Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 12



“Nguyện vọng của cháu, là chú thay đổi.”

Diệp Ninh Đức ngồi phía đối diện của bàn ăn, hai tay giao nhau đặt ở trước mặt, bày ra tư thế sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện dài, “Chú tìm người tra xét điểm của cháu, đủ để trúng tuyển vào đại học B, sau đó nhờ người thay cháu sửa lại nguyện vọng.

Đang lo lắng không biết nên nói với cháu như thế nào, thì thư báo đã đến rồi.”

Trong đầu Diệp Xuyên vang lên âm thanh ong ong, cả người đều bị vây trong cảm giác choáng váng mãnh liệt, dường như không còn nghe được những gì Diệp Ninh Đức giải thích.

Kỳ thật cậu đã có tâm lý gần như là nhận mệnh rồi, biết rằng sống lại lần nữa có một số chi tiết đã thay đổi, nhưng mặt khác lại có những việc, vô luận là cậu chờ mong hay sợ hãi, thì cuối cùng nó vẫn sẽ xảy ra.

Tỷ như không thể tránh được việc cậu và Lý Hành Tung quen biết nhau, hay chuyện Thiệu Khải lại một lần nữa thi đậu vào đại học ở B thị.

Cho tới nay, đối với việc mình có thể chân chính thoát ra khỏi quỹ đạo của cuộc sống hay không, Diệp Xuyên không nắm chắc.

Trong ý tứ hàm xúc của lời tiên tri, B thị tựa như một nơi hiểm ác, là đám mây đen u ám lúc ẩn lúc hiện che phủ trên đỉnh đầu của cậu.

Mà hiện tại, không hề báo trước, nó xuất hiện để biến lời tiên tri thành sự thật.

Nếu như một thành phố, một con người hay một kiếp sống mà bạn đã từng trải qua đều chẳng khác gì thứ bẫy rập đang mai phục ở phía trước, dù đã biết chắc chắn thế nhưng vô luận bạn đi bằng con đường nào cũng đều không thể tránh khỏi, điều đó có phải gọi là.

.

.

Vận mệnh hay không? “Tiểu Xuyên, vì lo lắng cho tương lai của cháu, chú có tìm người trong nghề hỏi thăm qua, ở B thị các trường đại học đều rất có danh tiếng.”

Thần sắc của Diệp Ninh Đức có chút bất an, “Nếu cháu quyết tâm đi theo con đường này, nhất định phải cân nhắc đến nơi cháu sẽ thực tập và làm việc chính thức trong tương lai.

Chú nghĩ chắc cháu cũng rõ, so với Tây An, B thị cơ hội tốt hơn rất nhiều.”

Diệp Xuyên dằn lại suy nghĩ trong đầu, ép buộc mình nghe Diệp Ninh Đức nói chuyện, nội tâm lại sinh ra cảm giác mỏi mệt vì sự vùng vẫy vô dụng của mình.

“Lớp trẻ các cháu luôn hy vọng đường nhân sinh là do tự mình quyết định.

Nhưng Tiểu Xuyên à, chú cũng đã từng trải qua mà.

Tuy không thể nói điều đó là xấu, nhưng nếu như chú đã đoán được, cho dù cháu đi trên con đường nào thì cũng sẽ vươn tới đỉnh cao, đương nhiên chú hy vọng cháu có thể bớt đi một con đường vòng.

Chắc cháu cũng có thể hiểu được một chút tâm tư của bậc cha chú.”

Cảm giác chết lặng trong đầu Diệp Xuyên dần dần lắng xuống, cậu nháy mắt mấy cái, dùng một loại âm điệu nghe có vẻ yếu ớt nói : “Chú Diệp, cháu biết chú muốn tốt cho cháu.

Chỉ là có chút.

.

.

bất ngờ.”

Diệp Ninh Đức buông lỏng thần sắc, trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười, “Cháu cũng biết, một phần công việc làm ăn của Diệp gia đã chuyển đến B thị, Thời Phi cũng ở đó, nói không chừng tương lai chú thím cũng dời về đấy.

Quan niệm của người lớn tuổi cùng với tuổi trẻ các cháu rất khác nhau, khi còn trẻ luôn hy vọng bay cao, bay xa, về già lại cảm thấy được ở gần người nhà là tốt nhất.”

Diệp Xuyên nhếch môi cười cười, “Chú Diệp, chú chưa già mà.”

“Vậy mà còn không già sao.”

Trên mặt Diệp Ninh Đức toát lên thần sắc cảm khái, hai tay để trên bàn làm ra vài cử chỉ khoa trương, “Thời điểm cháu về đây mới cao bằng từng này, giờ đã vào đại học rồi.

Cô họ mà biết chắc chắn sẽ rất cao hứng.

