Ngày thứ sáu…
Đang đần thối mặt ra quay bút trong tiết anh văn thì tôi bỗng ăn ngay một cục phấn vào đầu. Mắt nhắm mắt mở ngước lên trên bục giảng thì thấy cô Thy đang trừng trừng nhìn tôi một cách vô cùng đáng sợ. Nghiêm khác lắm, khó tính lắm nhưng tội nghiệp thay cho cô khi phải quản lý trúng cái thằng ngông cuồng coi trời bằng vung. Tôi khẽ nở một nụ cười sở khanh nhìn lại cô làm cổ giận sôi máu đỏ hết cả mặt. Có lẽ cô vẫn còn tức tôi chuyện nhậu nhẹt tối hôm qua, cứ tìm lý do kình tôi suốt cả tiết. Chắc tối hôm qua về phải nôn mửa ghê gớm lắm trong đó, nhìn sắc thái là biết ngay. Mặc dù cô đã chải chuốt rất kĩ rồi nhưng nhìn vẫn thấy vẻ lờ đờ, có vẻ như vẫn còn đang xỉn trong đó…
Sau tiết học, tôi chạy ngay qua gara để ăn chực mấy người trong đó. Ít nhất thì còn có con gái nấu ăn cho chứ về nhà thì tôi chỉ biết ăn mỗi mì tôm chứ làm được gì đâu. Hôm nay gara có vẻ bận bịu khi lượng khách đến đây đông hơn mọi ngày rất nhiều. Toàn bộ mười mấy anh em phải tập trung lại làm mà cũng không hết việc. Ô tô của khách xếp gần như kín cả bãi đất trống bên cạnh gara…
Thực ra thành viên của hurricane lên đến gần cả trăm người nhưng sinh sống và làm việc tại gara với nghề độ, sửa xe thì chỉ có mười mấy người. Hầu hết những người khác đều có những công việc khác bên ngoài, ví dụ như anh Tín làm chủ tiệm net ấy.
Tôi bước vào gara thấy tình hình làm ăn có vẻ khả quan thì lại chỗ anh Vĩ đang nằm dưới gầm một chiếc ô tô mà hỏi:
- Hú boss…
- Sao nhóc? Có gì nói mẹ đi anh đang bận việc – Anh Vĩ vẫn hí húi sửa.
- Hôm nay tự nhiên đông khách quá z?
- Haha… càng tốt chứ sao… toàn ô tô không, đúng sở trường của gara mình rồi…
- Chúc mừng boss nhé… haha… quá tuyệt vời rồi chứ gì nữa…
- Hehe…
Tôi vào bếp cùng chuẩn bị bữa trưa cùng với mấy bà chị trong đó một lúc thì tất cả cùng tạm nghỉ rồi quây quần bên nhau ăn trưa. Đúng là công việc tiến tới có khác, nhìn mặt ông nào ông nấy mặc dù mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cười tươi roi rói. Khác hẳn với mọi ngày, công việc ế ẩm khiến cho những bữa cơm quay quần vui vẻ như thế này trở nên rất hiếm hoi. Mấy nàng thì nhìn mấy ổng mà cũng rơm rớm nước mắt cảm động vì một tia hi vọng để có thể giúp đỡ rất nhiều anh em đến hôm nay đã được thắp lên mạnh mẽ. Tôi tin chắc rằng, mồ hôi, nước mắt và thậm chí là máu của những con người này chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng vào một ngày nào đó không xa.
Bỗng một anh cao hứng lên tiếng:
- Êk mấy đứa! sao tụi mình không nghĩ ra một biểu tượng gì đặc trưng cho hội nhỉ?
- Biểu tượng? – Anh Vĩ hỏi lại.
- Ừ… một biểu tượng mang thương hiệu hurricane….
- Nghe cũng hay đó… Nhưng lấy biểu tượng gì đây?
- Ừ… Biểu tượng phải thật ý nghĩa…
- Để tối hỏi mọi người xem thử… tối tụi nó tập trung tới đây đông đủ hơn…
- Gì chứ vấn đề thiết kế thì cứ để cho bé Hà đi… – Một anh lên tiếng
- Á… gì? em á? – Chị Hà giật mình.
- Không em thì ai… cái biển hiệu bên ngoài kia cũng do em thiết kế mà… quá đẹp luôn.
- Em không chắc nữa…
- Ầy… không sao đâu… Giờ em lên trên kia ngồi phác ra thử đi rồi đến tối sẽ hỏi ý kiến mọi người…
- Mấy anh đã nói z thì em sẽ cố thử xem sao… Nhưng mà yêu cầu ý nghĩa gì đây
- Em tự nghĩ đi… haha… Nhà thiết kế mà hỏi bọn gà mờ vậy. Mang đậm nét hurricane là được.
