Trong cái rủi có cái may, Richie không rảnh đến mức chuẩn bị cho Nguyễn Hướng Viễn một phòng tắm riêng.
Người đàn ông đẹp trai đi chân trần, tâm tình có vẻ không tồi, vặn mở vòi hoa sen, động tác khéo léo, chậu nhựa lớn đã dần đầy nước ấm.
Ngay cả độ ấm nước mà anh ta cũng chẳng thèm thử khiến cho Nguyễn Hướng Viễn không thể không nghĩ nhiều. Mà trên thực tế đúng là như vậy, nếu không thì cậu sẽ trở thành con chó đầu tiên vừa sống lại đã bị bỏng chết trong chậu tắm.
Từ cái chậu tắm được chuẩn bị cho mình, NguyễnHướng Viễn có thể nhận thấy Richie là người chưa bao giờ nuôi động vật nhỏ. Cáichậu nguy hiểm kia toát ra hơi nước sôi nóng bỏng, Nguyễn Hướng Viễn vừa thò chânthử độ nóng của nước thế nào thì ngay lập tức sợ đến tè ra quần kêu thảm thiết không ngừng, chạy như điên trốn khỏi phòng tắm.
Trước khi cái chân ướt sũng của chó con kịp dẫm lên tấm thảm trong phòng, Richie đã kịp túm cổ nó về.
Nếu không phải đã được thưởng thức "Một cước phá bao cát" và "Tay không bóp lon", hiểu được Richie là một con hàng không dễ chọc thì Nguyễn Hướng Viễn thật muốn đem một chậu nước sôi có thể bỏng chết chó đó úp lên cái mặt tò mò của tên kia. Đây mà là độ ấm để tắm cho chó con à, rõ ràng đây là nước sôi để vặt lông làm cỗ thịt chó thì có đó...ó...ó...ó!!!!
– Này, chó con đừng chạy, tại nước nóng quá hả?
Đại khái là do ngôn ngữ biểu đạt tứ chi của Nguyễn Hướng Viễn quá sinh động và thành công, Richie nghi hoặc ngồi xổm xuống, tự tay thử độ ấm của nước. Ngay lập tức anh ta nhíu mày, phát hiện độ ấm này có vẻ quá cao. Ngay tại giây thứ nhất thần logic phát hiện ra vấn đề, anh ta không xả nước lạnh vào cái chậu chuẩn bị tắm cho chó con mà là nhốt nó trong phòng tắm, xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Hướng Viễn chẳng hiểu trời trăng gì, ngồi ngốc trong phòng tắm chờ mất mười phút.
Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Richie một lần nữa xuất hiện, đi sau anh ta là chú già Spader với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Đi mời viện binh?
– Nhờ chú, chú Spader.
Richie thản nhiên nói, phân việc cho người đứng sau rõ ràng lớn tuổi hơn hắn, một chú già theo lí nên là bề trên của hắn. Người này lúc đối mặt với người và động vật quả nhiên hoàn toàn bất đồng, khi hắn và Shad hoặc Spader nói chuyện, chẳng ai tưởng tượng nổi cái mặt lạnh băng đó sẽ nói ra "Ăn cơm cơm nha" này nọ.
Dường như đã quá quen thuộc với ngữ khí của người trẻ tuổi trước mắt, Spader kiễng chân, nhìn qua bờ vai hắn thấy một con chó con đang ngồi xổm trong phòng tắm, vẻ mặt đờ đẫn. Chú già gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng:
– À, là nó à, phải nói trước, việc như tắm cho chó con thế này tôi không nhất định...
– Xin đừng làm đau nó.
Richie cực kì lễ phép, lại có vẻ thân thiết lạ thường, tự cho là đúng mà cắt ngang lời Spader:
– Nếu trước đây là lính đánh thuê thì hẳn mấy việc này chú biết làm.
Spader: "..."
