Bởi vì hôm nay là cuối tuần, cho nên sau khi tiễn Diệp Thời Tranh, Diệp Xuyên đi theo Hắc Lục cùng nhau về hoa viên Gia Đức qua đêm.
Khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, rốt cuộc Diệp Xuyên không kiềm nổi sự tò mò về một vấn đề, bèn cất tiếng hỏi, “Thật sự anh có em trai hả?”
Hắc Lục không lên tiếng, đưa một bàn tay nhéo nhéo cằm của cậu.
Diệp Xuyên nắm bàn tay không mấy thành thật, ra vẻ vô tình tiếp tục hỏi, “Chiều cao cũng gần bằng anh?”
Bàn tay đang cầm vô lăng của Hắc Lục hơi sựng lại, khi đưa mắt nhìn qua, thần sắc bình tĩnh, sóng mắt không lay động, “Em nhìn thấy ai? Nhất Bằng?”
“Thật sự là em trai hả?”
Diệp Xuyên cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Khóe miệng Hắc Lục gắt gao mím lại thành một đường thẳng.
“Cậu ta ở chung phòng với bạn của em.”
Diệp Xuyên có hơi cao hứng, giống như vô hình trung quan hệ của mình cùng Hắc Lục thêm gần gũi vài phần, “Em liếc mắt một cái liền nhận thấy hai người rất giống nhau.”
“Giống sao?”
Hắc Lục hơi nhếch khóe miệng, trong giọng nói nghe như lại đang thở dài.
Diệp Xuyên dùng sức gật đầu, tay trái đưa lên mặt Hắc Lục sờ soạng một hồi, “Chỗ này, chỗ này, thậm chí ở đây nữa đều giống nhau như đúc, lại cùng mang họ Hắc, cho nên em liền đoán ngay là người thân.”
Hắc Lục cầm lấy tay cậu, nắm chặt lấy.
Tuy rằng đang ở trong xe, Diệp Xuyên vẫn có chút chột dạ nhìn nhìn ra xung quanh.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vài người qua đường bao bọc trong trang phục vải bông thật dày đi lại vội vàng, không ai chú ý tới hành động mờ ám thoáng qua bên trong xe.
Diệp Xuyên rất thoải mái cúi đầu cắn một cái lên đầu ngón tay của Hắc Lục.
Hắc Lục nhếch miệng nở nụ cười.
Hắn rất thích Diệp Xuyên ở trước mặt mình không kiêng nể gì giở trò trêu chọc.
Hơn nữa trước mặt người khác Diệp Xuyên luôn là một bộ dáng xa cách, chỉ khi ở chung với mình mới càn rỡ và làm nũng, khiến cho hắn có cảm giác thỏa mãn.
Hắc Lục cảm thấy cũng chỉ có những lúc như thế này, Diệp Xuyên mới có bộ dáng mà một cậu nhóc ở lứa tuổi này nên có.
“Hình dáng khuôn mặt rất giống, cái mũi cũng vậy.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, rồi nói thêm : “Lần sau đến trường Thiệu Khải chơi, em phải nhìn kỹ mới được.”
“Nhìn kỹ cũng không sao,”
Hắc Lục do dự một chút, vẫn quyết định nhắc nhở cậu nhóc đang lạc quan một cách mù quáng này một chút, “Nhưng tốt nhất là không nên nói với nó rằng em quen biết tôi.”
Diệp Xuyên hơi hơi sửng sốt.
Lời này ý là người trong nhà cũng không biết tính hướng của hắn sao? “Không cần suy nghĩ lung tung.”
Hắc Lục nhéo nhéo mặt của cậu, “Tôi thì không sao.
Là Nhất Bằng từ vài năm trước đã bắt đầu không thừa nhận tôi.
Nếu em nói là mình quen biết anh trai của nó, ngay lập tức nó sẽ trở mặt với em.”
“A?”
Diệp Xuyên lần này thật sự kinh ngạc, “Thoạt nhìn tính tình của Hắc Nhất Bằng cũng không tồi mà.”
“Đó là ở trước mặt người ngoài.”
Hắc Lục lắc đầu, “Tôi đề nghị em không nên va chạm với cái đinh này.”
Diệp Xuyên khó hiểu, “Vì sao?”
“Cảm thấy mất thể diện.”
Trong vẻ mặt của Hắc Lục mang theo ý giễu cợt, “Người ta nói anh trai của nó năm thứ ba đại học thì tham gia băng đảng giang hồ, đắm mình vào trong đó, chẳng những bị đuổi học, thậm chí còn cắt đứt quan hệ cùng người nhà.