Thế là sau bữa cơm, chị Hà thơ thẩn đi lên gác, vừa đi vừa suy nghĩ một cách rất tập trung về một biểu tượng cho hội. Chị vốn là một người đã từng đi du học nước ngoài ngành thiết kế đồ họa. Khi về nước nhờ quen biết mà anh vĩ đã mời được chị về làm tư vấn thiết kế những mẫu xe độ cho gara… Chị cũng là một con người hết sức tài năng.
Đến chiều tối, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi từ chị Ju, tôi nhấc máy lên và trả lời:
- Alo chị… em nghe đây…
- Àh! Ryu hả… Tối nay đi làm lại nhen… Bác Bravo gọi báo tối nay sẽ về, mọi người cứ mở cửa kinh doanh lại trước…
- Vậy àh? chị gọi báo cho Nhi chưa?
- Chị gọi rồi… Tối nay Nhi cũng đi làm nữa á…
- Vậy giờ qua đó luôn thôi, cũng gần đến giờ rồi…
- Ừ… em qua trước đi… Mở cửa rồi á….
- Ok
Tôi lấy xe rồi chạy ngay đến quán. Sau 2 ngày đóng cửa rồi mở lại nên có vẻ quán hơi thưa khách hơn mọi ngày. Thật đúng là thương trường như chiến trường, chỉ lơ là một xíu thôi là bị người ta cướp mất khách ngay. Nhưng chắc là một phần cũng vì tôi đến sớm quá nên khách vẫn chưa tới đông.
Chạy đi thay lấy đồng phục, tôi hăng hái lao vào công việc. Bắt đầu với việc lau dọn quán để chuẩn bị đến tối. Khoảng một tiếng sau thì Nhi đến, em chào tôi:
- Hi Ryu! Đến sớm quá vậy?
- Hehe… tại rảnh mà…
- Z àh? hìhì… Nhi mới đi tập kiếm về, rửa sơ rồi chạy qua đây luôn nè…
- Không biết mệt là gì àh con gái?
- Không hihi… Nhi quen rồi…
- Ukm… đừng gắng quá nhé…
- Cảm ơn… – Em khẽ nở một nụ cười hiền hậu rồi cũng đi thay đồ.
Một lúc sau đó thì chị Ju cũng đến nơi. Bà chị từ hôm thất tình đến giờ thay đổi hẳn, đã mất đi vẻ nhí nhảnh, dễ thương thường ngày. Thay vào đó là một bộ dạng không có chút cảm xúc nào. Cũng y như Nhi, chị có vẻ như chỉ quan tâm vào mỗi công việc thôi vậy…
Quả đúng như tôi nghĩ, quán càng về đêm càng đông khách. Cụ thể là bắt đầu từ lúc chị Ju bắt đầu mở nhạc lên thanh niên lại vô nườm nượp, mà chủ yếu vẫn là đàn ông, và chủ yếu vẫn vây xung quanh khu vực gần DJ. Thím Bravo nắm rõ thị hiếu nên đã quyết định chiều khách hết mình, xếp cho thêm một bông hồng nữa là Nhi để quản lý khu vực đó. Kể từ lúc đó, quán càng ngày càng đông khách lên trông thấy. Thật đúng là thật biết cách bóc lột tối đa những gì có thể từ nhân viên mà bà thím này…
Tôi được sắp xếp cho phục vụ ở khu café vườn không biết có phải vì Thím biết tôi phải xa Thúy một tuần rồi không, mà để tôi phục vụ ở thiên đường của các cặp đôi mới chết chứ. Cứ lúc nào bất ngờ bưng đồ ra là thấy chúng nó ôm nhau mút như đúng rồi. “ĐM… con gái kiểu gì mà để cho thằng con trai tự tung tự tác vậy, tao mà là thằng kia tao sẵn sàng nhường luôn con đó cho… thằng phục vụ rồi” Tôi rủa thầm.
Đang ngồi ủ rũ ở phía sau dòm tụi nó đang “Hạnh phúc” trong tối thì tiếng nhạc phía trong bỗng dừng hẳn. Tiếp sau đó là tiếng sì xào bàn tán của những người khách và ngay sau đó là tiếng đổ vỡ rất lớn. Âm thanh phát ra từ phía khu DJ. Tôi phát hoảng khi nhận ra đó chính là nơi Nhi đang phục vụ. Tá hỏa quăng luôn cái khăn bàn phi như bay vào trong thì hiện ra trước mắt tôi là một nhóm người mặc vest đen, kính đen đứng ngay trung tâm quán, bên cạnh chúng là một gã thanh niên nằm bẹp dí giữa cái bàn bị gãy vụn. Xung quanh là rất nhiều thanh niên đứng nép lại, khuôn mặt hiện rõ lên vẻ run sợ. Rất đông số khách khác thì kéo nhau lủi ra về hết. “Cái gì vậy trời! mới mở cửa lại mà…!” – Tôi ngỡ ngàng.