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Trước khi gặp Richie, Nguyễn Hướng Viễn chưa bao giờ nghĩ tới có ai có thể nói chữ "Xin" nguy hiểm đến vậy.
Hôm nay coi như cậu được mở mang tầm mắt.
Trong khi Spader bất đắc dĩ đi vào phòng tắm, nhấc Nguyễn Hướng Viễn lên bỏ vào chậu nước đã lạnh đi một nửa, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy vô cùng có lỗi và bối rối, nếu cậu có thể nói được, cậu sẽ dùng chân vỗ vỗ vai chú già này, sau đó đồng tình và thận trọng xin lỗi ông ta thế này:
– Ngại quá, chủ nhân tôi là một thần logic không biết thường thức còn không lễ phép.
Ừ, ví dụ như vậy, xin lỗi kiểu kiểu thế.
Vì biểu đạt sự áy náy của mình, rõ ràng tắm rửa là việc mà một con chó chán ghét cực độ nhưng Nguyễn Hướng Viễn vẫn phối hợp đến tận 120% với chú già để hoàn thành công việc mang tính chất "không trâu bắt chó đi cày" này. Cho dù ông ấy dùng sữa tắm cho chó tắm đến mức bọt vào cả mắt cả tai của cậu, Nguyễn Hướng Viễn vẫn không rên một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn để qua được một lần tắm rửa không dễ dàng này.
Lúc lấy khăn tắm đón chó con đang sũng nước từ trong tay chú già Spader, Richie còn thoáng ghen tị:
– Vì sao trên tay chú thì nó ngoan vậy chứ?
"Vô cùng đơn giản", chó con bị đặt trên sàn, chân nam đá chân chiêu giãy ra khỏi khăn tắm, lắc mạnh đám lông còn dính nước, tiện thể hắt xì một cái, nghĩ thầm: "Vì ông ấy là người bình thường".
Giây tiếp theo, cậu bị túm về khăn tắm, để Richie dùng lực tay có thể khiến cậu gãy đuôi mà lau khô cái đuôi còn ướt của mình. Ừ, với việc về sau vị chủ nhân thần logic còn dùng cả máy sấy, sấy cho cậu suýt cháy cả lông thì việc này không đáng nhắc tới.
Tóm lại, cuối cùng Nguyễn Hướng Viễn cũng trở về làm chó con Husky thơm phức lại vô cùng đẹp trai.
Hơn nữa, quan trọng nhất... Tốt xấu gì cậu cũng còn sống.
Lúc ăn tối, dưới cái nhìn như trông vật quý trong bảo khố đang chằm chằm sau lưng mình, miễn cưỡng ăn hết hai lon đồ hộp cho chó, Nguyễn Hướng Viễn thầm nghĩ: "Ăn uống no đủ rồi ngủ một giấc" linh tinh, bỗng nhiên cậu thấy mình bị một bàn tay to từ phía sau nhấc lên. Thấy thảm trải mềm mại, thoải mái thích hợp cho giấc ngủ đang cách mình càng ngày càng xa, lỗ tai cậu cụp xuống, vô cùng nóng nảy "gào khóc" giãy dụa đòi đi xuống. Dưới sự trấn áp của vũ lực, Nguyễn Hướng Viễn đành bất đắc dĩ vươn chân ôm lấy cổ tay Richie.
Không ai tưởng tượng được rằng người này cứ thế ra khỏi phòng giam của mình, đi thẳng vào thang máy trước mặt.
Đây là đi ra ngoài?
Cái này gọi là ra ngoài?
Không cần Shad đồng ý?
Anh chắc chắn sẽ không bị vô số súng chĩa vào đầu ngay từ bước đầu tiên ra khỏi nhà giam chứ?
Chắc chắn?!
Thang máy "ting" một tiếng, khi Richie bình thản đi vào thang máy, chọn một cái nút, Nguyễn Hướng Viễn rốt cục không thể không chấp nhận sự thật khiến cho chó sợ chết khiếp: "Thần logic ra ngoài không cần cảnh ngục đồng ý".
Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn đi ra khỏi khu nhà của họ, ngoặt ở một ngã rẽ, quen thuộc đi lên một con đường nào đó. Trong mỗi khu nhà ở Tuyệt Sí quán đều có những con đường như thế, chúng được quét tước rất sạch sẽ, hơn nữa ở hoàn cảnh giá buốt quanh năm có cả hệ thống sưởi mà bất chấp phí tổn.
Dọc theo đường đi, bọn họ gặp không ít phạm nhân. Không giống như ở các nhà giam bình thường phải thống nhất cắt đầu cua, các phạm nhân này đa số đều giữ lại các kiểu tóc đủ thể loại, vài người còn mới nhuộm lại tóc, là màu đang hot.
Nhưng điều thực sự khiến Nguyễn Hướng Viễn kinh ngạc là bất kể phạm nhân cao to dũng mãnh hay hung thần ác sát, khi nhìn thấy Richie đều dừng chân, đứng tại chỗ chờ hắn, khi người đàn ông tóc đỏ không hề nhìn mà đi qua người họ, họ đều hơi cúi đầu, cung kính chào một tiếng "Đại ca".
Với hiện tượng đáng sợ này, Richie dường như tập mãi thành quen, hắn đi qua những người cung kính đó, ngoại trừ thỉnh thoảng mặt không chút thay đổi mà gật đầu với vài người coi như đáp lại thì trong đại đa số tình huống, hắn ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương một cái.
Nguyễn Hướng Viễn bám trên tay Richie, phì phò phì phò lè lưỡi, có một chút lúng túng trước tình cảnh này.
Thần logic chủ nhân của cậu, nhìn qua cũng không giống đèn cạn dầu ha?
Bỗng nhiên cậu nhớ lại bọn Shad từng nhắc đến từ "Vương", còn có quyền của "Vương". Khi họ nhắc tới mấy chữ này, dường như là để hình dung về Richie, vậy thì...
Não chó rất nhanh đã thông suốt.
Dù là mình chẳng biết gì, nhưng kết hợp việc Richie được tự do ra vào phòng giam mà không phải chịu quản giáo, lại có thể ở trong phòng đơn cấp Tổng Thống, được nuôi sủng vật và vô số đặc quyền, Nguyễn Hướng Viễn đem chữ "Vương" không biết là danh hiệu thật hay chỉ là tượng trưng này đánh một dấu bằng với khuôn mặt của Richie.
Richie thực sự là "Vương" của Tuyệt Sí quán.
Được, vấn đề này không còn gì để nghi ngờ.
Như vậy vấn đề hiện tại là trong Tuyệt Sí quán, chỉ có mình hắn duy ngã độc tôn hay vẫn có "Vương" khác nữa?
Cái gọi là "Vương" có căn cứ gì để tuyển ra?
Vì tiền tài? Lượn đi, ăn uống các kiểu đều ở ngục giam thì có tiền làm được cái rắm gì!
Vì tuổi? Không thể, chú già Spader kia kiểu gì cũng đủ tiêu chuẩn ở trên cái tên thần logic này.
Vì mức phạm tội? Cũng không hợp lí, làm gì có chuyện tội càng nặng thì sau khi vào tù càng được hưởng nhiều quyền lợi chứ.
Hay là vì độ từng trải? Lại nói đùa rồi, tên này già lắm cũng mới hai mươi tám thôi!
Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy não chó của mình có vẻ không đủ dùng.
Cậu chỉ có thể loáng thoáng nhận thấy ở trong cái ngục giam kì quái này, mọi người đều được phân chia địa vị. Không cần biết tiêu chuẩn phân chia là gì, tại đây, trong Tuyệt Sí quán xa hoa này, địa vị và giai cấp là một sự tồn tại hoàn toàn chân thực.