Ước mơ của nó là phải làm cảnh sát, tính tình lại tâm cao khí ngạo như vậy, đương nhiên sẽ không muốn nhận thức tôi.”
Diệp Xuyên cân nhắc trong chốc lát, vẫn cảm thấy bán tín bán nghi, “Vậy chuyện kia là như thế nào? Ý em là anh đã học đến năm thứ ba, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện gia nhập băng đảng.”
Hắc Lục thùy hạ làn mi giấu đi vẻ xót xa nơi đáy mắt.
“Phải có lý do gì đó chứ?”
Diệp Xuyên khó hiểu, theo bản năng trong lòng sinh ra vài phần cảm giác thương xót, “Anh thông minh như vậy, thấy thế nào cũng không phải là loại người nóng đầu lên thì đi gia nhập vào bang phái mà.”
Hắc Lục cầm lấy tay cậu đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn lên.
Đột nhiên trái tim Diệp Xuyên nhói lên, dường như cảm thấy không đành lòng.
Chính cậu cũng không rõ tại sao bất thình lình lại có cảm giác này.
Hắc Lục không hề động, thậm chí biểu cảm cũng không có một thay đổi nhỏ nào, nhưng Diệp Xuyên cảm thấy nét mặt của hắn có hơn vài phần lạnh lẽo.
Ngay cả một động tác nhìn như bình thường là cầm tay của mình, cũng phảng phất ẩn chứa một ám chỉ vi diệu nào đó, giống như đang tìm kiếm một sự an ủi trong im lặng.
Diệp Xuyên bỗng nhiên có chút hối hận, một câu nói vô tâm của mình gợi cho hắn nhớ lại những kí ức không mấy dễ chịu.
Cậu thử giật giật ngón tay, Hắc Lục nắm tay cậu chặt hơn không có ý buông lỏng.
“Kỳ thật em không phải muốn truy vấn cái gì.
Chỉ là có chút tò mò, anh cứ xem như em chưa nói gì cả.”
Diệp Xuyên lắc lắc tay của hắn, “Đúng rồi, trong nhà còn có cái gì ăn được không, vừa rồi chỉ lo đón ý anh của em, cũng ăn không được mấy miếng, đói muốn chết.
.
.”
“Không có gì là không thể nói.”
Hắc Lục khẽ in lên một nụ hôn trên đầu ngón tay của cậu, giọng nói như một tiếng thở dài, “Chẳng qua việc này đã lâu không còn bận tâm nghĩ đến, có lẽ là.
.
.
Không biết nên nói như thế nào.”
“Cho dù không nói cũng chẳng sao, sau này có cơ hội mình lại nói tiếp.”
Diệp Xuyên sáp lại gần đưa tay lên đầu hắn vuốt nhẹ.
Tóc Hắc Lục cắt ngắn ngủn, sợi tóc lại cứng, ngón tay xẹt qua cơ hồ có thể nghe được tiếng sàn sạt nho nhỏ.
Hắc Lục cười cười, “Ừ, cuối tuần, đừng nói chuyện không vui.”
Diệp Xuyên bị hai chữ cuối tuần làm cho tâm hồn lay động, cảm thấy không khí trong xe không hiểu sao lại nóng lên.
Lúc cậu cắn ngón tay của Hắc Lục ở nhà hàng Hải Vị, nhìn hắn bởi vì một động tác nhỏ trong lúc vô tình của mình mà động tình, kỳ thật từ tận đáy lòng cũng có một tia mừng thầm.
Là đàn ông, ai cũng thích mình là người nắm quyền chủ động.
Nhưng vừa rồi cậu mới phát hiện, thậm chí Hắc Lục không có bất cứ động tác gì, chỉ cần một ánh mắt, một cái nhìn như lơ đãng là có thể khiêu khích được xúc cảm của mình.
Nội tâm Diệp Xuyên sinh ra một loại cảm giác thực vi diệu.
Đó là cảm giác thất bại.
Chán nản đồng thời lại bị dụ hoặc.
Khi Hắc Lục dừng xe chờ đèn xanh, Diệp Xuyên không chút do dự rướn người qua bên ghế lái, trong hơi thở dồn dập hôn lên môi hắn.
Đêm nay trải qua nhiều chuyện, thật sự là thử thách người ta mà, một khi thần kinh bị căng thẳng được buông lỏng, thân thể liền phá lệ bắt đầu bức thiết mong chờ một số điều dữ dội hơn.
