Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 27: "Món quà này có làm em hài lòng không?"



Căn phòng rất tối và yên tĩnh.

Khung cảnh khác hẳn với những gì mình tưởng tượng khiến cô sững sờ trong giây lát, cô bước vào trong, khi đèn bật sáng, cánh cửa phòng tự động đóng lại.

Căn phòng rất lớn và sang trọng, bên ngoài là phòng khách và quầy bar, bên trong là phòng ngủ.

Quay đầu nhìn xung quanh, Hứa Nguyện nhíu mày.

Quà tặng đặt ở đâu?

Vừa định quay người đi ra ngoài, rèm cửa màu trắng trên ban công phòng khách bị gió nhẹ nhàng thổi bay.

Như thể cảm nhận được điều gì đó, cô dừng lại, bước từng bước về phía cửa dẫn ra ban công.

Gió đêm mang theo hương vị của biển.

Cũng mang theo hương thơm bạc hà quen thuộc

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng trên mép ban công, tay đút túi quần, phóng mắt nhìn ra xa, tay kia cầm điếu thuốc đang đỏ lửa.

Hình bóng và hơi thở quen thuộc thổi bùng nỗi nhớ trong lòng cô.

Cô đặt chiếc túi của mình lên chiếc ghế sofa, sững sờ nhìn về phía anh.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, ánh đèn trong đêm bao trùm lấy anh, khiến anh trông càng thêm phần tao nhã, đứng đó chờ cô đi qua.

Để gặp được cô, anh đã đi 99 bước từ Nam ra Bắc, một bước cuối cùng này là chờ cô tiến về phía anh.

Hứa Nguyện đi tới, khi cô đến gần, người đàn ông hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên.

Minh Vọng giang rộng hai tay về phía cô.

Cô nhịn không được, lao vào vòng tay anh, ôm lấy eo anh.

“Minh Vọng…” Cô thì thầm.

“Ừ” Anh dập điếu thuốc, ném tàn thuốc vào trong cái gạt tàn bên cạnh, một tay vòng qua eo cô, một tay dựa vào lan can, ôm chặt người trong lòng.

Hứa Nguyện từ trong vòng tay ngẩng đầu nhìn anh, Minh Vọng đúng lúc cúi đầu xuống, hai ánh mắt chạm nhau.

Trong mắt anh có cô, còn có cả sự bao dung và dịu dàng.

Hiểu sự bận rộn của cô, cũng không trách cô đã không thường xuyên liên lạc với anh.

Chỉ cần cô nhớ đến anh là đủ rồi.

Nhớ đến anh vẫn đang đợi cô ở Nam Thành.

Hứa Nguyện vòng tay ôm chặt eo anh, vùi mặt vào lòng anh.

Một lúc sau, Minh Vọng nâng mặt cô lên, trầm giọng nhìn cô: "Em khóc à?"

“Không có.” Hứa Nguyện quay đầu, muốn thoát khỏi tay anh.

Minh Vọng khẽ thở dài, dường như bất đắc dĩ.

Ngay sau đó, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô, di chuyển xuống, khẽ ngậm môi cô.

Gió đêm Tân Thị thoáng chốc nhẹ nhàng thổi vào lòng người.

Nỗi nhớ lên men từ tận đáy lòng, cô ngoan ngoãn nhắm mắt mở miệng đáp lại nụ hôn của anh.

Không gặp nhau khoảng nửa tháng mà giống như xa cách đã nhiều năm.

Anh cúi đầu hôn cô lần nữa, lúc này là một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nụ hôn kéo dài làm hai chân cô bắt đầu đứng không vững, cô bị bế lên, treo trên người anh.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon của Tân Thị nhẹ nhàng thắp sáng cả thành phố, càng làm hình ảnh của hai người đang hôn nhau bên ban công trở nên lãng mạn.

Thật lâu sau, Minh Vọng mới buông Hứa Nguyện ra, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.

