Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 32



"Sao sao? Ba mẹ tớ nói gì?" Tôi ghé sát vào điện thoại cầm tay của Tưởng Dực, nín thở hỏi.

Tưởng Dực các thể loại bảo đảm lại tới xin hứa một thôi một hồi với đầu dây bên kia, cuối cùng cúp điện thoại nói: "Dì Đàm nói cậu không được thức khuya, ngủ sớm, mai lại gọi điện về báo, nói tớ mua cho cậu cái bàn chải đánh răng. Với lại chú Hoàng nói tụi mình đi ăn KFC."

"Oh yeah! Ăn KFC thôi!"

Hoàng Doanh Tử như con chim chích vừa ra khỏi lồng bay loạn xạ trong lớp, Minh Vũ thì hớn ha hớn hở dọn sách bài tập, "Đi thôi Doanh Tử, mình ăn tối trước."

Tưởng Dực xách tôi ra khỏi lớp, gõ cửa lớp 6 bên cạnh: "Trang Viễn, đi ăn tối."

"Được." Trang Viễn mang theo ví tiền đi ra, thấy tôi, ngạc nhiên hỏi: "Doanh Tử sao cũng chưa về?" "Hôm nay tớ ở lại chung với Minh Vũ, tụi mình buổi tối ăn KFC nha."

Trang Viễn nhìn Tưởng Dực: "Phòng trú đều là giường đơn, hai cậu ấy ngủ làm sao?"

"Ai da, nằm ép sát tí là được mà, có mỗi buổi tối." Tôi không đợi Tưởng Dực đáp, ủn lưng ba người bọn họ cùng đi ra khỏi dãy nhà học. 

"Hahahaha lâu quá trời rồi mới được ăn KFC, tớ phải uống 2 ly Cola!"

Tưởng Dực lười biếng nói: "Lợ chết cậu đi."

Câu hỏi của Trang Viễn chỉ là màn mở đầu, tới tiệm KFC vừa tìm được chỗ ngồi xuống, lập tức có người đặt ra câu hỏi tại sao tôi chưa về lần hai. Khâu Hàng ngẩng đầu lên khỏi cái đĩa đầy ụ khoai tây chiên, "Hoàng Doanh Tử sao cậu chưa về?"

"Tớ phải cùng..." Tôi nhìn sắc mặt Minh Vũ bèn đổi phắt giọng: "Cậu quản chi?"

Khâu Hàng chẳng để bụng, cười haha hỏi: "Phương Minh Vũ cậu ăn gì? Nãy tớ mua combo được tặng bé Doraemon này, cậu lấy không?"

"Không lấy!" Minh Vũ đứng dậy muốn đổi bàn ngồi, lại thấy Tưởng Dực và Trang Viễn đã bưng hai khay đầy ắp về tới, cả cửa tiệm kín người chẳng một chỗ trống, đành phải ngồi xuống lại.

Tôi ngoái sang nói với Khâu Hàng, "Tớ muốn Doraemon." "Vậy cho cậu." Khâu công tử luôn hào phóng.

"Combo tụi mình mua cũng tặng." Trang Viễn lấy ra một con từ trong túi áo đưa cho tôi: "Oa, hai con không giống nhau."

Tưởng Dực lại lấy ra một con đưa cho Minh Vũ: "Con này cho cậu." "Minh Vũ nói không lấy á!" Tôi nhìn không chớp mắt.

Minh Vũ đưa lại cho tôi: "Cho cậu hết cho cậu hết!"

Tôi hớn ha hớn hở nhận lấy, hoàn toàn không nhận ra không khí chung quanh có chút lạ lùng. Xếp cho mấy chú mèo ú đứng kế nhau xong, tôi hỏi Khâu Hàng: "Sao cậu chưa về nhà?" "Mẹ tớ đi công tác, ba tớ có ca trực, nhà không có lo cơm tối."

Ba mẹ của Khâu Hàng là bác sĩ khoa ngoại tim và khoa não của bệnh viện Trung ương ngay cạnh trường, lúc kiểm tra sức khoẻ đầu năm chúng tôi có gặp, là một đôi thần tiên quyến lữ nhan sắc lẫy lừng, kiến thức cũng cực uyên bác. Cái mặt và tính của Khâu Hàng vốn tòi ra đã tốt sẵn, được nuôi dạy cũng tốt, chỉ có da mặt dày là hơi khó nói...

Đám bạn ăn chung với cậu ấy hỏi: "Khâu Hàng giờ đi chưa? Tí nữa thì tiệm game hết chỗ xịn mất." "Không đi nữa, tớ ngồi cùng ăn với Phương Minh Vũ."

