Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 121: Q 2 – Chương 8



Tôi từ từ đứng dậy nhìn hắn bằng cặp mắt sáng loáng như 2 viên đạn bạc, tay phải vẫn đang cầm ngược con dao dính máu. Sau một tiếng hét ấm trời, gã khổng lồ cắm đầu chạy như trâu điên về phía tôi đầy sát khí. “LET’S DACNE!” Tôi hét lên rồi rút tiếp một con dao nữa và 2 tay 2 dao xông tới đánh trực diện.
Tôi liên tục đâm móc dao vào vai, tay và vài cái trúng vào đùi, lưng của hắn nhưng có vẻ như lưỡi dao quá ngắn nên chả si nhê gì… Gã khổng lồ tuy chậm chạp để bị hứng nhiều nhát chết người nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười tà ác khinh bỉ. Hắn tung một đấm vào giữa bụng tôi rồi xốc lên cao. Hắn thả tôi ra rồi lại dùng 2 tay chụp lấy đầu và ép nhật mạnh như muốn phá tan hộp sọ của tôi trong lòng bàn tay hắn. Thế nhưng may sao một bàn tay của hắn lúc nãy đã bị cắt mất gân nên không có đủ sức giữ. Cảm thấy không thể tiếp tục dùng chiêu đó được, hắn nhanh chóng dùng tay còn lại dập mạnh tôi xuống sàn. Tôi cảm thấy được nguy hiểm liền đưa chân quắp vào cổ hắn rồi lợi dụng đà ném xuống mà santo ngược chống tay xuống đất, đồng thời dùng 2 chân đang kẹp cổ hắn ném mạnh khiến gã khổng lồ chúi người cắm đầu về phía trước đổ ầm xuống rung cả nền.
Đang lảo đảo đứng dậy thì tôi bỗng dưng hộc cả máu miệng ra vì cú đánh thấu trời vừa nãy của hắn vào bụng và lại tiếp tục gục xuống. Gã không lồ sau một lúc nằm ôm mặt vì đau thì cũng đã đứng dậy và quay mặt lại phía tôi đang nằm. Hắn mỉm cười rồi nhanh chóng giơ một chân lên định giã xuống. “Thôi xong! Ăn quả này thì xịt cứt mất!” – Tôi xanh mặt hoảng sợ.
Bỗng có một bóng đen vụt nhanh đến lợi dụng đà giơ chân lên của hắn mà đẩy luôn ra đằng sau khiến hắn ngả về phía sau. Ngay sau đó là một chiếc bóng khác nhảy vụt lên trên và bổ đầu gối xuống ngay giữa mặt hắn khiến hắn đổ ập xuống đằng sau. Sàn nhà lại rung lên lần nữa trước sức nặng kinh khủng khiếp của hắn. 2 chiếc bóng bí ẩn kia ngay lập tức chạy đến và xếp lại thủ thế để che cho tôi. Tôi cố mở mắt ra xem thử quý nhân nào đến phù trợ tôi kịp thời trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này thì tự dưng mọi áp lực, lo lắng hoảng sợ vừa nãy của tôi biến mất và thay vào đó là… một sự kinh hoàng gấp chục lần hồi nãy. “L…Là Nhi và Tiểu Ý! SHIT!” Tôi thốt nên.
- Shit gì mà shit? Đói rồi hay sao mà đòi ăn vậy? – Tiểu ý lên tiếng.
- Đệt! em đến đây làm cái cái beep gì vậy? lại còn… Nhi nữa! đang ốm mà tự dưng mò ra đây làm gì vậy… huhuhu… – Tôi nhăn nhó.
- Không có tui với Tiểu Ý thì Ryu thành cá khô rồi đó!… – Nhi lên tiếng với thái độ hết sức lạnh lùng.
Tôi nằm bẹp lẩy bẩy vừa vì đau, vừa sợ vì lần đầu tiên thấy Nhi lạnh lùng với mình như vậy, cảm giác nó cứ hụt hẫng thế nào ấy. Lại còn xấu hổ hơn nữa khi tôi lại đang phải nằm co rúm sau lưng con gái. Một cảm giác thật nhục nhã, một cảm giác thật “Vãi chưởng”.
