Trong vườn hoa sau nhà họ Bùi có một cô bé đang ngồi trên chiếc xích đu, tấm ván gỗ màu cam vừa đủ cho hai người ngồi, dây thừng được cột chắc chắn lên khung gỗ của chiếc xích đu, hoa phù dung trong vườn đã nở rộ, cho dù lá ngô đồng và hoa cúc đã héo tàn nhưng mộc phù dung vẫn như cũ mà nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô gái nhỏ được cột hai bím tóc đuôi ngựa, chiều dài đuôi tóc vừa vặn ngang cằm, lông mi dài và cong vút, đôi mắt trong veo sáng ngời như chứa một vùng biển cả, cô bé thật sự rất xinh đẹp.
“Mười tháng mộc phù dung, tiên tiên khắc hương ngọc.”
Một cậu bé đẩy cửa gỗ ra, trên tay cầm một cái ly, hơi nước từ trong ly nước bốc lên bay đến những khóm mộc phù dung.
“Anh Viễn, bài thơ mà anh vừa đọc tên là gì?”
“《Mộc phù dung》của Dương Hoằng.”
Đường Dữu tự ngẫm nghĩ thật lâu thì phát hiện rằng bài thơ này không có trong danh sách những bài mà mình đã biết.
“Anh thật là lợi hại, chỉ mới 6 tuổi đã biết được nhiều bài thơ.”
Bùi Viễn đi đến cạnh Đường Dữu, đem ly nước ấm trong tay đưa cho cô.
“Mau uống đi.” Bùi Viễn xoay người ngồi ở trống còn lại của chiếc xích đu, “Nước ấm đấy.”
“Cảm ơn anh Viễn.”
Đường Dữu ngoan ngoãn nghe lời, rất nhanh đã uống hết ly nước.
“Tiểu Dữu, bên ngoài có chút lạnh rồi, chúng ta vào nhà nhé? Trong phòng ấm áp hơn ở đây nhiều, mẹ anh còn làm bánh kem chocolate mà em thích ăn nữa đấy.”
“Bánh kem chocolate hả? Oaaa, vậy đi vào nhà thôi!” Đường Dữu lập tức nhảy từ trên xích đu xuống, Bùi Viễn thì đi phía sau cô bé.
Đường Dữu vừa mở cửa ra, không khí ấm áp trong phòng liền ập đến trên mặt cô rồi luồn vào trong thân thể.
“Dì Bùi ơi, con tới rồi đây!”
Đường Dữu nhanh chóng đổi giày, Bùi gia vì cô mà đã chuẩn bị sẵn dép lê dùng cho mùa đông.
“Chao ôi, tiểu Dữu của chúng ta đã tới sao, dì làm xong bánh kem chocolate rồi này, con đến đây nếm thử xem có ngon hay không.” Mẹ Bùi lấy bánh kem từ lò nướng ra, đặt nó lên trên bàn cơm.
Đường Dữu nếm thử một miếng: “Ngon lắm ạ!”
“Ngon thì cứ ăn thêm đi con, nhưng nhớ chừa cho anh tiểu Viễn một ít nhé.”
“Vâng ạ!” Đường Dữu cũng muốn ăn thêm, cô bé cầm lấy một cái nĩa khác đưa cho Bùi Viễn, “Anh Viễn, ăn đi nè!”
“Cảm ơn tiểu Dữu nhé.”
*
Bùi Viễn và Đường Dữu rất thích chơi đùa cùng nhau ở vườn hoa sau nhà, nên đương nhiên là không tránh khỏi việc bị “côn trùng tấn công”.
“Tiểu Dữu, xem thử đây là cái gì.” Bùi Viễn cầm một con sâu nhỏ quơ quơ giữa không trung.
Tiểu Dữu đang xem hoa, nghe thấy anh gọi thì quay đầu lại: “A!”
Do Bùi Viễn nên Đường Dữu mới sợ sâu, anh thường xuyên tìm sâu trong vườn hoa để doạ cô bé.
