Một Vạn Năm

Chương 32: Lục Mạn Đằng



Đám hộ vệ tim lúc này đã đập bình ổn lại, bọn hắn vừa rồi thật sự hoảng hốt. Nhân số từ mười người, giờ chỉ còn tám. Tám người nghe Vân Thiên Khải nói vậy liền cảnh giác nhìn xung quanh.

Vân Thiên Khải dẫn đầu đoàn người tiến vào sâu trong sâm lâm. Trên đường đi, nhiều dây đằng rủ xuống trước mặt bọn họ như những mạng nhện khổng lồ. Bọn họ phải vừa đi vừa để ý cả trên đầu lẫn dưới chân. Không cẩn thận chân sẽ bị vấp vào dây đằng té ngã, hoặc bị mắc vào cổ.

Ánh sáng lập loè từ ngọn đuốc toả sáng xung quanh khoảng một trượng. Những nơi ánh sáng chiếu đến có thể nhìn rõ ràng, phía bóng tối như một con ác thú khổng lồ đang rình rập đám người nhỏ bé đáng thương. Giữa khu rừng rộng lớn, trông bọn họ chẳng khác gì những con côn trùng lạc vào mạng nhện.

Một tên hộ vệ không nhịn được tiến đến gần dây đằng, tay hắn nắm vào dây đằng kéo nhẹ một cái. Hắn ngước đầu lên trên nhìn, phía trên một mảng tối om không thấy gì cả.

Bên trên chỉ có tiếng "xào xạc" vọng lại. Đường như loại dây đằng này rất dài, tiếng vọng lại ở khoảng cách rất xa. Nó cũng chứng thực một điều rằng, những cây cổ thụ xung quanh đều rất cao.

"Ở đây thật là nhiều dây đằng"

Tên hộ vệ tấm tắc cảm thán một câu, hắn thấy rất mới lạ. Hắn chưa bao giờ đi vào sâm lâm có nhiều dây đằng như vậy.

"Sợi dây đằng này cũng thật to quá đi!"

Một tên khác bên cạnh đáp lại một câu. Trong đêm khuya tĩnh mịch, bọn họ đi vào Vĩ Mặc Sâm Lâm không khỏi sinh ra chút sợ hãi. Hơn nữa vừa nãy còn gặp Huyết Vụ Ly Xà, bọn họ không thể không lo lắng trong lòng. Vậy nên bọn họ muốn nói gì đó, để làm giảm bớt không khí tĩnh mịch chỉ có tiếng bước chân này.

Dây đằng ở xung quanh tất cả đều có một màu xám, sợi nào cũng to bằng cổ tay đứa trẻ sơ sinh. Trên thân dây đằng có một lớp vỏ khô nứt nẻ hơi xốp bọc quanh. Dây đằng ở dưới đất như những con rắn ngủ yên, không có một ngọn cỏ nào xung quanh, như những sinh vật sống đang yên lặng đánh dấu chủ quyền lãnh thổ.

Một tên hộ vệ trong đám người bỗng nhớ tới chuyện bọn bọ gặp lúc ban ngày, hắn nhíu mày lên tiếng.

"A Tam, ngươi thông minh nhất trong đám người hộ vệ chúng ta, ngươi nói xem chuyện của Mặc gia với đám người hoàng thất và tứ đại gia tộc có liên quan không?"

"Chắc chắn là có liên quan, nếu không Mặc gia sao có thể dễ dàng bị diệt như vậy". A Tam thả chậm tốc độ di chuyển, trả lời tên hộ vệ vừa hỏi kia.

"Mẹ nó! Chắc chắn lũ khốn đó chủ mưu, ta dám dùng đầu của ta khẳng định". A Tứ nóng nảy, bất bình thay Mặc gia, liền bắt đầu văng tục.

"Vậy sao dân chúng Mặc Huyễn Thành lại nói rằng bọn họ tới ứng cứu?"

"Tất nhiên là lũ khốn nạn kia tung tin rồi"

"Nhưng cho dù có tung tin, thì dân chúng ở đó sao lại không biết nhỉ?"

"Ngươi đứng về phe ai hả? Ngươi đứng về phía tứ đại gia tộc hả?". A Tứ tức giận trừng mắt về phía tên vừa nói kia.

"Tất nhiên ta đứng về phía Mặc gia rồi, ta chỉ thắc mắc chút thôi". Tên bị trừng mắt cảm thấy oan ức, hắn ưỡn ngực thẳng lưng đáp trả.

A Tam nhìn một đám ngốc đằng kia đang chuẩn bị chửi nhau, hắn lắc đầu liền giải thích.

