Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung không biết đi tiêu dao nơi nào, đến sáng cũng không quay về.
Khi Diệp Xuyên chạy bộ về đến nhà, Diệp Ninh Đức đã đi làm, Kiều Mẫn còn chưa rời giường, lầu trên lầu dưới đều im lặng.
Diệp Xuyên chợt thấy thật lạnh, tắm rửa thay quần áo xong liền bắt xe bus đến tòa nhà Hải Thiên.
Để kịp thời gian phục vụ nhân viên văn phòng, quán cà phê sẽ mở cửa lúc 8:30.
Khi Diệp Xuyên chạy tới, trong quán đã có nhân viên quần áo chỉnh tề đang chờ mua bánh mỳ mới ra lò còn nóng hổi, trước quầy chỉ có Thiệu Hoa và một nữ phục vụ tên là Tiểu An, hai người bận tối tăm mặt mày.
Diệp Xuyên thay đồng phục, vội vội vàng vàng chạy tới phía trước quầy hàng giúp đỡ đón tiếp khách.
Khoảng một tiếng vào buổi sáng sau khi mở cửa là thời gian quán đắt khách nhất, thêm một đôi tay có thể giải quyết không ít vấn đề.
Bất quá lúc này Thiệu Khải vẫn còn lười biếng ngủ vùi, Thiệu Hoa tuy rằng không đành lòng trách cứ hắn, nhưng đứng dưới góc độ so sánh vẫn cảm thấy Diệp Xuyên so với đứa cháu vô tâm vô phế của mình hiểu chuyện hơn nhiều lắm.
Hơn chín giờ, khách trong quán đã giảm bớt.
Thiệu Hoa từ sau bếp bưng một ly sữa nóng đưa cho Diệp Xuyên, hắn biết cậu nhóc này không thường ăn sáng, bất quá vào lứa tuổi này đang là thời điểm cơ thể phát triển, bổ sung dinh dưỡng là rất quan trọng.
“Cám ơn chú Thiệu.”
Diệp Xuyên cầm ly sữa, Thiệu Hoa lại đưa qua một đĩa nhỏ điểm tâm không ngọt lắm.
Cậu giống như đại đa số nam sinh không thích ăn đồ ngọt, bất quá tay nghề của Thiệu Hoa quả thật rất cao, cho dù chỉ là món bánh bích quy trứng đơn giản cũng ngon hơn nhiều so với bình thường vẫn bán bên ngoài.
“Đang tuổi lớn, dinh dưỡng không đủ sẽ không thể phát triển chiều cao.”
Thiệu Hoa thấy cậu ăn giống như mèo ngửi, nhịn không được cười trêu ghẹo cậu, “Tán tỉnh nữ sinh cũng cần có vốn mà.”
Diệp Xuyên cũng cười.
Tháng sau cậu tròn mười bảy tuổi, chiều cao đã hơn một thước bảy mươi lăm, phỏng chừng trước hai mươi tuổi thế nào cũng thêm được vài cm.
“Sắp tốt nghiệp cấp ba, có dự tính gì không?”
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Diệp Xuyên đã bị hỏi về vấn đề này hai lần rồi.
Thế nhưng dù sao cậu cũng đang là học sinh, những người không quá thân thuộc cũng chỉ có thể hỏi chuyện này.
“Cháu chưa quyết định.”
Diệp Xuyên mơ hồ nói : “Cháu định thi y hoặc là luật.”
Thiệu Hoa nghĩ ngợi một lát, sau đó nói : “Làm bác sĩ cũng vất vả lắm đấy.”
Rất vất vả sao? Diệp Xuyên chưa từng nghĩ về điều đó.
Khi ở Diệp gia bị hỏi về vấn đề này, cậu chỉ theo trực giác thấy nghề đó có thể cách xa Lý Hành Tung, để tránh cho bản thân mình không có khả năng vướng vào vòng luẩn quẩn.