"Em ăn cơm chưa?"

Cô khẽ lắc đầu.

Anh cười, đưa tay vuốt mái tóc dài đến vai của cô, trầm giọng hỏi: “Nóng lòng muốn xem món quà anh chuẩn bị cho em sao?”

“Tất nhiên.” Cô lầm bầm.

Nếu cô biết anh chính là "món quà" thì cô nhất định sẽ phóng hỏa tiễn đến gặp anh rồi.

Anh đến đây chỉ vì muốn gặp cô.

Trái tim cô tràn ngập cảm giác dịu dàng và chua xót.

“Em hài lòng với món quà này không?” Anh cười hỏi.

Cô không thể trả lời, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt, đem tất cả dồn vào nụ hôn, hy vọng anh có thể hiểu được.

Anh không chỉ đến tìm cô, anh còn bao bọc cô bằng sự dịu dàng và bao dung.

Đôi mắt anh chứa đựng sự ấm áp khi nhìn cô.

Thế giới của cô chỉ còn lại một mình anh.

Giống như trước đây, một khi trong mắt cô đã có một người, thì những người khác dường như không còn tồn tại.

Không phải vì đàn ông trên đời này tốt hay không, mà vì trong lòng cô, anh là người tuyệt vời nhất.

Minh Vọng nhớ tới Hứa Nguyện chưa ăn tối, bản thân anh cũng không kịp ăn vì sợ không kịp đến gặp cô.

Anh buông cô ra, gọi một cuộc điện thoại.

Sau đó anh kéo cô ra khỏi phòng.

Ở cửa khách sạn, một chiếc ô tô màu đen chạy tới dừng trước mặt họ, tài xế xuống xe mở cửa hàng ghế sau cho hai người.

Chiếc xe chạy ra ngoài đường lớn.

Hứa Nguyện nhìn ra ngoài, khung cảnh xung quanh khá xa lạ với cô.

Cô cũng không quen thuộc với Tân Thị, không biết Minh Vọng định đưa cô đi đâu, cô quay sang nhìn người bên cạnh.

Minh Vọng thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế, vươn tay kéo cô qua, không nói một lời đem tay cô nắm trong lòng bàn tay mình, chậm rãi vuốt ve.

Xe dừng ở hầm để xe của một trung tâm mua sắm. Hứa Nguyện đi theo Minh Vọng vào thang máy, cuối cùng rẽ vào một nhà hàng trang trí kiểu Nhật Bản.

"Em ăn được món Nhật không?" Anh hỏi.

“Được.” Hứa Nguyện gật đầu.

Hai người ngồi vào một bàn còn trống.

Người phục vụ đem thực đơn đưa cho Hứa Nguyện trước, cô lật xem, cuối cùng gọi một phần kaiseki, sau đó mới đưa cho người đối diện.

Minh Vọng nhận lấy, gọi thêm một ít sushi, nhìn một lúc rồi thêm một hũ rượu sake.

Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, một lúc sau quay lại, mang theo vài món ăn khai vị.

Sau khi người phục vụ rời đi, Minh Vọng đem đồ ăn kéo đến trước mặt Hứa Nguyện, đổi chỗ ngồi xuống bên cạnh cô.

Hứa Nguyện cầm đũa gắp đồ ăn.

Nhìn cô một lúc, Minh Vọng mỉm cười, đưa tay đặt lên thành ghế sofa sau lưng cô, thỉnh thoảng lại bóp đôi má đang phồng lên của cô, tay phải anh đang trả lời tin nhắn từ công việc.

Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh, Hứa Nguyện ăn xong một đĩa đồ khai vị thì xe nấu ăn đẩy tới.

Liếc nhìn người đàn ông đang bận trả lời tin nhắn, cô xếp lại bát đũa trước mặt anh.

Hai người yên lặng dùng bữa, giữa chừng, Minh Vọng đột nhiên hỏi: "Muốn uống chút rượu không?"

“Hả?” Hứa Nguyện nhìn anh.

Minh Vọng cầm lấy ly rượu nhỏ bên cạnh, rót cho cô một ly, "Thử chút rượu sake đi."

Cô đúng là chưa từng thử qua sake, lần trước đi công tác Hà Thạc ngăn không cho cô uống vì sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ.

“Rượu mạnh không?” Cô hỏi.

Minh Vọng nhướng mày, "Sợ say à?"

“Cũng không hẳn.” Cô nói, “Tửu lượng của em không tệ.”

Minh Vọng không tin, nhưng uống chút rượu sake có lẽ không sao.

Hơn nữa, bây giờ đã có anh ở bên cạnh cô.

Anh đưa rượu qua, Hứa Nguyện cầm lấy nhấp một ngụm, vị chát và hơi cay, nhưng cũng tạm được.

Sau khi ăn xong, Hứa Nguyện vào phòng vệ sinh kiểm tra lại lớp trang điểm.

Minh Vọng thanh toán xong thì đợi ở cửa, sau khi cô đi ra, anh dẫn cô đi dạo trên đường.

Cuộc sống về đêm ở Tân Thị rất sôi động, mùa hè oi bức nên trên đường phố đầy nam nữ thanh niên ăn mặc mát mẻ.

Đi được một đoạn, Hứa Nguyện bước tới kéo tay Minh Vọng.

Anh cúi đầu nhìn cô, Hứa Nguyện cũng nhìn anh, đôi mắt cô sáng ngời, giống như một bầu trời đầy sao.

Một lúc sau, Minh Vọng kéo cô đến một nơi không có ánh đèn bên hông tòa nhà cao tầng.

Nhìn vào đáy mắt thâm thúy của anh, Hứa Nguyện càng ôm chặt cánh tay Minh Vọng, người qua đường ném những ánh nhìn kỳ lạ vào cả hai.

Cuối cùng Minh Vọng đành theo Hứa Nguyện dạo phố.

Trên cầu, gió đêm thổi mạnh làm tiêu tán sự oi bức.

Hứa Nguyện đứng bên cầu nhìn dòng sông đen thẫm, chợt thốt lên: “Bỗng nhiên em nhớ đến dòng sông ở Nam Thành.”

Minh Vọng dựa vào thành cầu, nghiêng đầu nhìn cô, "Em thích dòng sông Nam Thành sao?"

Quay sang nhìn anh, cô cười nhẹ: "Rất thích."

Anh giơ tay, tóm lấy cổ cô kéo qua, hôn vội rồi buông ra, khẽ thì thầm: "Không có lương tâm."

Hứa Nguyện dựa vào cánh tay anh mỉm cười.

Minh Vọng châm một điếu thuốc, ôm lấy cô nhìn ra xa, đưa điếu thuốc lên môi cô.

Hứa Nguyện hé môi, rít một hơi thuốc rồi trả lại anh.

Hai luồng khói giao nhau, lượn lờ giữa không trung rồi từ từ tiêu tán.

Nhìn thấy làn khói tỏa ra từ đôi môi đỏ mọng của cô, anh nheo mắt.

Hai bên bờ sông ánh đèn lập lòe, lác đác vài người câu cá đêm.

Trên cầu có người qua lại, cũng có người thân thiết nắm tay, khoác vai nhau.

Đêm yên bình.

Hứa Nguyện nhẹ giọng nói: "Trở về chưa?"

“Được.” Minh Vọng dập điếu thuốc, lấy điện thoại di động gọi cho tài xế, báo địa điểm.

Đêm sâu, gió sông nhè nhẹ.

Hai người không nói gì nữa, lẳng lặng dựa vào nhau.

Mười phút sau, chiếc xe chạy tới bên cạnh, hai người lên xe, đưa cả hai trở về khách sạn.