Gã khổng lồ kia từ từ đứng dậy, đưa tay lên mép chùi máu rồi mỉm cười lên tiếng: “Gãi ngứa cho tau hả mấy con nhãi…”. Nhi và Tiểu Ý liền nghiêm mặt lại trừng trừng nhìn hắn, thủ thế để bảo vệ cho tôi đang nằm ở phía sau. Nhi lại tiếp lục lạnh lùng lên tiếng:
- Đứng dậy đi… Nếu không muốn thấy em chết…!

- … – Tôi xững sờ trước câu nói của Nhi.
Vừa dứt câu, Nhi tháo bọc vải dài đằng sau lưng ra rồi ném cho tôi sau đó liền cùng Tiểu Ý lao vào gã khổng lồ kia. 2 đứa con gái phối hợp nhịp nhàng và dứt khoát cùng nhau để chống lại sức mạnh trâu bò từ kẻ địch. Cứ một đấm gã khổng lồ tung ra là Tiểu Ý có mặt để làm lệch hướng đấm bằng thái cực quyền rồi ngay sau đó là Nhi lao đến liên tục đấm những cú mạnh mẽ đầy nội lực vào bụng hắn rồi lại thu về thủ thế đợi Tiểu Ý gạt đòn tiếp theo của gã. Cách di chuyển, cách đấm sử dụng rất nhiều lực từ vai của Nhi đã làm tôi vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng phải là karate sao?”. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ rằng Nhi chỉ biết có mình kendo, Nhi thực sự có nhiều cái để tôi ngạc nhiên đến vậy sao?
Nhìn cảnh 2 cô nàng phối hợp nhịp nhàng với nhau để đối phó với gã khổng lồ kia làm tôi ngay lập tức cảm thấy hổ thẹn. Mặc dù đấm đá như vậy không si nhê gì với đống thịt kia nhưng lại vô cùng có hiệu quả để cầm chân hắn. Việc còn lại chính là dứt điểm để hắn thăng luôn thì không ai khác, đó chính là nhiệm vụ tôi phải thực hiện. Chụp lấy bọc vải của Nhi và tháo dây mở ra. Tôi không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy món đồ bên trong, chính là Gekkeju. Hít thở thật sâu một cái, tôi lấy cây kiếm ra, ném bọc vải đi và đeo kiếm bắt chéo đằng sau lưng. Nhắm mắt lại và điều hòa nhịp thở, tôi bắt đầu hồi tưởng lại…
“3 năm trước…
- Sư phụ àh… còn chỉ học kiếm thôi mà… sao bắt con học thêm mấy cái “Phụ tùng” kì dị này vậy?
- Học kiếm cả ngày rồi chưa đủ hả? một nhẫn… Àh không… một chiến binh thực thụ thì phải biết biến tất cả những thứ xung quanh mình thành vũ khí chứ…
- Hix… nhưng giờ cũng tối khuya rồi mà… Cho con về nhà tắm rửa ăn cơm rồi ngủ một giấc đã chứ…
- Trời tối mới là huấn luyện chính thức! ban ngày chỉ là khởi động nhẹ nhàng thôi…
- Sặc! Giỡn hả trời!… đang ở sâu trong rừng mà… tối xuống nguy hiểm lắm.

- Nghiêm cấm than thở… càng tối càng tốt… để ta dạy cho con cách biến bóng tối thành vũ khí…
- Nani? Biến bóng tối thành vũ khí á? nghe cứ như thần thoại vậy?