Chị Ju đang hoảng sợ ôm lấy tay Nhi đứng sau bàn DJ, còn về vần Nhi thì mặc dù vẫn hiên ngang đứng thẳng lên che chắn cho chị Ju nhưng khuôn mặt vẫn toát mồ hôi hột sợ hãi trước đám người kia. Tôi thở phào khi thấy em và chị Ju vẫn chưa có chuyện gì. Nhưng khung cảnh tan hoang của quán lại khiến tôi sôi gan lên vô cùng tức giận.
Nhóm người áo đen kia gồm 6 người chừng khoảng sấp sỉ 30 tuổi, có khi hơn. Chúng nhìn có vẻ bặm trợn, đậm chất giang hồ xã hội đen. Một tên bước lại gần Nhi và chị Ju, tôi lập tức lao đến xen ở giữa, nhìn chúng với cặp mắt hằm hằm sát khí và lên tiếng:
- Dạ! quý khách có vấn đề gì không hài lòng với quán sao ạ?
- Haha… mày có vấn đề gì sao?
- Mấy chú không hiểu từ đâu tới đập phá quán, lại còn đánh khách nữa… các chú có chuyện gì?
- Nhãi con gan cũng to nhỉ… tụi tao cứ thích thế đấy! mày thích giề…
- Chúng cháu sẽ báo công an về việc này… HỰ! – Tôi chưa kịp dứt câu thì bị ăn ngay một đạp vào ngay bụng.
Cú đá của gã áo đen ấy phải nói là cực kì mạnh và nhanh. Nhanh đến nỗi đến cả tôi cũng không kịp nhìn thấy gì. Và mạnh đến nỗi khiến tôi phải văng người qua cả bàn DJ, đập mạnh người vào tường rồi mới rơi xuống đất. Cú đá làm tôi choáng váng và xay sẩm mặt mày ngay lập tức. Chưa dừng lại ở đó, đang nằm nghiến răng đau đớn và chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì gã áo đen ấy tiếp tục nhảy qua bàn DJ, một tay túm lấy cổ áo, một tay nắm lấy hông quần tôi rồi nhấp bổng lên trên đầu. Hắn nhảy lên rồi ném mạnh tôi xuống một cái bàn gần đó khiến cho chiếc bàn và mọi thứ trên đó vỡ tan tành. Hông và lưng tôi như tê liệt đi sau đòn ấy. “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy… thậm chí… 5 tên còn lại còn chưa ra tay nữa…” – Tôi nghiến răng nghĩ thầm. Nhi thấy tôi bị đánh như vậy thì bất chấp sự can ngăn của chị Ju, em nhanh chóng lao tới rồi giáng một cùi chỏ thật mạnh vào đầu hắn. Nhưng không thể tin được vào mắt mình, gã khẽ nhe nanh cười khẩy một cái rồi lên tiếng: “Gãi ngứa àh! con điếm này…”. Nói rồi hắn đứng dậy giơ tay tát mạnh em một cái, sau đó hắn bóp lấy cổ em rồi nhấc bổng lên. Tôi như phát điên khi chứng kiến em bị hành hạ như vậy, quên đi tất cả đau đớn, tôi bật dậy và vòng chân quay tầm thấp gạt trụ hắn. Tên áo đen trúng đòn gạt của tôi thì mất trụ ngã ập mặt xuống đất vỡ cả kính mắt. Nhi thoát khỏi tay hắn thì nằm nhăn nhó, ôm cổ ho khù khụ. Tôi sôi gan máu lên điên tiết nhảy lên người tên áo đen kia mà giáng đấm xuống lia lịa. Hắn chịu đấm một hồi đau quá thì co chân đạp ngay ngực tôi hất tung lên trời. Cả người tôi đổ ập xuống nền ngay dưới chân 5 gã còn lại đau điếng. Một trong 5 gã ấy từ từ ngồi xuống, nắm lấy tóc tôi xách lên rồi nhếch mép:
- Con trai ơi là con trai… nhóc con mà thích xem vào chuyện người lớn àh?…
- Mấy người… muốn gì?