Xe dừng lại, hai người xuống xe, Minh Vọng kéo Hứa Nguyện đi vào thang máy.

Khách sạn không giống như khu dân cư cao cấp bên kia, nơi này có nhiều người qua lại.

Hai người vào thang máy, vừa lúc Hứa Nguyện bị Minh Vọng kéo qua, nhường chỗ cho một đám người tiến vào thang máy.

Hứa Nguyện chỉ đành nép vào vòng tay anh.

Người trong thang máy trò chuyện sôi nổi, còn có mấy cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm cô và anh.

Minh Vọng xoay người, vòng tay ôm lấy cô.

Đi lên lầu cao nhất, mở cửa bước vào phòng, Hứa Nguyện lập tức bị bó hồng đỏ trên chiếc giường trắng thu hút.

Không có cô gái nào không thích hoa.

Đôi mắt cô sáng lên, bước tới, ôm bó hoa trong tay, hương thơm của hoa hồng phả vào mặt cô.

Quay sang nhìn Minh Vọng, người đàn ông đang ngồi trên quầy bar bên cạnh, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm ly rượu đỏ, nhìn cô mỉm cười.

Hứa Nguyện ôm hoa, chạy đến hôn lên môi anh, "Cám ơn anh, Minh Vọng."

Cảm ơn anh đã hoàn thành giấc mơ lãng mạn của mọi thiếu nữ.

Anh bước ra từ giấc mơ thiếu nữ của cô.

Cô muốn từng bước trải qua tuổi già cùng anh.

Minh Vọng nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô lẫn vào màu đỏ của cánh hoa hồng.

Hương vị của sự bốc đồng lan tỏa chậm rãi và đậm đặc trong không gian.

Đáy mắt anh dần dần thâm trầm, cạnh quầy bar điện thoại di động sáng lên, anh quay đầu lại nhìn, mấy phút nữa sẽ là nửa đêm.

Tâm trạng vui vẻ nhướng mày, anh đặt bó hoa trong tay cô xuống, kéo cô lại, ôm vào lòng.

Anh đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao nên Hứa Nguyện chỉ vừa đến ngực anh.

Cô dứt khoát nằm sấp trên đùi anh, từng tấc từng tấc kéo vạt áo sơ mi lên từ thắt lưng anh.

Minh Vọng nhìn theo, bỗng nhiên cầm lấy ly rượu đỏ, nâng cằm cô lên, ép cô nuốt xuống một ngụm.

Hứa Nguyện nhắm mắt uống cạn, vài giọt rượu đỏ tươi rơi xuống cằm, trượt xuống cổ áo, kéo ra một vệt quyến rũ.

Anh nheo mắt nhìn.

Hứa Nguyện lau đi, oán trách: "Anh lúc nào cũng mạnh tay như vậy.”

Mạnh tay?

Anh thích hai từ này, tiện tay đổ giọt cuối cùng của ly rượu lên xương quai xanh của cô.

Hứa Nguyện cau mày, giơ tay lên định lau, nhưng anh đã nắm lấy tay cô gập lại, đỡ eo cô ưỡn người về phía trước.

Minh Vọng cười khẽ, nâng cằm, híp đôi mắt phượng, âm trầm nói: "Anh thích từng bước huỷ hoại những thứ còn nguyên vẹn."

Anh đứng xuống sàn, vươn tay nhấc cô ngồi lên chiếc ghế cao, sau đó chen chân vào, vòng tay qua eo cô, cắn lên xương quai xanh đang vương màu đỏ của rượu.

Sau khi liếm sạch, anh mút mạnh vùng da mỏng manh, sau khi buông ra, trên đó để lại một vết dâu tây đỏ tươi.

Nhìn anh như vậy, tim Hứa Nguyện đập thình thịch.

Nếu bây giờ anh đeo một cặp kính gọng vàng, trông anh sẽ hoàn hảo cho hình tượng "văn nhã bại hoại."