Thiệu Hoa còn nói : “Chú cảm thấy cháu làm luật sư thích hợp hơn.”
Diệp Xuyên không rõ tại sao chú ấy lại đưa ra kết luận này.
Thiệu Hoa cười nói : “Hôm trước chú nhờ các cháu giúp sửa lại công thức nấu ăn, còn nhớ không? Khi cháu giao lại cho chú phần tài liệu kia, phân loại nguyên liệu, trọng lượng, thậm chí nơi sản suất đều làm rất chi tiết.
Trình tự chế biến cũng đánh dấu gọn gàng ngăn nắp, đến độ chú nghĩ đầu bếp trong trường dạy nấu ăn đều có thể lấy làm tài liệu giảng dạy.
Nhưng mà.
.
.”
Thiệu hoa tăng thêm giọng điệu, “Nhưng khi vào bếp, biểu hiện của cháu lại không tốt, chính cháu là người sửa sang lại nhưng khi phối nhiên liệu cháu hoàn toàn không phân biệt rõ ràng được, thêm nữa thứ tự thao tác cũng nhầm lẫn.
Cho nên chú cảm thấy đầu óc của cháu suy nghĩ rất tốt, thông minh, có phương pháp.
Nhưng cháu không phải là một người giỏi thao tác lắm.
Rất hiển nhiên, cái nghề bác sĩ này nếu chỉ có đầu óc thôi là chưa đủ.”
Diệp Xuyên có chút đăm chiêu nhìn hai bàn tay mình.
Cậu chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này : Bản thân mình thích cái gì? Mình thực sự phù hợp với nghề nào? Mình của kiếp trước, chỉ chăm chăm suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể kề cận với vòng tròn cuộc sống của Lý Hành Tung, hoàn toàn không chừa lại một phần tinh lực để suy nghĩ cho chính mình.
“Đây chỉ là cách nhìn của chú.”
Thiệu Hoa vỗ vỗ vai của cậu, “Chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi.
Nhân sinh đại sự, phải do chính mình quyết định.”
Diệp Xuyên đứng lên, trịnh trọng cúi đầu về phía Thiệu Hoa nói lời cảm ơn.
Về con đường tương lai của cậu, đây là trưởng bối đầu tiên cho cậu một ý kiến đúng đắn.
“Cháu thực là khách khí.”
Thiệu Hoa cười lắc đầu, “So với Tiểu Khải thì đỡ lo hơn.
Thằng nhỏ này tối hôm qua cùng người trong nhà giậm chân, giậm cẳng nói muốn thi vào đại học An ninh.
Chú nhớ rõ tháng trước nó còn nói muốn ghi danh vào đại học công nghiệp.”
“Đại học An ninh?”
Diệp Xuyên cũng sửng sốt, cậu nhớ rõ ở kiếp trước Thiệu Khải là sinh viên khoa máy tính chuyên nghiệp cao cấp, bởi vì thích chơi điện tử, sau khi tốt nghiệp vào làm tại một công ty game nổi danh, đứng đầu tổ nghiên cứu, chuyên môn phụ trách thiết kế trò chơi mới.
Làm việc trong phòng kính nhưng lại rất vui vẻ hứng khởi.
Làm sao lại nghĩ đến ghi danh vào đại học An ninh cơ chứ? Thiệu Hoa cười nói : “Buổi tối hôm trước nó dẫn con gái của chú đi xem phim, trong đó có một con chó cảnh sát.
Đại khái là Tiểu Khải bị ảnh hưởng của phim ảnh, nói mình muốn trở thành cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ.”
Diệp Xuyên cảm thấy ý tưởng này của Thiệu Khải hẳn là tâm huyết đang dâng trào.
Cậu nhớ Thiệu Khải mê chơi game online, có lẽ là bắt đầu vào năm thứ hai đại học, nói cách khác, lúc này Thiệu Khải đối với tương lai chính mình còn chưa có xác định.