Còn có ba mẹ của cháu nữa chứ, hẳn là nên đi nói cho họ một tiếng.”

Diệp Xuyên gật đầu, “Vâng ạ.”

Diệp Ninh Đức nói thêm : “Hành lý để dì Trần giúp cháu thu xếp, còn tiệc cảm ơn thầy cô, chú đã kêu trợ lý Trần lo rồi, nếu cháu có yêu cầu gì thì trực tiếp nói với chú ấy.”

Diệp Xuyên lại gật đầu.

Diệp Ninh Đức đi đến cửa nhà ăn, nghe Diệp Xuyên ở phía sau kêu lên, “Chú Diệp.”

Diệp Ninh Đức quay đầu lại, Diệp Xuyên nhìn ông cười cười có chút ngượng ngùng, “Cám ơn chú.”

Diệp Ninh Đức cũng cười, “Người một nhà, không cần khách sáo.”

Diệp Xuyên nhìn theo ông đi ra khỏi nhà ăn, nụ cười trên mặt chậm rãi mất đi.

Bởi vì sự tồn tại của một người mà trước đây cậu rất hâm mộ cuồng nhiệt thành phố kia.

Nơi đó đã từng là thiên đường, nhưng cũng chính là địa ngục.

Nó đã cùng cậu đón nhận hạnh phúc tưởng chừng như vĩnh viễn của một đời người, và nó cũng là nhân chứng duy nhất cho đoạn thời gian suy sụp và cô đơn của cậu.

Chính ở nơi đó cậu chịu đựng nỗi đau day dứt của tâm hồn rồi sau đó chết trong cô độc.

Tuy đó là cơn ác mộng của mình, nhưng cậu biết mình nhất định phải đối mặt.

.

: .

Người bán hàng mồ hôi nhễ nhại len lỏi qua dãy bàn ghế, đặt lên trên bàn của họ hai vại bia tươi.

Phía trên chất nước vàng óng phủ một lớp bọt mịn màng, mới nhìn liền cảm thấy mát lạnh.

Thiệu Khải cầm mấy cái chân gà nướng đưa cho Diệp Xuyên, cười nói : “Ai, hôm nay cậu uống ít thôi nhé, nếu còn như hôm trước tớ sẽ bỏ mặc cậu đấy.”

Diệp Xuyên cắn một miếng chân gà nướng hơi khét, ánh mắt bất mãn liếc nhìn Thiệu Khải, “Cậu có thể làm được điều đó sao?”

Thiệu Khải cười to, “Cậu uống say rồi giống như lợn chết vậy.

Anh trai này thân thể gầy yếu, cậu nhẫn tâm được sao?”

So với cậu Thiệu Khải cao hơn một chút, chơi thể thao suốt một mùa hè, phơi nắng khiến cả người đen nhẻm, nhưng lại không béo lên chút nào, nhìn thẳng thì vai nở eo thon, nhưng dòm nghiêng lại mỏng dính như tấm ván cửa.

Hắn đã trúng tuyển vào đại học An ninh của B thị và chọn khoa kỹ thuật hình sự, tới tìm Diệp Xuyên chính là bàn tính cùng nhau đến B thị.

Hắn biết Diệp Xuyên muốn đi Tây An, nhận được thư trúng tuyển vào đại học B cũng không mấy vui vẻ, nhưng hiện tại đối với cục diện này Thiệu Khải thật sự cao hứng, dù sao hai người họ vẫn có thể thường xuyên gặp nhau.

Thiệu Khải rất cẩn thận đánh giá sắc mặt của Diệp Xuyên, cảm thấy thoạt nhìn so với vẻ ủ rủ từ mấy ngày trước, dáng vẻ của cậu nhìn hoạt bát hơn một chút, nhịn không được khuyên nhủ : “Tiểu Xuyên, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chú Diệp cũng là muốn tốt cho cậu mà thôi.

Tớ cảm thấy, điều kiện ở đại học B tốt hơn rất nhiều, nếu cậu đã muốn làm luật sư, vậy phải làm người giỏi nhất a.

Đúng không? Nơi tốt như vậy lại không cần, cậu là đồ ngốc hả.”

Miệng Diệp Xuyên còn ngậm cánh gà, nghe hắn cân nhắc từng câu từng chữ an ủi như vậy, nhịn không được nở nụ cười, “Cậu không cần khuyên nữa, tớ hiểu mà.”

Thiệu Khải nhìn cậu, không tin tưởng lắm hỏi lại : “Hiểu thực chứ?”

Diệp Xuyên gật đầu, “Có một số việc, cho dù là muốn cũng tránh không được.”

Thiệu Khải gãi đầu, tránh không được là có ý gì chứ? “Trước kia tớ vẫn luôn nghĩ gặp những chuyện không tốt, chỉ cần né tránh là được.

