Một Vạn Năm

Chương 37: Nhìn ngươi giãy dụa ta thật phấn khích!



Mặc Uyên ở ngoài vòng chiến nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi lo lắng. Hắn mặc dù rất muốn đám người này chết, nhưng hiện tại không phải thời cơ. Hơn nữa, hắn còn đang bị trọng thương, việc ra khỏi Vĩ Mặc Sâm Lâm phải nhờ tới bọn họ. Nếu bọn họ chết ở đây, vậy thì hắn cũng không thoát khỏi cái chết.

Tiếng kêu đau đớn từ mấy tên hộ vệ không ngừng vang lên, mỗi lần đẽo từng miếng thịt dính chất nhầy xuống đều như kéo dài ngàn thu. Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đâm vào da thịt, máu theo đó trào ra. Tay bọn họ không ngừng run rẩy vì đau đớn, dao cũng động đậy không theo quy luật, lúc nông lúc sâu, nhiều lần mũi dao còn chạm tới xương khiến bọ họ muốn ngất ngay lập tức.

Có một tên hộ vệ bị dính nhiều nhất ở đùi, hắn vừa đẽo từng miếng thịt ra vừa thở dốc. Mồ hôi lúc này đã nhiễm đầy trán hắn rồi nhỏ xuống. Tay hắn run lên, tim hắn nhảy loạn đập thình thịch không ngừng.

Hắn sợ! Hắn sợ chết!

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng thê thảm của tên hộ vệ ban đầu. Càng nghĩ hắn càng khẩn trương hơn, tay tăng nhanh tốt độ đẽo.

Máu lúc này đã chảy ra đất ướt đẫm một vùng, những miếng thịt rớt ra chất lỏng màu xanh đen không ngừng được moi ra. Những chỗ chưa bị ăn mòn tới, khi cắt vào thì không ngừng chảy ra máu đỏ tươi sền sệt. Máu khi tiếp xúc với chất dịch nhầy liền biến xang màu xanh đen bốc lên mùi thối khó ngửi.

(Tác giả: Xem quá trình phân hủy của xác thịt để tưởng tượng dễ hơn nhá. Thường thì máu thịt khi bị thối rữa sẽ chuyển sang màu xanh đen, bốc lên mùi thối khó ngửi. Chống chỉ định: không đọc khi đang ăn cơm).

Hắn ta cuối cũng đẽo được hết đống thịt thối rữa ra ngoài, nhưng chưa để hắn kịp vui mừng, liền nhận ra chất nhầy nhụa đó đã ăn mòn tới xương.

Da đầu hắn lúc này căng ra, trong lòng không ngừng thúc giục hắn phải nạo đi ngay lập tức. Hắn theo phản ứng bản năng bắt đầu nạo chỗ xương đang bị ăn mòn.

Tiếng "kít kít kít" vang lên, những người khác cũng nhìn qua, ai đấy cũng đều cảm thấy sống lưng lạnh toát. Tên hộ vệ kia lúc này như một tên mất lý trí đang không ngừng nạo xương của mình.

Mỗi lần nạo, từng cơn buốt bốc lên đầu hắn khiến đầu hắn ong ong. Hai mắt hắn mờ dần muốn sụp xuống, nhưng khi con dao lướt qua xương phát ra tiếng "kít", hắn lại bị cơn đau làm tỉnh táo lại.

Viết nạo sâu dần, đến tận tủy xương mới dừng lại. Tên hộ vệ thở ra một hơi, nằm xuống đất, ánh mắt hắn trắng dã. Một bộ dáng sống không còn gì nuối tiếc.

Đám người Vân Thiên Khải sau khi tự băng bó xong, liền qua cầm máu rồi băng bó cho hắn. Tên hộ vệ lúc này đã mơ mơ hồ hồ, hắn không còn chút sức lực nào nữa. Giờ mà Trạch Lân Thú có tấn công hắn, thì hắn cũng sẽ phó mặc cho ý trời.

Trạch Lân Thú thế mà không nhân lúc bọn họ bị thương xông lên. Nó ngồi xuống nhìn chằm chằm vào đám người. Nó bắt đầu nhớ lại một ký ức đã bị lãng quên.

Lúc nó còn nhỏ cũng từng vùng vẫy như đám nhân loại này. Khi đó hắn bị một con dã thú tấn công, con dã thú đó muốn ăn thịt nó. Mặc dù trên người nó có dịch nhầy ăn mòn, nhưng loại dã thú kia lại không sợ dịch nhầy của nó, liên tục tấn công nó.

