Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 44



Buổi tối đi về, xuống xe đưa rước xong Tưởng Dực theo tôi về nhà để lấy cái vali đi dài ngày. Tôi bước vào cửa, cặp sách cũng chẳng cởi, ôm lấy con Tôn Ngộ Không ngồi phịch xuống cuộn tròn ở sofa.

Mẹ tôi bỏ tạp chí trên tay qua, hỏi: "Ai làm con không vui thế?" Tôi dẩu môi không nói.

Tưởng Dực với ba tôi ra khỏi phòng, trước khi tròng giày rời đi thì hỏi tôi: "Cậu đã nghĩ muốn cái gì chưa, tớ đem từ Bắc Kinh về cho." Tôi vùi mặt vào lưng con Tôn Ngộ Không, bưng kín mắt, không nói, chỉ dỏng tai lên nghe tiếng động bên ngoài. Tưởng Dực mới đầu không có tiếng gì, liền sau thì cửa đóng đánh "cạch".

Đi thật thế à?! Tôi tức khí bỏ con Ngộ Không ra.

Thế là đụng ngay khuôn mặt cười thấy ghét của Tưởng Dực: "Hahahahaha một giây cũng không chịu được còn bày đặt dỗi?!" Trước mắt tôi đỏ hồng lên, cầm con Ngộ Không quật cậu ấy, con Ngộ Không thì to nhưng lực nhẹ hều.

Cái tên này bị đánh nhưng vẫn cười thành tiếng, cũng không biết là có gì vui. Tôi càng giận, quật càng dữ thêm, nhưng vẫn bị cậu ấy phản kích đoạt mất con Ngộ Không khỏi tay. Tôi tức kêu ầm ĩ, định nhổm dậy thì bị cậu ấy ấn ngồi xuống sofa lại.

Cái tên này đứng nhìn từ trên xuống, một tay túm con Ngộ Không, một tay giữ đầu tôi, đắc ý nói: "Ở nhà ngoan ngoãn học, tớ mang đồ ăn về cho."

Tôi ức quá, nóng đầu lên, rụt người lại thoát khỏi tay cậu ấy xong khoác cặp chạy thẳng về phòng, "bình" một tiếng sập cửa. Đến khi nằm lăn ra giường mới phát hiện cặp nặng ơi là nặng, đè đến thở không nổi, chỉ thấy càng ức thêm, sụt sịt mũi.

Tưởng Dực đứng ngoài gõ cửa, cuối cùng cũng bỏ giọng đùa giỡn: "Hoàng Doanh Tử."

Cậu ấy gọi tên tôi, cả tên cả họ. Tôi không hé một chữ.

Cậu ấy im một lúc, lại nói: "Một tuần là tớ về rồi." Rõ ràng là cả mười ngày.

Ba tôi cũng lại gõ cửa: "Sao thế cô nương? Hay là để ba xin cho con nghỉ học, con đi Bắc Kinh chơi một vòng với Tưởng Dực?" Mẹ tôi nói vọng vào từ phòng khách: "Anh đừng có chiều nó, sắp kiểm tra cuối tháng rồi đi Bắc Kinh cái gì."

"Con chẳng thèm đi!" Tôi lật người ngồi bật dậy la lên.

Giọng Tưởng Dực hiếm khi cũng có chút nóng nảy: "Vậy cậu tự nhiên trái tính trái nết cái gì?" "Không liên quan đến cậu!" Tôi lại nằm bò trở lại giường.

Tưởng Dực vặn tay nắm cửa, thấy tay nắm cứng ngắc, nóng ruột la: "Cậu mở ra cho tớ." "Không mở! Cậu đi đi!"

"Vậy cậu rốt cuộc muốn làm sao?" "Đi đi!"

"Không phải vì tớ đi Bắc Kinh, vậy làm sao mà giận?" Hoàng Doanh Tử đập tay xuống nệm, không nói.

Không phải không muốn nói, mà là thật sự chính mình cũng không rõ.

Không rõ tại sao lại giận, không rõ tại sao lại trái tính trái nết, thậm chí không rõ tại sao vừa ức vừa buồn. Chỉ là rất luống cuống, rất hoang mang, rất ảo não, rất nhiều chuyện không biết phải làm sao.

Tưởng Dực chẳng có nghĩa khí gì ngay lúc quan trọng thế này lại đi Bắc Kinh, để tôi ở lại một mình đối mặt với cả một mớ cảm xúc rối tung. Hoàng Doanh Tử bỗng phát hiện có khi mình đúng thật như cậu ấy bảo, là một đứa ngốc đầu óc đi nhầm lớp khác, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không làm được.

Ba tôi ở ngoài cửa nói: "Tưởng Dực về thôi, mai còn phải dậy sớm bắt xe." Tưởng Dực ngưng một lúc, lại gọi tôi: "Hoàng Doanh Tử."

Tôi không đáp.

Lại là một khoảng im lìm, "Vậy tớ về đây."

Sau đó nữa, có chừng mười mấy giây im lặng, theo tiếp là tiếng bước chân. Cửa lần này đúng là mở ra rồi lại đóng lại. Cậu ấy đi thật rồi à?

Tôi ngồi dậy nhìn cái cửa, tức khí nghĩ: "Đi thì đi đi! Mình chẳng tin có chuyện gì mình mình làm không xong."

=======