"Các ngươi quên Tuế Nguyệt quốc sư là trận pháp sư cấp năm sao? Hội Thần Hoàng của hắn có các giáo đồ, đều là các tinh anh thông thạo trận pháp".

"Vậy thì liên quan gì tới việc dân chúng không biết gì?". Đám người vẫn không thể hiểu được, bọn họ đồng loạt đưa ánh mắt về phía A Tam, chờ lời giải thích của hắn.



"Trong các loại trận pháp, có một loại gọi làm Cấm Nhãn Trận, loại này cần nhiều Trận Pháp Sư cùng tạo ra. Tác dụng của trận pháp có thể tạo ra huyễn ảnh để che dấu ánh nhìn của người bên ngoài, vì vậy những chuyện phát sinh bên trong trận pháp sẽ không một ai có thể biết".

Di! Đám người nghe xong, cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh. Cấm Nhãn Trận lần đầu bọn họ nghe thấy, không ngờ A Tam lại biết nhiều như vậy.

"Vậy tại sao bọn họ diệt xong không đi luôn, lại còn ở lại đây làm gì?"

"Bọn họ rải tin đồn để tẩy trắng cho bản thân. Vậy nên bọn họ cần phải ở đây để diễn một vở kịch đã cố gắng nhưng lực bất tòng tâm, như vậy bọn họ có thể vừa thoát khỏi hiềm nghi, vừa gia tăng uy vọng".

Đám người nghe vậy như được ánh sáng chiếu rọi, khai thông đầu óc. Bọn họ gật gù cảm thán, mặc dù bọn họ ghét đám người đó, nhưng không thể phủ nhận. Cái âm mưu này của hoàng thất và tứ đại gia tộc quá cao minh.

Một tên trong đám hộ vệ nhìn về phía Vân Thiên Khải đằng trước lên tiếng.

"Gia chủ, người thấy sao? Hoàng Thất Huyền Vũ và tứ đại gia tộc sao lại ra tay với Mặc gia vậy gia chủ?"

Vân Thiên Khải liếc tên hộ vệ vừa hỏi một cái rồi bắt đầu giải thích.

"Sở dĩ bọn họ liên hợp lại tấn công Mặc gia vì Mặc gia quá mạnh. Bọn họ cho dù không tấn công bây giờ thì sau này bọn họ cũng tấn công. Đám người y phục đỏ ra tay chắc cũng là sự thật, nếu không với thực lực của bọn họ thì sao có thể đối phó được Mặc gia".

Hắn nghĩ tới cảnh trên dưới Mặc gia chết thảm, trong lòng hắn bùng lên lửa giận. Hắn nhất định sẽ tìm ra chân tướng thực sự của chuyện này.

Bỗng dưng, một tên hộ vệ đổi chủ đề, hắn buột miệng nói ra câu.

"Không biết dám dây leo này nếu có sự sống rồi chuyển động thì sẽ ra sao nhỉ?"

A Tứ nghe xong liền đạp cho hắn một cái rồi mắng.

"Mẹ nó! Câm mồm lại cho ta. Ngươi cái đồ miệng quạ đen, đừng có mà nói vớ vẩn".

"Nhưng...ta chỉ nói vậy thôi mà...đâu có thành..." sự thật đâu! Lời còn chưa dứt, cả đám người dừng lại nhìn vào hắn, không khí lâm vào trầm mặc.

"Ta...ta chỉ nói bừa thôi mà. Gia chủ...ngài sao cũng nhìn ta vậy?". Hắn nhìn đám người, trong lòng hắn hoang mang khó hiểu. Hắn chỉ nói bừa một câu thôi, có cần phải nhìn hắn rồi bày ra vẻ mặt đó không?

"Thiếu một người rồi". Vân Thiên Khải trầm giọng lên tiếng.

Tên kia vội vàng nhìn trước, ngó sau bắt đầu đếm người, trừ Vân Thiên Khải ra.

"Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục". Sau đó hắn chỉ vào mình nói "thất". Đúng là thiếu một người, vậy người đó đâu rồi?

Vân Thiên Khải cùng đám người quay lại tìm. Ngọn đuốc lửa lập loè trong đêm như những u linh soi rọi từng ngóc ngách một. Đám người lúc này tim đã đập thình thịch, trong đêm phá lệ rõ ràng.

"A! Hắn...hắn..".

Một tên hộ vệ hô lên, đám người vội qua xem. Từ ánh lửa phát ra của đuốc, tất cả đều có thể thấy rõ. Tên hộ vệ mất tích lúc này đang bị đám dây đằng quấn lấy treo lên.