Nhưng mà hiện tại tớ lại nghĩ khác, đã là chuyện nhất định phải tồn tại, vậy cho dù ta có cố ý không nhìn đến thì nó vẫn sẽ hiện hữu.”

Thần sắc Diệp Xuyên trở nên nặng nề, khóe miệng khẽ nhếch, tạo thành một độ cong có vẻ hơi tự giễu, “Đây là vấn đề của tớ, Tiểu Khải, kỳ thật tớ đã nghĩ thông suốt rồi, so với việc tìm cách tránh đi, không bằng làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Nghe không hiểu.”

Thiệu Khải trừng mắt nhìn rất vô tội, “Quá văn hoa.”

Diệp Xuyên hé miệng cười.

“Văn vẻ quá.”

Thiệu Khải cụng vào ly rượu của cậu, “Tớ nói này, người anh em, cậu không phải là muốn yêu rồi chứ?”

Diệp Xuyên hơi sửng sốt, cười lắc đầu, “Học hành, việc làm, nhà cửa rồi xe cộ.

.

.

Việc muốn làm còn nhiều lắm.”

Nói chuyện yêu đương cái gì, quên đi.

Thiệu Khải nghe ra ý nghĩa trong câu nói của cậu, ánh mắt toát ra thần sắc không đồng tình, “Nghe giọng điệu của cậu kìa, giống như là ông cụ non vậy đó.”

So với ông cụ non cũng đâu khác là mấy, Diệp Xuyên cười khẽ.

Tính đúng ra thì đã khá nhiều tuổi.

.

.

“À, đúng rồi, còn có một chuyện.”

Thiệu Khải ra vẻ thần bí hỏi, “Cậu còn nhớ Tô Nhạc Nhạc không? Là cô bé truyền tờ giấy cho cậu hôm nọ đấy?”

Diệp Xuyên chần chờ một chút rồi lắc đầu.

“Tớ biết ngay mà.”

Thiệu Khải liếc xéo một cái, “Ngày mai là sinh nhật, nhỏ mời hết cả lớp xem như là họp mặt luôn.

Người ta còn đặc biệt dặn tớ phải kéo cậu đi cho bằng được.

Có nể mặt hay không?”

Diệp Xuyên thẳng thắn tứ chối, “Ngày mai không được.

Tớ bận rồi.”

Thiệu Khải có vẻ không hài lòng, “Chuyện gì mới được?”

Diệp Xuyên trầm mặc một lát, nhẹ buông rũ mi mắt, “Ngày mai tớ phải đi thăm mộ ba mẹ.”.

: .

Ngày đi thăm mộ, trời đổ mưa, Diệp Xuyên che dù đứng lặng trước ngôi mộ hợp táng của cha mẹ thật lâu.

Trời đất mịt mờ, làm cho ảnh chụp trên bia mộ cũng trở nên mơ hồ.

Nhìn vào chỉ có thể thấy được hình dáng, chi tiết đường nét trên khuôn mặt thì không rõ lắm.

Giống như trong trí nhớ của cậu vậy, cho dù có không cam lòng như thế nào thì ký ức về họ cũng ngày càng hóa thành hư ảo.

Những người thân yêu nhất an nghỉ ở nơi này, cậu lại đi ngày một xa.

Diệp Xuyên thật khó mà giải thích được cảm giác hiện tại của mình, rất buồn bã, cũng đã không còn cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế nữa.

Giống như trong suốt một thời gian gắng gượng dài đăng đẳng, cuối cùng không thể không thừa nhận hai người họ đã ra đi thật rồi.

Biết làm sao được, hết cách rồi.

Diệp Xuyên đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, khom người cắm vào trước bia mộ.

Cậu nhìn làn khói thuốc lượn lờ bay lên, khẽ thở dài.

“Kỳ thật con không biết cha thích loại thuốc nào, chỉ nhớ được dáng vẻ của cha ngồi trên sô pha hút thuốc, đầu cúi xuống xem tờ báo mở sẵn đặt trên đùi.

.

.”

“Mẹ thì thích mặc quần áo màu xanh, con còn nhớ rõ mẹ có một cái áo sơ mi xanh, cổ tay áo thêu hoa, nhìn rất đẹp.

Mẹ lại còn hay chiên bánh quai chèo, bên trên có rắc mè, giòn giòn, ăn rất ngon.

.

.”

“Con phải đi B thị học đại học.

Nơi đó cũng không xa mấy, ngồi xe lửa chỉ mất vài giờ thôi.

Đó là một thành phố phồn hoa hơn N thị rất nhiều.

Người cũng đông hơn, nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt.

.

.”

“Ba, mẹ, khi có kì nghỉ con sẽ về thăm hai người.”