“Haha, làm gì mà em sợ sâu dữ vậy?”
Đường Dữu vẫn còn đang kinh hãi, hùng hổ mà nói: “Còn không phải tại anh sao! Ngày nào cũng bắt sâu rồi đưa đến trước mặt em, có thể không bị doạ cho sợ sao! Em sợ tới nỗi chân tay mềm oặt đi này!”
“Hahahaha.”
“Anh còn cười nữa! Có tin em nói dì đánh đòn vào mông anh không!”
Tuy bằng tuổi nhau nhưng vì sức lực nam nữ chênh lệch nên cô vẫn luôn không đánh lại Bùi Viễn, sau này cô nàng đã nghĩ ra một biện pháp rất hay, chính là: Nói cho mẹ Bùi.
Bất kể là chuyện gì chỉ cần Bùi Viễn bắt nạt Đường Dữu thì mẹ Bùi đều sẽ đứng về phía Đường Dữu và giáo huấn con trai mình, còn Đường Dữu sẽ trốn phía sau mẹ Bùi sau đó làm mặt quỷ với Bùi Viễn.
Bùi Viễn đương nhiên là rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể để mặc cho cô tuỳ ý làm xằng làm bậy.
Lâu dần Bùi Viễn cũng nghĩ ra một biện pháp không thua gì so với cô nàng, đó là lấy độc trị độc.
“Dì Đường ơi, tiểu Dữu ỷ nhỏ hiếp lớn này!”
“Dữu, con ỷ mình còn nhỏ nên làm càn bắt nạt người lớn đấy à, anh Bùi Viễn vì thấy con còn nhỏ nên mới không đánh trả lại, con cũng phải biết điều một chút, hiểu không?”
Đường Dữu cúi đầu nghe mẹ giáo huấn, nhưng trong lòng thì lại đang thầm oán giận Bùi Viễn: “Giỏi lắm Bùi Viễn, nhanh vậy đã tìm được chiêu để bật lại rồi.”
“Con hiểu rồi ạ, con nhất định sẽ hòa thuận ở chung với anh Bùi Viễn.”
Bùi Viễn không biết vì sao nhưng những lời mà cô nàng vừa nói khi nghe vào tai lại rất giống với thư thách đấu.
Bao nhiêu năm nay, hai đứa nhỏ của hai nhà này vẫn luôn đấu trí đấu dũng với nhau như vậy.
*
Từ khi còn nhỏ Đường Dữu đã bắt đầu luyện dương cầm, thật ra thì phần lớn thời gian đều có Bùi Viễn đồng hành luyện tập cùng cô, nên dần dà Bùi Viễn cũng tập thành thói quen. Phím trắng phím đen, chúng trông rất giống với hai người họ, gắn bó thân mật không tách không rời.
“Anh Viễn, hôm nay chúng ta sẽ hợp tấu bài nào?”
“Muốn thử bài《Pháo hoa》không?”
“Bài hát của Lương Vịnh Kỳ ạ?”
“Ừm, em thử trước đi.”
“Được!”
Tuy rằng Đường Dữu đã đánh qua bản nhạc này nhiều lần nhưng vì cô nàng không luyện tập nó mỗi ngày nên vẫn chưa hoàn toàn nhuần nhuyễn.
Bùi Viễn đứng bên cạnh nghiêm túc xem cô đánh đàn, ánh mắt di chuyển từ tay đến khuôn mặt của cô nàng, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
“Lông mi của em ấy thật dài.”
Đường Dữu do không luyện tập nhiều nên vẫn còn mắc lỗi ở rất nhiều chỗ, đợi sau khi cô nàng đã đánh xong bản nhạc thì Bùi Viễn ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận mà hướng dẫn cô nàng khắc phục những lỗi sai của mình.
“Thang âm này phải đánh như vầy mới đúng.”
Đường Dữu nghiêm túc mà nhìn, so với cô thì kỹ năng chơi đàn của Bùi Viễn quả thật tốt hơn rất nhiều.
“Đến thử lại đi, lần này anh và em cùng nhau đàn.”