Nó bị thương, cơ thể bị xé rách nhiều chỗ, nó vùng vẫy nằm rên rỉ trên mặt đất, ánh mắt trừng về dã thú kia. Con dã thú lúc đó không tranh thủ xông lên cắn chết nó, mà ngồi một bên nhìn nó giãy dụa tuyệt vọng.

Nhưng lúc nó tuyệt vọng nhận mệnh, "nàng" liền xuất hiện. Nàng có ngoại hình của một nữ hài nhân loại, nhưng trên cơ thể của nàng lại có mùi của yêu thú? Trong đầu nó loé lên xuất hiện hai từ "hỗn huyết", nàng có lẽ là con lai giữa nhân loại và yêu thú.

Trên người nàng mặc một thân y phục xám đen bẩn thỉu rách nát. Nàng vung tay lên, rủ bàn tay xuống nắm nhẹ một cái, con dã thú kia lập tức nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ. Máu thịt con dã thú đó còn bắn lên mặt nó.

Nàng tới bên cạnh ôm nó lên, lạ thay nàng không hề bị dịch nhầy của nó làm bị thương. Nàng cũng không có nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Ngươi giống ta, thật là đáng thương. Vậy từ nay hãy đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi".

Kết thúc hồi ức, Trạch Lân Thú nhìn vào đám người. Nó bây giờ đã lớn, lúc đó nó còn không hiểu tại sao con dã thú lại nhìn nó như vậy, chả nhẽ nhìn nó giãy dụa rất vui sao?



Giờ thì nó cũng hiểu rồi! Nhìn đám nhân loại yếu ớt trước mắt nó mà xem. Bọn họ đang không ngừng dãy dụa cầu sinh. Bọn họ không ngừng đẽo gọt những miếng thịt trên cơ thể ra. Nó nhìn đám nhân loại này cảm thấy rất phấn khích! Nó muốn đám nhân loại này phải tuyệt vọng hơn nữa. Miếng thịt tự đưa tới cửa sẽ không bao giờ ngon bằng miếng thịt biết chạy trốn.

Đám người Vân Thiên Khải bị Trạch Lân Thú nhìn chằm chằm. Bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc nó tại sao lại nhìn bọn họ, nhưng hiện tại bọ họ cực kỳ hoảng sợ. Dị thú sức mạnh vượt trội, bọn họ không thể nào phản công lại được.

Đám người cảnh giác nhìn Trạch Lân Thú trước mặt, những cái râu mọc thành bờm râu quanh đầu không ngừng ngọ nguậy như những con rắn. Ánh mắt nó nhìn bọn họ đem theo sự khinh bỉ.

Khinh bỉ? Đúng vậy, chính là ánh mắt khinh bỉ. Bọn họ không biết tại sao mình lại hiểu là khinh bỉ, nhưng chắc chắn bọn họ hiểu không sai.

Con Trạch Lân Thú này chẳng nhẽ có linh tính đến vậy sao? Nếu không phải rào cản ngôn ngữ, nếu không phải không biết nói, thì có phải nó sẽ sỉ nhục bọn họ không?

Ngoài ánh mắt kinh bỉ ra còn đem theo mội chút chế giễu và hưng phấn? Chế giễu bọn hắn sao? Thấy bọn hắn chật vật nên nó chế giễu sao?

Vậy hưng phấn là chuyện gì? Nó muốn chơi đùa bọn họ tới chết? Nghĩ tới đây, đám người khuôn mặt đã tái mét không thể tái hơn.

Trạch Lân Thú bắt đầu đứng dậy, nó bước nhẹ từng bước tới chỗ đám người. Dáng vẻ nó lúc này như một con sói đang rình rập con mồi, chỉ chờ thời cơ là xông lên.

Từng bước, từng bước như bước trên tim của bọn hắn.

"Thình thịch, thình thịch"

Tiếng trái tim đập ngày một nhanh, bọn họ nhìn xung quanh. Chạy cũng không được mà không chạy cũng không xong. Chẳng nhẽ bọn họ phải ở chỗ này nhận mệnh sao?

Chợt Trạch Lân Thú nhìn qua hướng khác, Vân Thiên Khải nhìn theo. Hướng đó là vị trí của Mặc Uyên và Vân Nhu. Không! Không thể để nó chú ý tới bên đó.

Vân Thiên Khải vội vàng hét lên với Trạch Lân Thú.

"Đồ quái dị, ta ở đây"

Trạch Lân Thú không để ý tới hắn, nó vẫn nhìn chằm chằm về phía Mặc Uyên.

"Đồ dị chủng, đồ quái thai".

Vân Thiên Khải hét xong câu này thì Trạch Lân Thú cũng nhìn qua. Nhưng nó nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu. Trạch Lân Thú cảm thấy tên nhân loại trước mặt này thật ngu xuẩn. Hắn cư nhiên định khiêu khích nó, hắn nghĩ nó cũng ngu ngốc như hắn sao?

Nếu tên nhân loại này đã để ý đến hai tên kia, vậy thì nó quyết định sẽ tấn công hai tên đó. Nó muốn thấy tên nhân loại này đau khổ chật vật khi nhìn thấy người mình muốn bảo vệ chết đi.

Nghĩ vậy, Trạch Lân Thú nhanh chóng lao về phía Mặc Uyên và Vân Nhu. Bên kia Mặc Uyên thấy Trạch Lân Thú đang lao về hướng này, trong lòng hắn trầm xuống. Tay hắn giữ chặt Vân Nhu đang hôn mê trong lòng, ý đồ ném Vân Nhu ra chắn lại Trạch Lân Thú.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay, trong rừng lúc này có một thanh âm nữ hài vang vọng ra. Giọng nói là một thứ ngôn ngữ xa lạ, bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ.

"यहां वापस आओ"

Trạch Lân Thú lúc này không cam lòng dừng lại, đi về phương hướng thanh âm kia, phút chốc đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.



Đám người thấy vậy liền thở nhẹ ra một hơi. Vân Thiên Khải lúc này nghĩ lại, liền nhớ ra nữ hài bọn họ gặp ở chỗ Huyết Nha Bức. Nhưng nữ hài đó hình như có địch ý với bọn họ, vậy tại sao lần này lại cứu bọn họ.

Hơn nữa nữ hài này tu vi rất cao, giọng nói khi nãy tuy không toát ra khí tức áp chế bọn hắn, nhưng hắn có thể nhận ra được tu vi nữ hài này phải khoảng Hợp Thể Kỳ.

Nữ hài nào có thể có tu vi Hợp Thể Kỳ được chứ? Kể cả có thiên tài ngũ linh căn tồn tại cũng không thể nào còn bé thế đã tới Hợp Thể Kỳ.

Vậy nữ hài này rất có thể là một lão bà bà thích trang hài đồng? Dù là gì đi chăng nữa thì hắn cũng không hiểu nổi tại sao nàng ta lại giúp bọn hắn.

Mặc Uyên lúc này cúi đầu trầm mặc, thật may Trạch Lân Thú sau khi nghe thấy thanh âm kia liền bỏ đi. Suýt thì hắn đã ném Vân Nhu ra chặn rồi. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn tăm tối nhìn Vân Nhu, miệng lẩm bẩm.

"Ngươi cũng thật may mắn".

Vân Thiên Khải bên kia phân phó đám người rồi vội chạy tới Mặc Uyên, hắn thở ra một hơi, cúi xuống ôm lấy Vân Nhu.

"Chúng ta tiếp tục nhanh chóng quay về thôi". .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Andersen Của Tôi

2. Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao

3. Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

4. Bí Mật - Bạch Lộ Vi Yến

=====================================

Dừng chút hắn lại quay về phía sau phân phó.

"A Tam, A Tứ đỡ Mặc Uyên, nhanh chóng lên đường".

Đám người lúc này ai cũng bị thương, quấn băng đầy người. Vân Thiên Khải thì bế nữ nhi của hắn dẫn đầu đi ở phía trước. Đằng sau A Tam, A Tứ cùng dìu Mặc Uyên tập tễnh đi. Cuối cùng là tên miệng quạ đen, hắn cõng tên hộ vệ đã ngất kia.

Nhưng cũng thật kỳ lạ, tên này tu vi không ra sao, nhưng hắn lại là người bị thương ít nhất trong đám hộ vệ. Hắn khi nãy chỉ bị một vết ở tay, còn lại thì không vấn đề gì cả.

Miệng phát ngôn câu nào câu đấy liền linh, hơn nữa lại còn toàn linh nghiệm điều xui xẻo. Hắn có thể không kỳ lạ sao?

Đám người về tới Mặc Huyễn Thành khi trời mới bắt đầu sáng. Bọn họ đi tới đâu cũng đều thu hút ánh nhìn tò mò của những người qua lại tới đấy.

Bọn họ lúc này mặc một thân y phục rách rưới bẩn thỉu, vài tên lại còn trùm áo choàng đen. Trên đường bọn họ đi qua không ngừng có những giọt máu nhỏ xuống. Muốn không thu hút ánh nhìn của người khác cũng khó. Nhưng cũng may, giờ trời mới bắt đầu sáng, người còn chưa đông. Đám người Vân Thiên Khải nhanh chóng quay trở lại khách điếm.