Mà có lẽ đúng là chế độ giai cấp mới khiến Tuyệt Sí quán trở thành ngục giam đặc thù nhất thế giới.
Trên đường đi, Nguyễn Hướng Viễn nhận ra mình ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài nhóm nhỏ, bọn họ tụ tập bốn, năm người, trong đó thường sẽ có một người là nhân vật đứng đầu. Nhưng nhân vật có vẻ là đứng đầu đó sau khi gặp Richie sẽ ngoan ngoãn như bé con vừa tan lớp ở nhà trẻ, thành thật cúi đầu chào hỏi.
Nguyễn Hướng Viễn bám trên tay Richie quan sát hết thảy xung quanh, lúc Richie mang cậu vào một nơi giống như là nhà ăn, chó con sau khi quan sát đã đoán định một vấn đề to lớn.
Trong sự phân chia địa vị ở Tuyệt Sí quán này, rất có thể liên quan đến phòng giam của phạm nhân.
Ví như phạm nhân càng ở cấp thấp sẽ ở tầng càng thấp, chen chúc nhau trong những căn phòng chật hẹp chỉ có mấy thước vuông. Rồi khi họ dùng các phương pháp để thăng được cấp, bọn họ sẽ được đổi phòng giam, đổi sang một phòng rộng hơn.
Số tầng càng cao thì số phòng càng ít, điều này chính mắt Nguyễn Hướng Viễn đã trông thấy.
Các phạm nhân này từ tầng đầu tiên, dựa vào một điều gì đó mà được đổi phòng.
Cho đến khi đổi được đến tầng cao nhất, chỉ có một phòng đơn, sau đó, hắn ta sẽ trở thành người được gọi là "Vương".
Tất cả là phỏng đoán của Nguyễn Hướng Viễn.
Ngay khi Nguyễn Hướng Viễn đang lâm vào trầm tư của bản thân, một người cao lớn, làn da ngăm đen, tuổi có vẻ nhỏ đi tới. Ngoài dự đoán của mọi người, Richie đã bảo trì vẻ cao quý lãnh diễm dọc cả đường đi lại chủ động mở miệng, gọi người kia một tiếng:
– Sei.
Nguyễn Hướng Viễn dừng lại, rút lại cái lưỡi ngốc đang lè ra của mình.
Cậu thấy người tên Sei kia dừng bước, nhướn mày, vẻ mặt khó chịu quay đầu sang. Kiểu đầu của anh ta bình thường, là màu đen, đối lập với Richie. Anh ta mặc một cái áo đơn giản, xuyên qua cái áo bó có thể nhìn thấy sáu múi cơ bụng hoàn mĩ lộ ra.
Thấy người gọi là Richie, anh ta có vẻ không hề ngạc nhiên, vẻ mặt cau có dừng lại, sau đó không còn, nhưng anh ta không cúi đầu, càng không hề "cung kính" cúi đầu. Anh ta lạnh nhạt nhếch nhếch khóe môi, vẫy vẫy bàn tay to:
– À, Richie.
Anh ta thờ ơ trả lời, sau đó nhìn bốn phía, sau nữa lại chầm chậm đi tới.
Đó là một khuôn mặt tràn đầy sát ý, tựa như được dùng đao khắc ra, anh tuấn mà tràn ngập tính xâm lược.
Nhưng Nguyễn Hướng Viễn phát hiện thấy vị chủ nhân thần logic này hoàn toàn không cảm giác được khí thế khiếp người của người đang tiến tới. Hai tay hắn nắm chân trước của Nguyễn Hướng Viễn, nhấc từ mặt đất lên, dùng ngữ khí rất khẩn cấp nói với người kia:
– Nhìn này, chó con.
"..."
Khoe đồ chơi mới với các bạn nhỏ hả?
Nguyễn Hướng Viễn chịu thua rồi.
___________________________________
+Thần logic: suy nghĩ và lối tư duy vượt xa cả "phàm nhân" rồi =A=