- Haha… Tụi tao đéo ưa chủ quán đó làm gì nhau… Còn mày nữa, con trai thằng chó Otoya đúng không? rồi mày cũng sớm xanh cỏ thôi… yên tâm đi…
Tôi như chết điếng trước câu nói của hắn. “hắn biết cha mình!” – Tôi nghĩ thầm. Thực ra đám người này là ai tôi không hề hay biết. Và trình độ chiến đấu của những gã này lại cực kì kinh khủng.
- Hêhê… thằng đệ tao đứng dậy rồi kìa… lại chơi với nó tiếp đi hêhê…
Hắn nói tiếp rồi xốc tôi đứng dậy đấm một đấm ngay mặt làm tôi choáng váng, trời đất như quay cuồng. Tên lúc đầu chụp lấy tôi rồi lập tức lên gối, xuống chỏ lia lịa sau đó hắn kết thúc bằng một cú đá cực mạnh nhắm vào bụng tôi. Trúng đòn, tôi văng luôn cả người đập mạnh vào quầy bar. Tôi hoa hết cả mắt, xay xẩm trước trận vô nhân tính của hắn.
“Đứng dậy… đứng dậy đi Ryu… Đây không phải là mày… đứng dậy…”
Giọng nói văng vẳng trong đầu tôi vang lên thúc giục tôi đứng dậy. Nghiến răng kén két, nắm chặt nắm đấm, tôi từ từ đứng dậy nhìn hắn hằm hằm sát khí. Mặt mũi đã be bét máu nhưng thể lực của tôi vẫn còn nên vẫn có thể chiến đấu tiếp được. Tôi bước chân trái tới trước rồi bắt đầu thủ thế. Tên áo đen thấy vậy thì nhếch mép:
- Hờ… Lại còn thủ thế với tao nữa chứ… haha… đúng là không biết tự lượng sức mình mà.
- Tôi sẽ bắt ông phải xin lỗi Nhi… – Tôi liếc cặp mắt sắc lẹm lên đáp trả.
Gã áo đen lao tới cùng với một cú đấm cực nhanh. Tôi nhanh chóng lách người qua một bên và tung ra một cú chỏ nhằm vào giữa mặt hắn. Hắn nhìn thấy được và đưa tay còn lại lên đỡ. Sau đó hắn liên tục tung ra những đấm nhanh và mạnh khiến tôi phải chật vật chống đỡ một cách khó khăn. Cuối cùng, hắn xoay người rồi tung một cú đá hậu cực mạnh, tôi thu 2 tay về trước ngực đỡ đòn và nhích cả người về phía sau. Biết không thể nào thắng được hắn khi tấn công trực diện, tôi lập tức chạy sang một bên để dụ hắn đuổi theo. Và đúng như tôi dự đoán, hắn lao như trâu điên đuổi theo phía sau tôi. Khi khoảng cách đã vừa đủ, tôi dậm nhảy lên và tung một song cước về phía sau trúng ngay giữa mặt hắn. Gã áo đen trúng đòn bất ngờ thì choáng váng cả mặt mày đứng khựng lại. Tôi sau khi đáp đất thì sà thấp người quay ra phía sau rồi bất ngờ tung một cú đấm móc từ bên dưới lên làm hắn lật cả mặt ra phía sau. Tôi giậm mạnh chân xuống đất và tung ra độc chiêu liên hoàn 24 đấm cực nhanh và kết thúc bằng một đòn Hổ Tạp Chưởng Cực mạnh khiến hắn bật cả người ra phía sau và nằm bất tỉnh luôn tại chỗ. Những tên còn lại thoáng tròn mắt hoảng hốt trước cảnh đó khoảng 1-2 giây rồi cũng nổi đóa lên. Ngay lập tức 2 tên lao vào tấn công tôi. Chúng cùng lúc dang rộng cánh tay ra rồi nhắm cổ tôi mà đánh tới theo kiểu đô vật. Tôi đưa 2 tay ra đỡ lấy cổ nhưng vì lực quá mạnh nên văng người santo hơn một vòng rồi mới cắm đầu xuống đất đau điếng. Bọn chúng ngay lập tức lao vào mà dùng chân giã xuống tôi như điên.
Bỗng có một bóng đen lao vút qua, “Uỳnh” một cái 2 tên đang giã tôi văng ra ngoài lết sền sệt dưới mặt đất. Bóng đen đó là một người đàn ông to cao vạm vỡ, đôi tay của ông to như cái cột nhà. Đầu ông ta trùm một chiếc khăn đen cứ y như ca sĩ Phan Đình Tùng vậy… Nhi ở gần đó nãy giờ bất lực khóc nấc lên khi thấy ông ta thì cảm động quá mà gào lên nức nở: “Huhu… sao… đến giờ… bác… mới về vậy… Bravo!”