Trời mới biết vì chuyện đêm nay cậu phải hao tổn biết bao nhiêu tâm tư, may mắn là bọn họ thuận lợi vượt qua.
Hắc Lục nhỏ giọng cười, “Ngoan nào, sắp về tới nhà rồi.”.
: .
Một bàn tay ôm eo Diệp Xuyên, bàn tay Hắc Lục như muốn trấn an vỗ nhẹ lên lưng cậu.
Cảm giác được nhiệt độ truyền qua lòng bàn tay, Hắc Lục cảm thấy thân thể của mình cũng bắt đầu nóng lên.
Hắn không nói cho Diệp Xuyên biết là : Kỳ thật những lời này hắn nói để trấn an chính mình.
Hôn môi, vuốt ve, dùng tay và đầu lưỡi khám phá cơ thể của nhau.
Một lớp mồ hôi mỏng phủ trên làn da mang theo cảm giác dính dấp tinh tế, khi sờ vào sinh ra loại ảo giác tựa như hòa hợp cùng với nhau.
Phảng phất hai linh hồn đều dựa vào sự cọ xát của da thịt để gần gũi và trìu mến lẫn nhau.
Diệp Xuyên cảm giác được ngón tay của Hắc Lục đang cẩn thận dò xét trong cơ thể cậu, nhẹ nhàng xoay tròn, bằng một động tác ôn nhu đến cực hạn từng chút một khêu gợi lên ngọn lửa ẩn trong cơ thể của mình.
Lục phủ ngũ tạng giống như trống rỗng cổ họng khô khốc, không thể hài lòng với mức độ an ủi này, Diệp Xuyên ôm cổ, khó nhịn nỉ non tên của hắn, “Hắc Dực.
.
.
Hắc Dực.
.
.
Đến.
.
.”
Hắc Dực rút ngón tay ra, kéo chân cậu quàng trên lưng, đỡ khí quan cứng rắn nóng rực của mình chậm rãi thâm nhập vào thân thể Diệp Xuyên.
Được bao bọc bởi cảm giác chèn ép mềm mại, Hắc Dực thở ra một hơi dài thỏa mãn.
Ánh mắt của cậu thanh niên dưới thân đầy sương mù, một màu đỏ hồng diễm lệ đã từ hai má lan xuống ngực, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu quất ấm áp nhu hòa chiếu lên trên người cậu, xinh đẹp, gợi cảm, sinh cơ bừng bừng.
Chỉ mới nhìn thôi, Hắc Dực đã cảm thấy máu toàn thân đều muốn bốc cháy.
Khuôn mặt Diệp Xuyên chôn ở trong ngực Hắc Lục, tiếng rên rỉ bởi vì lực va chạm mạnh mẽ của hắn mà có vẻ rời rạc, khàn khàn lại cám dỗ, giống như xuân dược thượng phẩm, làm cho người ta điên cuồng.
Tiếng rên rỉ hòa với tiếng nước nơi giao hợp xen lẫn cùng với nhau, đem toàn bộ thế giới đều kéo vào lốc xoáy dục vọng.
Khoái cảm từng chút từng chút một chồng chất lên, như không có điểm kết thúc.
Hắc Dực không có cách nào buông ra thân thể ngây ngô cám dỗ này, dường như mê muội, biến hóa nhiều tư thế, xong một lần lại thêm một lần đưa cậu và chính mình cùng nhau tiến đến đỉnh cao trào.
Trước nay chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.
Từ linh hồn đến thể xác.
Diệp Xuyên mềm mại vô lực, cắn bờ vai của hắn để oán giận, “Anh là đồ dã thú.”
Tắm rửa xong, Diệp Xuyên nằm vùi trong lòng Hắc Dực, nhưng lại không buồn ngủ.
Hắc Dực một tay ôm cậu, tay kia kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng sẽ bị cậu nhóc nằm trong lòng đoạt lấy hút hai hơi.
Hắn biết Diệp Xuyên hút thuốc, bất quá cậu vẫn chưa đến mức nghiện, cho nên Hắc Dực cũng không can thiệp.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Xuyên giở trò xấu phà khói thuốc vào mặt hắn, “Tự dưng lại có dáng vẻ xuất thần như vậy.”
“Suy nghĩ xem Diệp Thời Tranh sẽ nói những gì về chuyện của chúng ta cho ba mẹ nuôi của em.”
Hắc Lục cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu, “Em nghĩ hắn sẽ làm như thế nào?”