“Nói đùa thôi.”
Thiệu Hoa biểu tình nghiêm trang một chút, “Chú có nghe cha mẹ nó nói qua dự tính tương lai của nó, cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ chỉ là nói đùa, nhưng nó định thi vào đại học an ninh, đó là sự thật.”
Miệng Diệp Xuyên há to trong vô thức.
Con trai khi còn bé đều thích chơi trò cảnh sát bắt cướp, đối với nghề nghiệp quân nhân hay cảnh sát này đều có một niềm khao khát không tên.
Tuy nhiên nếu coi đây là sự nghiệp.
.
.
“Cũng không có gì không tốt.
Nhưng là.
.
.”
Diệp Xuyên không biết nên nói như thế nào.
Không phải không tốt, chỉ là không thể tiếp nhận sinh hoạt của Thiệu Khải sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Xem ra cuộc sống cơ bản của mình cũng không có nhiều biến động, chỉ có một vài chi tiết thay đổi, tỷ như lần đầu gặp mặt của cậu và Lý Hành Tung, cùng với Thiệu Khải đến đây làm thêm đến hết hè, hay Thiệu Khải đột nhiên nghĩ ra ý tưởng ngoài dự đoán.
.
.
Đây phải chăng là hiệu ứng bươm bướm? Đối với tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng Diệp Xuyên ẩn chứa sự chờ mong, lại thêm một chút sợ hãi.
Hai ngày nay, Diệp Xuyên không có gặp lại Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung.
N thị là thành phố lớn, nơi có thể du ngoạn cũng không ít.
Hai người kia lại đều là mẫu người không chịu ngồi yên.
Diệp Xuyên vẫn luôn nhớ rõ hành trình của bọn họ.
Bởi vì kiếp trước, trong ba ngày ở N thị cậu theo chân bọn họ mọi lúc mọi nơi.
Cho dù hai người thường bỏ mặc cậu không để ý tới, thì sự vui mừng trong lòng Diệp Xuyên vẫn vẹn nguyên như cũ.
Thật sự là bị ma quỷ ám mà.
Diệp Xuyên tay cầm miếng vải nhung lau chùi ly uống rượu đến trong suốt, đầu thì suy nghĩ rồi tự chê cười : Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Có nhiều phiền phức như vậy quả nhiên đều do mình tự chuốc lấy.
Nếu như cậu không cố ý quấn lấy Lý Hành Tung, theo như cá tính của hắn, tuyệt đối sẽ không tốn tâm tư với mình.
Hắn ở N thị bất quá chỉ có ba ngày, ba ngày này qua đi, hắn đi đường hắn, ta đi đường ta, sẽ không có bất cứ dịp nào cùng xuất hiện.
Hơn nữa Lý gia căn bản là ở B thị, chỉ cần tránh xa cái thành phố kia, hai người khả năng cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Kỳ thật, muốn tránh đi thật sự không khó.
So với chủ động tiếp cận để theo đuổi một tình yêu xa vời không có hy vọng thì điều này dễ dàng hơn rất nhiều.
Điện thoại di động ở trong túi tạp dề đinh đang vang lên, Diệp Xuyên đặt cái ly thủy tinh trong tay xuống, cầm di động trốn ở sau quầy tiếp điện thoại.
Đây là số điện thoại bàn của Diệp gia, có thể sử dụng máy này gọi cho cậu ngoại trừ người giúp việc cũng chỉ có Kiều Mẫn.
Tuy nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, cậu mới phát hiện người gọi lại là Diệp Thời Phi.
“Anh hai? Có việc gì sao?”
Diệp Xuyên buồn bực tự hỏi sao anh ấy lại ở nhà, hẳn là phải dẫn Lý Hành Tung đi ngoại ô Nam Sơn ăn cơm dã ngoại chứ? Diệp Xuyên còn nhớ rõ trên đỉnh Nam Sơn có một ngôi miếu nhỏ, Lý Hành Tung ở tại chỗ này rút được một quẻ xăm rất tốt.