Từ sợi dây đằng mọc ra những tua rua như chân của những con bách túc trùng bám chắc vào da thịt hắn. Từ trên cao thò xuống hai xúc tu cắm vào người hắn, từng ngụm máu theo xúc tu được nuốt vào truyền lên trên.

Đám người Vân Thiên Khải vô thức nhìn lên cao, nhưng phía trên là một màu đen tăm tối. Những cây cổ thụ to lớn đã che đi ánh sáng của trời đêm, khiến bọn họ không thể nhìn rõ bên trên rốt cuộc như nào.

Bọn họ nhìn lại tên hộ vệ bị dây đằng quấn lấy, lúc này thân thể của hắn đã bị hút cạn máu. Cả thi thể hắn trở lên trắng bạch, những tua rua lúc này mới bắt đầu gặp nhấm da thịt hắn, hút chất dinh dưỡng từ cơ thể hắn. Nhìn chúng như những con trùng nhỏ đang mở đại tiệc. Cái xác dần héo đi, làn da bắt đầu xỉn màu nhăn nheo.

Trong đám người có một tên không chịu được, toan định xông lên chặt bỏ đám dây đằng đó. Kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, lưỡi kiếm chuẩn bị chặt vào dây đằng thì Vân Thiên Khải giữ tay hắn lại, mở miệng nói.

"Đừng chặt, hắn chết rồi, giờ chặt sẽ làm kinh động đến đám dây leo này. Giờ chúng ta hãy tranh thủ chạy khỏi nơi này".

Đám người nghe Vân Thiên Khải nói vậy liền mau chóng di chuyển rời khỏi nơi này.

Trên đường, tên miệng quạ đen ban nãy không nhịn được hỏi Vân Thiên Khải.

"Gia chủ, đám dây đằng đấy rốt cuộc là sao vậy gia chủ?"

Hắn nghĩ đến xung quanh khắp nơi đều là dây đằng, trên đầu hắn cũng có dây đằng, dưới chân hắn đang dẫm lên dây đằng. Cả người hắn cơ hồ lúc này căng cứng lại, một luồng khí lạnh bốc từ sống lưng lên gáy hắn, làm lông tóc hắn dựng đứng cả lên.

"Dây đằng có thể ăn thịt và hút máu thì chỉ có một loại. Tên của nó là Lục Mạn Đằng. Loại đằng này rất giống với những loại đằng bình thường, rất khó để phân biệt. Trừ khi ngươi thấy nó cử động, còn không, nó với các loại đằng thông thường không có gì khác biệt".

Đám người chạy sâu vào bên trong, càng vào sâu thì càng nhìn thấy nhiều thi hài của cả người lẫn động vật.

Vân Thiên Khải nhíu mày sâu hơn, hắn ban đầu đã thấy có điểm gì đó sai sai. Nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn cuối cùng cũng rõ. Cảm ứng nguy hiểm của hắn không sai chút nào.

Trong khu vực có dây đằng, hắn không thấy con yêu thú nào. Đây rõ ràng không phải không có yêu thú, mà là tất cả yêu thú đi vào đây đều bị đám dây đằng này ăn thịt cả rồi.

Đám người lúc này cũng không dám chạy nữa, bọn họ nhẹ nhàng đi xuyên qua đám dây đằng. Tên miệng quạ đen lúc này cũng thấy cảnh tượng xương cốt khắp nơi, nhịn không được nói một câu.

"Thật đáng sợ! Chúng ta đi như thế này, nhỡ đám dây đằng này sống lại thì sao?!"

Hắn vừa dứt lời thì đằng sau một tiếng hét thất thanh vang lên.

"A! Nó kéo chân ta"

Một tên hộ vệ đi ở phía sau bị dây đằng quấn lấy chân kéo về phía sau. Vân Thiên Khải liếc nhìn tên miệng quạ đen, trầm giọng quát một câu.

"Ngươi câm miệng cho ta"

Tên miệng quạ đen này, hắn nói câu gì thì câu đấy ứng nghiệm. Một tên trong đám người xé một miếng vải ra, nhét vào mồm hắn.

Vân Thiên Khải xông lên, chém đứt dây đằng đang kéo tên hộ vệ. Nhưng chỗ chân bị quấn kia, dây đằng đã mọc ra những xúc tu ghim chặt vào chân hắn.

Tên hộ vệ hoảng sợ, hắn vội vàng dùng tay gỡ đoạn quấn vào kia ra. Hắn gỡ tới đâu, những sợi tua rua bị kéo ra tới đấy. Máu cũng theo đó bật ra, trên chân lưu lại những lỗ nhỏ li ti đang rỉ máu.