Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nguyễn Hướng Viễn đã bị dựng dậy, mơ mơ màng màng uống hết một bát sữa dê nóng hổi vừa ra lò rồi nhắm tịt hai mắt, vui vẻ chạy ra cửa, rẽ trái một thước, đến nhà vệ sinh dành riêng cho chó đi tiểu. Ngoại trừ chuyện nhỏ xíu là vì nhắm mắt mà cộc đầu vào cửa một cái lúc đi đường, mọi chuyện đều thuận lợi.
Giải quyết xong báo động của bàng quang, chó con giẫm lên thảm mềm, tâm tình rất khá, vẫy đuôi lạch bạch đi về, chủ nhân của nó thì quyết đoán mở cửa sổ trong phòng ra. Bông tuyết chen lẫn với gió bắc đang gào thét ào vào qua cửa sổ vừa được mở, hơi ấm trong phòng từ hôm qua chỉ trong nháy mắt đã không còn dấu vết.
Ối giời ơi, trời còn chưa sáng mà đã phát rồ rồi, chuyện gì đây? Nguyễn Hướng Viễn ngoác miệng ngáp một cái, ngồi xổm ở cửa, giơ chân sau lên uể oải gãi gãi tai.
Gió lạnh ngoài cửa thổi vào cái mặt lông xù, cả tai cũng vô thức mà cụp sát đầu, ngoái đầu lại nhìn cửa thủy tinh ở phòng tắm, cái dáng bên trong khiến cho Nguyễn Hướng Viễn phát hiện ra cái bộ não vô sỉ của bản thân đã biến thành thật nhiều thật nhiều hình ảnh AV. Lúc này, một bông tuyết theo cơn gió bắc đậu lên đầu mũi màu đen của chó con, nó giật mình vì lạnh, sau đó hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bây giờ Richie đã mặc vào một cái áo cộc tay và một cái quần đùi.
Nguyễn Hướng Viễn ngẩng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Sắc trời âm u, những bông tuyết mềm mại nhỏ xinh đang từ những đám mây rơi xuống, trời u ám chưa có ánh sáng, thật hiển nhiên, dù cho có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì hôm nay cũng không phải là một ngày nên mặc quần đùi áo cộc. Song chủ nhân Richie vĩ đại không thể nhìn ra vẻ đấu tranh trên mặt chó con, giờ hắn đã đi vào đôi giày chạy, hướng về phía cửa. Lúc ngang qua cửa cũng không quên tiện tay mang theo chó con Nguyễn Hướng Viễn đang ngẩn người ngoài cửa một cách bí mật.
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Thôi bỏ đi, vận động thì sao chứ, ông đây nhịn!
Vậy nên vào sáng sớm, ở nơi đây, gió bắc vù vù thổi, thời tiết cực kì tiêu chuẩn để ngủ nướng, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy mình cũng bị thiếu ngủ lại bị mạnh bạo mang đến một mảnh đất trống lộ thiên, nơi đó tương đương với sân vận động. Kì lạ ở chỗ dù mấy ngày qua tuyết rơi không dứt nhưng nó vẫn duy trì được sự sạch sẽ một cách thần kì, đường chạy được quét dọn rất sạch, chỉ có thể thấy loáng thoáng bên trên là một tầng tuyết mới vừa rơi, nhìn như được phủ một lớp đường vậy.
Richie cúi người, đặt Nguyễn Hướng Viễn xuống đường biên của đường chạy, vỗ vỗ đầu cậu:
– Cún con phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn còn dài giọng:
– Không được chạy loạn nha.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu.
Xuất hiện rồi, giọng nói hệ Hắc Ám Đáng Yêu mang theo sát khí lại còn có cả trợ từ!
Có vẻ rất hài lòng với việc chó con đáp lại lời mình, Richie vươn tay gãi cằm chó con sau đó xoay người chạy chậm trên đường chạy. Nguyễn Hướng Viễn ngồi chồm hỗm bên cạnh nhìn một lúc, mặt chó đần ra, suy nghĩ trong đầu nhất thời chạy loạn: Thì ra loại này vào một "ngày đẹp trời" băng thiên địa tuyết, trời còn chưa sáng đã mặc quần đùi áo cộc chính là vì ra sân vận động ngoài trời tập thể dục buổi sáng?
Tập thể dục buổi sáng?! Anh là đại ca đó! Tại sao không thể đàng hoàng ở trong phòng giam của mình luyện Thái Cực quyền là được rồi? Hoặc là xả đầy nước lạnh vào cái bồn tắm khổng lồ của anh rồi nhảy vào coi như đi bơi mùa đông? Lại cứ hết lần này đến lần khác chọn thời điểm này để chạy bộ là làm trò gì? Còn mang tôi theo nhìn anh chạy?!
