Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 25



Màn ăn chơi điên cuồng sau khi thi xong làm tôi quên sạch rằng trên đời vẫn còn một chuyện đó là công bố điểm số. Thế nhưng thời gian nào có nể tình trẻ con khờ dại, một tuần sau đó, điểm thi tốt nghiệp cấp 2 sắp được công bố.

Vào sáng hôm công bố điểm số, tôi mới bắt đầu ngấm nỗi sợ muộn màng, hồi hộp đến phát run. Lúc Niệm Từ ghé qua gọi tôi cùng lên trường xem điểm, tôi đương trùm chăn giả làm cây nấm, "Tưởng Dực đi rồi, cậu ấy nói sẽ gọi điện thoại cho tớ."

"Hôm nay mọi người đều tới gặp cô giáo Tiền ấy, đừng để sao có mình cậu không đi ấy." Tôi đằng hắng hai tiếng trong cổ, "Tớ biết điểm xong rồi đi."

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên. Tôi giở phắt chăn lên trùm lấy đầu: "Tớ không nghe tớ không nghe tớ không nghe."

Bên ngoài chăn là giọng Niệm Từ bật cười, theo sau đó, chiếc điện thoại phụ trong phòng tôi bị ấn nút phát tiếng. Cách một lớp chăn vẫn có thể nghe được giọng nói đầy đắc ý của Tưởng Dực: "Hoàng Doanh Tử cậu cảm ơn tớ thế nào đây?"

Tôi mở tung chăn ra, túm lấy điện thoại: "Cậu được tuyển thẳng rồi?"

"Đúng!"

"Vậy tớ hạng mấy?"

"Hạng sáu! Suất cuối cùng thuộc về cậu, Hoàng Doanh Tử cậu đậu Trung học số 9 rồi!" "Aaaaaaaa tớ đậu rồi tớ đậu Trung học số 9 rồi!"

Thế mà tôi thật sự đậu rồi! Còn đúng y như Tưởng Dực đã tính, lấy được suất cuối vào Trung học số 9. Tôi nhảy tưng lên, "Aaaaaa Tưởng Dực cậu là tốt nhất! Cậu là tốt nhất tốt nhất tốt nhất!" Cậu bạn trai đắc ý: "Giờ thì tớ không phiền chết người nữa rồi chứ hả."

"Hahahaha cậu là tốt nhất tốt nhất!" Tôi quăng điện thoại lên giường nhảy tưng tưng, xông đến ôm Niệm Từ quay tròn mấy vòng, "Aaaaa mẹ ơi con đậu rồi, con đậu trung học số 9 rồi! Ba ngày mai nhà mình đi thành phố chơi nha! Hai người đã hứa sẽ mua cho con trọn bộ VCD Slam Dunk!..." Tôi xông ra báo tin vui cho ba mẹ, được ba mẹ mừng vui ôm trong vòng tay, thơm trán, nghe ba mẹ khen loạn xạ con gái tôi hiểu chuyện thông minh còn xinh xắn, mới nhớ ra chạy ngược trở lại phòng mình hỏi: "Niệm Từ cậu vẫn hạng ba đúng không?"

"Ừ." Niệm Từ cười híp mắt gật đầu, "Văn Văn và Diệc Phi hạng tư với năm, Quách Tĩnh lần này phong độ vượt bậc, được hạng bảy, suất đóng tiền nhất định không có vấn đề, San San cũng trong top 10, à đúng rồi Minh Vũ lần này càng siêu hơn, cậu ấy top 1 thành phố, trạng nguyên luôn đấy."

"Top 1 thành phố...!" Tôi mở to miệng, "Sao tớ lại có cô bạn siêu thế này hahahahaha! Ai da quần jeans đâu rồi? Niệm Từ bọn mình lên trường nhe, không phải hôm nay mọi người lên thăm cô Tiền à? Tớ còn chuẩn bị một món quà nho nhỏ! Buổi tối mình đi nhà Quách Tĩnh ăn mừng đi."

Niệm Từ cười tươi tắn gật đầu, nhìn tôi tròng quần jeans vào, cảm thán nói: "Vừa nãy tớ tính thử, Tưởng Dực lần này thi cao hơn hẳn 20 điểm so với bình quân các lần thi thử trước, vượt gần 40 hạng, quá siêu, không biết cậu ấy làm thế nào."

"Cậu ấy nhận lời tớ đấy!" Tôi cũng đắc ý, "Tưởng đại gia xưa nay đều nói là làm! Cậu ấy có nghĩa khí cực!" Buồn cười ở chỗ, nghĩa khí lần này của Tưởng đại gia lại giúp được cho một người anh em khác.

Chúng tôi đến trường mới hay, Phan Văn Văn để chắc ăn đã không nộp đơn vào Trung học số 9 mà nộp đơn tuyển thẳng Trung học số 6. Thế là lại dư ra thêm một suất. Cũng có nghĩa, người đứng thứ bảy là Quách Tĩnh không cần nộp tiền học nữa mà quang minh chính đại đậu vào Trung học số 9.

Biết được kết quả này, bọn tôi bao gồm cả Quách Tĩnh đều đần ra. Cuối cùng Niệm Từ bật cười trước: "Đều do "biến số" Doanh Tử làm ra đấy."

Đúng vậy, không có biến số là tôi, Phan Văn Văn sẽ chẳng lo ngại mà xin vào Trung học số 6. Không có biến số là tôi, Tưởng Dực sẽ không nhảy vọt một lúc 20 điểm.

Tôi cười haha vỗ lưng Quách Tĩnh, "Vậy Quách Tĩnh cậu cảm ơn tớ sao đây?" "Tối nay lại ăn xiên nướng ở nhà tớ."

"Nướng cánh gà nha?" "Nướng cánh gà!"

"Hahahaha Quách Tĩnh cậu là tốt nhất!"

Nỗi lo lắng phải chia tay nhau trước kì thi giờ đã không còn nữa. Niệm Từ, Minh Vũ, Diệc Phi, Tưởng Dực tốt nhất, Quách Tĩnh tốt nhất, mọi người đều sẽ cùng nhau đi tiếp, chỉ cần Quan Siêu có thể giành được một suất đóng học phí...

Nửa tháng sau, các suất đóng học phí đó được phân cho San San và bốn bạn học khác, trong số ấy đương nhiên không có Quan Siêu với số điểm không mấy cao. Thế nhưng, một bước ngoặt lớn lại diễn ra: trong số các suất đưa xuống, mọc ra thêm một phần cho học sinh có năng khiếu thể dục, phần này chỉ viết một cái tên: Quan Siêu.

Vì trường cho con em cán bộ quy mô vốn nhỏ, nên xưa nay chưa từng có tiền lệ về suất ưu tiên cho học sinh có năng khiếu thể dục. Lúc bọn tôi nghe được tin đều vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tuy không biết suất này tại sao lại từ trên trời rớt xuống, nhưng như vậy cũng có nghĩa, người bạn đã cùng trải qua tuổi nhỏ với chúng tôi trong năm học tới cũng sẽ như chúng tôi, tới học tại trường điểm Trung học số 9.

Vốn chưa từng đi đâu xa khỏi mái nhà thành phố Hàng Thiên, đeo trên mình tấm bảng con em cán bộ của thành phố Hàng Thiên, chúng tôi sắp cùng nhau rời khỏi nơi mình đã sống từ nhỏ, vượt khỏi những bao bọc ấm áp an toàn, đi đến một thế giới mới toanh, làm quen với những người bạn mới toanh, tiếp tục con đường trưởng thành.

=======