Phương Minh Vũ cắn môi, bẻ đôi thanh khoai tây chiên: "Ai cần cậu ăn cùng." "Vậy tớ cùng ăn với Hoàng Doanh Tử." Khâu công tử bẻ lái ngon lành.

"Được nha, cho cậu pop corn gà nè..." Hoàng Doanh Tử nhìn sắc mặt Phương Minh Vũ thâu lại pop corn gà, "Hay là cậu cứ đi chơi game đi..." Khâu Hàng cười haha, hỏi Tưởng Dực: "Các cậu còn phải luyện thi mấy ngày? Warcraft 3 sắp cho chơi thử rồi đấy."

Tưởng Dực lòng đau như cắt gật đầu: "Tháng sau cơ! Lỡ đâu đậu rồi còn phải chuẩn bị cho vòng sau, sợ là phải ở lại trường đến hết học kỳ." "Cái gì cơ?" Tôi và Minh Vũ bật la lên.

Sau đó, tôi tận mắt chứng kiến một Phương Minh Vũ dù thế nào cũng muốn đạt hạng nhất và một Phương Minh Vũ dù thế nào cũng không muốn ở lại trường đấu đá siêu máu lửa trước mặt, Phương Minh Vũ ver muốn đạt hạng nhất vũ lực level max, không chút bất ngờ giành thế áp đảo, Phương Minh Vũ ver không muốn ở lại trường não nề rên: "Không phải chứ! Thật sự phải ở lại trường đến hết học kỳ sao?"

Khâu Hàng hỏi: "Sao cậu không muốn ở lại trường thế?"

"Nếu cậu cũng bị người ta tự dưng không đâu đánh bể phích giữ..." "Phích giữ gì cơ? Phích giữ nhiệt á?"

"Giường của ký túc xá chật quá tớ nằm không vừa, đã được chưa?" "Cậu gầy thế sao lại nằm không vừa?"

Minh Vũ nổi điên: "Cậu nằm vừa thì đi mà nằm."

Khâu Hàng chẳng để bụng: "Hồi tớ còn bé một tháng thì hết nửa tháng ngủ lại tại bệnh viện. Chỉ cần không phải giường cấp cứu với giường bệnh nhi thì đều dễ, cứ nằm lăn ra là ngủ. Thật ra phòng cấp cứu trừ hơi ồn chút ra thì cũng vui lắm, có một lần tớ vừa tỉnh lại thì phát hiện người bắn một đống máu, trên mặt còn bị đắp vải trắng, quá kí.ch thích đúng không? Không biết còn tưởng là tớ là thi thể sắp được tiễn đưa rồi."

Cả bàn ăn im phăng phắc, tôi lặng lẽ đẩy hộp popcorn gà trở lại: "Mời cậu."

"Cảm ơn." Khâu Hàng rất nể mặt bốc một viên.

Trang Viễn hỏi: "Minh Vũ, phòng các cậu có phải cũng có một bạn tham gia luyện đội tuyển không?" "Ừ." Minh Vũ khó chịu cúi đầu, "Tên là Lý Giai Di."

Biểu cảm của Minh Vũ làm tôi hiểu ngay, người đánh bể phích giữ nhiệt của cậu ấy chính là nhỏ này. "Nhỏ ấy sao vậy?" Khâu Hàng tò mò.

"Không liên quan đến cậu." Tôi và Minh Vũ đồng thanh nói.

Khâu Hàng nhún vai: "Hoàng Doanh Tử cậu đi chơi game không?" Tôi hứng lên: "Cũng được."

"Không được." Tưởng Dực thẳng thừng từ chối, "Cậu đi nghe giảng với tớ." "Tớ có phải thi đâu!"

"Vậy cũng không được." "Hứ!"

Khâu Hàng cười nói: "Hứ là sao?"

"Cậu phiền ghê ấy!" Tôi mặc kệ cậu ấy, quay lại sai Tưởng Dực: "Tớ muốn ăn kem sô cô la." "Không có đâu, cậu đã uống cả 2 ly Cola đá rồi."

Tôi hơi bị thông minh: "Vậy tớ đi chơi game." Khâu Hàng hứng chí: "Vậy mình đi."

Tưởng Dực cười một tiếng: "Ba tớ kiếm được cho tớ một tài khoản chơi thử Warcraft rồi."

"Thật á?" Khâu Hàng mắt loé lên.

"Để tớ hỏi xem ba tớ làm cái nữa được không." "Quá ngon!"

Tôi trừng Khâu Hàng: "Cậu còn đi chơi game không?"

"Chơi game gì cơ?" Khâu công tử lật mặt như lật sách, "Các cậu ăn xong chưa? Cho tớ đi nghe giảng chung với." Tôi hận ơi là hận, trên đời này không ai trị nổi Tưởng đại gia nữa rồi!!!!!

======