Hành chết chó rồi!
Richie nhanh chóng chạy hết ba vòng, ba vòng này đã đủ để người thường bắt đầu há miệng thở dốc rồi, thế nhưng người đàn ông này lại mặt không đỏ tim không đập, trên gương mặt tuấn tú không hề tìm được vẻ mặt khác. Tai chó của Nguyễn Hướng Viễn dựng lên, vất vả lắm mới nghe được tiếng thở vững vàng của người kia. Điều làm cho chó khiếp sợ chính là tần số hô hấp lúc này không có bất kì điểm khác biệt nào so với tần số hô hấp lúc anh ta ngủ cả.
Này, con mẹ nó chứ, thể lực anh ta tốt đến thế nào mới nghịch thiên đến thế?
Vòng thứ tư, Nguyễn Hướng Viễn hiếu kì, xoải chân vui vẻ theo sát bên cạnh người đàn ông kia, chạy như điên một đoạn ngắn. Đúng, chạy như điên, từ vòng thứ nhất, theo số vòng càng tăng thì tốc độ của người kia cũng càng lúc càng nhanh. Từng bước chạy của anh ta không phải là rất dài, vô cùng tiêu chuẩn về độ dài bước chạy và phương pháp đánh vai, song dù có như thế thì anh ta chạy một bước, Nguyễn Hướng Viễn ở bên ngoài đường chạy phải nhảy lên một lần. Vậy nên trên nền tuyết đọng mỏng manh, bên cạnh một chuỗi dấu chân của người kia lưu lại còn có một chuỗi móng vuốt nhỏ với tần số khá dày.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ chậm rãi vòng quanh sân vận động, tuyết vẫn lất phất rơi, nếu như không có cái lưỡi thè dài ra như sắp rụng xuống kia làm ảnh hưởng mĩ quan thì cảnh tượng này hẳn cũng được cho là ấm áp.
Chạy lòng vòng theo chủ nhân biếи ŧɦái, Nguyễn Hướng Viễn sắp rút gân.
Cậu phát hiện mình vẫn chưa "chạy loạn" thật sự là một điểm rất khó hiểu, cả một vòng sau đó, cậu đều chân trước khép lại, chân sau nép bên nhau, nhảy nhảy theo dáng con thỏ. Bây giờ đúng là mệt thành chó chết rồi. Sau này ai còn dám nói Husky là chó chuyên dùng để chạy thì ông đây cho hắn biết tay.
Khi Richie đến vòng thứ sáu, Nguyễn Hướng Viễn đã đàng hoàng ngồi chổm hỗm trên bậc thang đá cạnh sân vận động. Ngay khi đã chuẩn bị điều hòa được nhịp thở thì cái tai lông xù trên đầu chó con giật giật, tiếng giày chạy lép bép trên tuyết cách đó không xa không thể tránh được khỏi lỗ tai nhạy bén của loài chó, Nguyễn Hướng Viễn từ trên mặt đất bò dậy, khẽ nheo mắt, sau đó thật dễ dàng trông thấy, trong tiết trời sầm sì có một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa.
– Chào buổi sáng, chó con.
Quả nhiên là tên đó. Rất thiếu tinh thần sủa lên một tiếng, Nguyễn Hướng Viễn lại nằm xuống, tiếp tục thẳng cẳng trên đất.
Thân ảnh kia dừng lại cách Nguyễn Hướng Viễn không xa, bắt đầu khởi động. Khi Richie không thèm chớp mắt mà chạy qua người hắn, bóng người kia ngừng một chút, sau đó cũng gia nhập đội chạy của Richie.
– Trước khi chạy bộ phải khởi động làm nóng người, nếu không sẽ bị chuột rút đấy, Richie.
Tiếng nói vô cảm của Sei từ xa xa truyền đến.
Ba giây sau:
– Lải nhải ít thôi.
Dùng chân cũng biết không lễ phép như thế chỉ có thể là Richie.
Mà Nguyễn Hướng Viễn không ngờ rằng hai người đàn ông chạy đằng xa kia đang thảo luận chuyện liên quan đến mình. Mặc dù lúc này Richie đã bắt đầu vòng chạy thứ mười lăm trên đường chạy xây dựng đúng theo chuẩn thi đấu nhưng trên mặt hắn không hề có bất kì dấu vết mệt mỏi nào, vẻ mặt lạnh lùng xa cách ngàn dặm phảng phất bị băng tuyết đọng phía trên, mãi cho đến khi Sei vừa chạy vừa nhắc hắn rằng đã đến lúc đặt cho chó con một cái tên thích hợp, trên mặt của tảng băng Richie mới xuất hiện một vết nứt.
Thậm chí cả bước chân cũng chậm lại một chút.