.
.
“Em đang ở đâu vậy?”
Thanh âm Diệp Thời Phi mang vẻ lười biếng, dường như vừa tỉnh ngủ.
“Em?”
Diệp Xuyên cảm thấy ngạc nhiên khi nghe hắn hỏi, “Em ở quán cà phê của chú Thiệu a.”
“Vậy àh, mấy giờ tan tầm?”
Nếu Diệp Thời Phi ở đây, Diệp Xuyên sẽ đưa tay sờ trán của hắn.
Mới hôm qua còn ở nơi này chờ mình tan tầm, sao chỉ vừa cách một ngày liền quên mất? Điều này chứng tỏ ngày hôm qua hắn cùng Lý Hành Tung nói chuyện rất tập trung, vốn không có chú ý tới vấn đề thời gian.
Diệp Xuyên không đáp lại câu hỏi ngu xuẩn này, hỏi thẳng : “Anh hai, anh có chuyện gì nói đi, em đang trong giờ làm, theo quy định không thể tiếp điện thoại.”
“Út cưng, bày đặt trịnh trọng nữa.”
Diệp Thời Phi nở nụ cười, “Ngày mai anh đi rồi, buổi tối trở về tiễn anh được không? Anh hai có quà cho em nè.”
Diệp Xuyên không muốn về.
Nhưng đây là ngày nghỉ hè ở nhà cuối cùng của Diệp Thời Phi, cậu mà trốn quả thật có chút không thích hợp.
Ít nhất Kiều Mẫn sẽ có ý nghĩ không hay.
“Được.
Tan tầm em sẽ về.”
Diệp Xuyên tuy trong lòng không tình nguyện, nhưng ngoài miệng vẫn cứ thống khoái đáp ứng.
“Ngoan.”
Diệp Thời Phi cười nói : “Có cần anh đón em không?”
“Không cần.
Em đi xe bus được rồi.”
“Được rồi.
Anh ở nhà chờ.”
Lúc sắp tắt điện thoại, Diệp Xuyên vẫn là không nhịn được, hỏi về vấn đề muộn phiền ở trong lòng, “Hôm nay sao anh lại ở nhà a, không đi ra ngoài chơi sao?”
“Làm biếng.”
Thanh âm Diệp Thời Phi nghe rất uể oải, “Vốn là định đi leo núi, nhưng tối hôm qua uống rượu quá khuya, hôm nay anh với Hành Tung dậy không nổi.
Dù sao cũng không phải là thắng cảnh nổi tiếng, có đi hay không cũng chẳng hề gì.”
Diệp Xuyên cầm di động, trong lòng có loại cảm giác mờ mịt bối rối.
Đầu tiên là nguyện vọng của Thiệu Khải thay đổi, giờ lại tới hành trình đã sắp đặt trước của Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung cũng xảy ra biến hóa.
Kế tiếp, lại sẽ có chuyện gì kinh hỉ.
.
.
Không phải, là kinh hách ở phía sau chờ mình đây? Diệp Xuyên xoa nhẹ cái trán đang đau buốt, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi chính mình, cái gọi là trí nhớ ở kiếp trước có thể nào.
.
.
chỉ là ảo giác hay không? Nhà tâm lý học có nói mỗi một con người đều là con bệnh tâm thần tiềm năng, trí nhớ này làm cậu cảm thấy áp lực, phải chăng là do cậu phát bệnh? Có nên đi gặp bác sĩ tâm lý không đây? Lần đầu tiên Diệp Xuyên bắt đầu thật sự lo lắng tinh thần của chính mình có vấn đề.
Tiền tiêu vặt của cậu hẳn đã đủ dùng, vấn đề hiện tại là, cậu đi đâu để tìm được một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy?