẹ chiều quá sinh dễ nhỉ? Về biết tay mẹ.

Mẹ Thanh Huyền gọi cho cô vì đi từ tối giờ chưa thấy về làm họ lo. Cảnh sát Lương hút điếu thuốc dở rồi nhìn vợ đang đi đi lại lại lo lắng.

Em đừng lo, chú Cảnh vừa gọi cho anh nói con bé đang sắp về rồi.

Ơ sao anh không nói, làm em lo nãy giờ!

Chú ấy vừa điện khi nãy nó đi dự tiệc. Con lớn rồi em cũng không cần lo lắng nhiều.

Vợ anh nghe xong lại bực mình.

Thế mà nó bảo sang nhà bạn chơi. Nó là con gái đó ra đường buổi tối bao nhiêu nguy hiểm. Anh không biết mấy năm gần đây số vụ em xử lí về xâm hại tình dục trẻ vị thành niên đang tăng dần đâu. Anh là cảnh sát mà còn dửng dưng được.

Chồng cô lắc đầu vì vợ bị bệnh nghề nghiệp ám vào người, về nhà không thoát được nốt.