Mặc dù đây là chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, nhưng Sei biết, những câu chuyện nhỏ nhặt kiểu này chỉ đến khi nói đến trọng điểm, Richie mới có phản ứng để cho mình chút thể diện.
– À, chưa nghĩ ra.
Richie đờ đẫn nghiêm mặt, lúc hắn nói chuyện, từng bước chạy cũng không chậm đi, giọng nói ổn định như lúc này hắn đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm ấy.
Sei trợn mắt, bày ra vẻ mặt câm nín:
– Rõ ràng là quên mất chuyện này...
– Vớ vẩn.
– Tao bảo này... Ấy, Richie, xem ai đến kìa?
Sei chạy vài bước đuổi theo người phía trước, lấy cùi chỏ đẩy.
Richie chẳng thèm quay đầu, lập tức trả lời:
– Không thích xem.
– Con đường nhân sinh của mày hẳn là đã trôi qua với việc đắc tội rất nhiều người.
– Đúng thế.
Người đàn ông tóc đỏ nghiêm mặt rất thật thà:
– Phần lớn bọn họ cũng chết rồi.
– ...
Người Sei nói, Nguyễn Hướng Viễn cũng thấy.
Ngồi bên ngoài sân vận động, cậu đã nhìn thấy từ xa có hai người khách không mời lần lượt đến. Hai người này nhìn là biết không phải "đồng đội" như Richie và Sei, mặc dù gần như cùng lúc xuất hiện tại sân vận động ngoài trời này nhưng khoảng cách giữa hai người họ rất lớn, hơn nữa có vẻ hoàn toàn không muốn nói chuyện với nhau.
Người đàn ông đi phía trước là một tên béo, mặc một cái quần đùi rộng, trên quần đeo đầy dây xích sắt, tóc hắn dựng ngược lên trời cứ như Siêu Xayda, được nhuộm thành màu đỏ rượu vang trông rất mất tự nhiên. Nửa mặt bên trái có một hình xăm rồng Trung Quốc màu đen, thịt chen thịt làm Nguyễn Hướng Viễn mất rất nhiều sức lực cũng không thể tìm nổi mắt của người này ở đâu. Thế nhưng đôi con mắt bị thịt chen lấn thành một đường thẳng lại vừa vặn làm cho khuôn mặt thịt béo tung hoành này càng thêm dữ tợn.
Người phía sau có vẻ vô cùng bình thường, so với Sei và Richie đẹp trai, cả tên béo chết bầm với vẻ ngoài ngang ngược càn rỡ, người đàn ông này nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi, bước chân điềm tĩnh, trầm mặc ít lời. Sau đó thì chưa có sau đó, khuôn mặt đại chúng bình thường nhất, không hề để lộ ra sát khí của kẻ mạnh như Sei và Richie.
Nói cho ngắn là một người vô cùng bình thường luôn.
Sau khi đến sân vận động thì hai người này cũng bắt đầu khởi động làm nóng người, lúc Richie và Sei chậm rãi chạy qua bọn họ, chẳng ai thèm để ý đến đối phương.
Nguyễn Hướng Viễn nghoẹo đầu, nghĩ thầm "Không lẽ đây chính là hai "Vương" của hai khu kia?"
Tên mập chết tiệt thì coi như thế đi, chẳng lẽ cả chú già kia cũng vậy hở?
Đây là sao? Tứ long tụ lại gọi Thần Long? Thịnh yến sớm mai của vua?
Ở đây, khi Richie chạy đến vòng thứ ba mươi lăm, cuối cùng hắn cũng dừng lại, sau đó đến bên Nguyễn Hướng Viễn, khom lưng, dễ dàng nhấc bổng chó con lên, dùng bàn tay to đầy mồ hôi xoa lung tung trên đầu chó con:
– Đợi lâu rồi, muốn ăn chút gì không?
– Gâu gâu gâu...
Không cần, tôi chỉ muốn chết thôi.
Richie nhấc chó con lên ngang mặt mình, mặt không đổi sắc nhìn chim nhỏ chi chít lông dài của nó.
– Sei nói nên đặt tên cho mày.
– Ẳng ẳng.
Càng không cần, cảm giác bồn chồn đập vào mặt này là có chuyện gì xảy ra đây?
– Gọi "Công chúa" có được không?
– Gâu gâu gâu!!!
Cả nhà anh cút đê! Sóng não hoạt động thế nào mới có khả năng nhìn chim nhỏ vạn nhân mê của tôi mà nói ra một cái tên gây nhức cả trứng thế hả?!!!
Đạo diễn! Tôi muốn đổi chủ nhân!!!
Giày vò thế này quá đáng lắm rồi, tôi muốn diệt chủ!!!