Cả hai lập tức tiến vào trạng thái, tiếng đàn du dương quẩn quanh chiếc dương cầm, sau đó vang rộng ra bên ngoài, tiếng đàn đinh đinh đang đang, có phần non nớt lại mang theo ý chí kiên định của hai đứa trẻ.
Hai người vừa đàn vừa nhìn nhau cười, cả hai đều hài lòng với sự phối hợp ăn ý của đối phương, bài hợp tấu của bọn họ nghe rất êm tai, dư âm vẫn còn văng vẳng mãi.
Sau khi đã đánh xong bản nhạc thì mẹ của hai nhà liền cùng nhau đi vào phòng dương cầm.
“Hai đứa phối hợp với nhau ăn ý thật đấy.”
“Nhìn hai đứa nhỏ thật là xứng đôi.”
“Chị nghĩ thử xem hai nhà chúng ta có thể kết thành thông gia với nhau được không nhỉ?”
“Tôi cảm thấy rất có khả năng đấy.”
Đường Dữu nghe không rõ hết cuộc thảo luận của hai người lớn, lọt vào tai cô nàng chỉ có hai từ ngữ rất xa lạ: Thông gia.
Thông gia là ý gì nhỉ? Gia đình thân thiết sao? Đường Dữu cảm thấy mình lý giải như vậy là đúng.
“Dì ơi, chúng ta hiện tại không phải là thông gia với nhau sao?” Đường Dữu cái gì cũng không hiểu, cô gái nhỏ cho rằng hai người mẹ đang nói đùa.
“Hửm? Tiểu Dữu có hiểu thông gia là gì không?”
“Thông gia là gia đình thân thiết với nhau ạ.”
“Vậy con có biết để trở thành thông gia với nhau thì cần phải làm gì không?”
“Không biết ạ.”
Hai người mẹ nghe được câu trả lời của cô đều bật cười vài tiếng.
“Dữu này, nếu muốn hai nhà trở thành thông gia với nhau thì con phải gả vào họ nhà Bùi của dì, cũng là gả cho anh Viễn của con đấy.” Mẹ Bùi cẩn thận giải thích cho cô hiểu.
“Chỉ như vậy thôi ạ?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì con đồng ý ạ! Nếu trở thành thông gia thì con sẽ luôn được ăn bánh kem chocolate của dì làm nè, còn có thể chơi đùa với anh Viễn thường xuyên hơn.”
Đường Dữu phấn khởi nhảy nhót, nói năng lộn xạ lên.
“Con đồng ý thật ư?”
“Tất nhiên là thật rồi ạ!” Bùi Viễn đang đứng ngay người thì đột nhiên bị Đường Dữu chụp lấy cánh tay, rồi lôi anh đi đến trước mặt của hai bà mẹ, “Mẹ ơi, dì ơi, con nguyện ý gả cho anh Viễn ạ!”
Bùi Viễn không để ý đến hành động của Đường Dữu, anh chỉ biết rằng cô muốn gả cho mình, để hai nhà trở thành thông gia.
“A Viễn, con có nguyện ý cưới Dữu không?” Mẹ của Đường Dữu ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Viễn, sau đó liền hỏi anh.
“Thưa dì, con nguyện ý ạ.” Bùi Viễn không nghĩ ngợi gì, lập tức đáp ứng mối hôn sự này, “Nếu chỉ cần cùng tiểu Dữu ở bên nhau liền có thể cùng mọi người trở thành người một nhà thì con nguyện ý vạn lần, chú và dì đều đối xử với con rất tốt.”
Bùi Viễn nói một cách chân thành, thật đúng với câu “Đồng ngôn vô kỵ”.
(Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)
Hiện tại mỗi lần hai nhà gặp nhau đều đem chuyện này ra đùa giỡn, nhưng thật ra trong lòng của cha mẹ hai bên đều đã sớm đem bọn họ kết thành một đôi, còn thường suy nghĩ đến việc khi nào thì hai nhà mới có thể chính thức trở thành thông gia với nhau.