Diệp Xuyên lắc đầu.
Cậu chỉ biết Diệp Thời Tranh tốt nghiệp đại học xong liền tiếp nhận công chuyện làm ăn của Diệp gia, người khác đều khen anh là một thanh niên tài giỏi.
Nhưng bản lĩnh cụ thể của anh ấy như thế nào, cậu chưa từng có cơ hội thấy qua.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là nếu anh đã đồng ý xử lý chuyện này, thì nhất định sẽ làm được.
Diệp Xuyên đối với việc này không hề nghi ngờ.
Hắc Lục nhỏ giọng cười, “Mặc dù đôi lúc tôi cũng sẽ ghen tị, nhưng nói sao thì, có anh trai là việc không tồi.”
Diệp Xuyên khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Anh đang tự khích lệ chính mình đó hả?”
Hắc Lục xoa xoa tóc của cậu, nhẹ thở dài, “Khi còn bé Nhất Bằng cũng bám dính lấy tôi.
Nó nhỏ hơn tám tuổi, tôi trong mắt của nó đã là một người lớn thực sự.”
“Tình cảm tốt lắm sao?”
“So với em và Diệp Thời Tranh thì tốt hơn nhiều.
Hắn luôn cho người đi theo em để giải quyết cục diện rối rắm, còn tôi và Nhất Bằng là cùng nhau thu dọn tàn cuộc.”
Diệp Xuyên lại hừ một tiếng, “Thế này còn không phải là mèo khen mèo dài đuôi sao?”
Hắc Dực xoa đầu của cậu, không lên tiếng.
Thật lâu sau khẽ thở dài một cái, “Kỳ thật tôi và Nhất Bằng là anh em cùng mẹ khác cha.”
Diệp Xuyên kinh ngạc, “Cậu ấy có biết không?”
“Chắc là không biết.”
Đề tài vừa được khơi ra, vẻ mặt căng thẳng của Hắc Lục đã nhẹ nhõm hơn, thế nhưng vẫn không che giấu được thần tình mệt mỏi, giống như nhớ lại chuyện đã qua đối với hắn mà nói là việc vô cùng khó khăn, “Nó chỉ biết rằng người anh trai này từ nhỏ đã không được cha mẹ yêu thương.”
Diệp Xuyên có chút khó hiểu.
Nếu nói cha dượng không thích con của chồng trước cũng là bình thường, sao mà ngay cả mẹ ruột của mình lại có thái độ này.
.
.
Phỏng chừng hồi đó Hắc Lục sống cũng không mấy dễ chịu.
“Cha dượng của anh.
.
.”
“Hắn là cảnh sát, từ nhỏ Nhất Bằng đã xem hắn như anh hùng vậy.
Mỗi lần cùng người khác cãi nhau đều nói : Ba ba của tớ là cảnh sát!”
Hắc Lục lộ ra biểu tình hơi buồn cười, trong ánh mắt lại toát ra vẻ nguội lạnh, “Nhưng nó lại không biết cha dượng vụng trộm bài bạc.
Lúc đầu thua không nhiều lắm, mẹ tôi cũng không can ngăn, sau đó hắn chơi càng ngày càng lớn.
Thua sạch túi rồi đi vay nặng lãi.
Sau đó bị người ta truy đuổi đòi tiền.
.
.”
Diệp Xuyên ngắt lời của hắn, “Ông ấy thiếu người ta bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi vạn.”
Hắc Lục nhíu mày, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, “Hắn chỉ là một cảnh sát quèn, khi đó cộng luôn cả tiền lương của mẹ còn chưa đến ba ngàn.
Hai mươi vạn, con số hai mươi vạn vào thời điểm mười năm trước, quả thực là số thiên văn.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu làm sao hắn lại có gan mượn một số tiền lớn như vậy.”
Diệp Xuyên không biết nên nói cái gì.
Cậu vẫn cảm thấy có một gia đình hoàn chỉnh còn quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Vậy mà giờ đây, quan điểm này đã bị chuyện không có tiền tác động mạnh mẽ.
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó bọn cho vay liền uy hiếp hắn, nói thoạt nhìn thân thể con của hắn rất tốt, nếu hắn không có tiền trả thì bán nội tạng của nó, tim gan thận v.
.
.
v.
.
.”
Hắc Lục buông tay cậu ra, vẻ mặt luôn bình tĩnh cơ hồ trống rỗng, trong lòng Diệp Xuyên đột nhiên sinh ra một loại dự cảm khiến mình sợ hãi đến không thở được.