Vừa dứt câu, sư phụ Hayabusa liền ngay lập tức biến mất ngay trước mắt tôi như có phép thuật vậy. Tiếp sau đó là những trò kinh hoàng mà sư phụ khiến cho cây cối xung quanh lần lượt đổ rạp xuống trong màn đêm tĩnh lặng trong khi tôi vẫn không thể định hướng được sư phụ Hayabusa đang ở chỗ nào. Màn trình diễn kinh hoàng ấy chắc chắn đến già tôi vẫn không thể nào quên được…
“nhiều người làm quen với bóng tối bằng cách bịt mắt khi trời sáng và tháo bịt mắt ra khi đột ngột rơi vào vùng tối, nhưng ta sẽ dạy con cách khác đó chính là ghi nhớ tất cả những chi tiết không gian xung quanh từ cái nhỏ nhất trước khi ánh sáng vụt tắt…”
Trở về hiện tại, Tôi mở mắt ra cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất trong căn phòng rồi lên tiếng: “Nhi! Ý! Lùi lại nhanh…”. Nhi và Tiểu Ý liền nghe theo và nhảy lùi lại. Tôi nhanh chóng lao tới nhảy lên và giậm vào ngực của ga khổng lồ để bật santo ngược lại đồng thời phóng 2 con dao trong tay nhắm thẳng vào cầu thì điện gần cửa phòng. Ánh sáng ngay lập tức tắt ngúm, chỉ còn một khu vực gần cửa sổ là có ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Đáp chân xuống đất, tôi lại tiếp tục cảm nhận những chuyển động nhỏ nhất qua không gian để phán đoán. Nhận thấy được phía trước mình luồng không khí dao động lớn nhất nên tôi dễ dàng đoán ra ngay đó chính là do thân hình đồ sộ của gã khổng lồ. Trong bóng đếm mờ mịt, tôi rút nhanh gekkeju từ sau lưng ra vào lao đến chém tầm thấp. Hắn lập tức la lên đau đớn nhưng tôi vẫn chỉ cảm thấy sượt qua đầu kiếm một chút nên vẫn chưa đủ để hạ gục hắn. nhát chém của tôi không được hoàn hảo theo ý muốn vì trình độ này của tôi vẫn chỉ mới nằm ở mức nghiệp dư. Tôi nhảy ra khu vực gần cửa sổ cố tình để cho hắn nhìn thấy mình. Đúng như dự đoán, gã khổng lồ trông thấy liền chạy tới chỗ tôi tấn công. Ngay lập tức tôi vụt mất trong nháy mắt như một trò ảo thuật đầy ma quái rồi ẩn mình trong bóng tối. Lúc này đây từ trong màn đêm, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng kẻ địch và cũng chỉ chờ có vậy, tôi liên tục di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện với tốc độ cao để tạo ra hư ảnh đánh lừa thị giác của hắn. Khi đã đến được một góc độ thuận lợi, tôi giơ kiếm lên sáng loáng chém nhanh vào khớp chân của hắn. Tiếp sau đó là hàng loạt những nhát chém gọn gàng ngọt lịm vào khớp vai, hông và một vài vị trí gân quan trọng. Gã khổng lồ bị cắt khớp thì đã không còn có thể điều khiển được cơ thể đồ sộ của mình nữa, hắn đổ ầm xuống đất một cách nặng nề. Tôi đút thanh gekkeju vào trong vỏ và ngồi phục xuống nghỉ mệt. Một lần nữa chính Em đã đích thân mang “Chiến thắng” đến trao cho tôi. Và cũng một lần nữa Gekkeju – Thanh kiếm của chiến thắng giúp tôi lội ngược dòng trong lúc nguy nan nhất.
Đang ngồi thở hổn hển, chân tay vẫn còn run cầm cập thì Nhi và Tiểu Ý chạy lại chỗ tôi ngồi phục xuống mà suýt xoa.
- Hix… Alo! Phải anh Ryu không vậy? Mặt nhiều máu quá không nhận ra…
- Hê hê… Không phải anh thì ai…
- Biết Ryu làm được mà… – Nhi lên tiếng
- … – Tôi im lặng nhìn Nhi.

Ngay lúc này đây nhìn thấy Nhi tôi bỗng dâng trào lên một cảm xúc lạ lùng khó tả mà trước giờ chưa bao giờ có được. Một chút gì đó gần gũi, một chút gì đó ngưỡng mộ và cũng có một chút… Yêu thương…
Ngay giây phút này khi tôi trông thấy Nhi thì tôi bỗng nghĩ rằng có lẽ, tôi đã định hình được cảm giác lạ lùng mà em mang đến cho tôi rồi nhưng tự thân tôi vẫn không dám cho phép mình nghĩ đến điều đó như một điều cấm kị. Nhưng nếu đúng là vậy thì thực sự cảm giác của tôi đối với Thúy là sao? Nếu cũng là tình yêu thì tại sao cùng một thứ tình cảm mà đối với 2 người lại khác nhau đến như vậy. Thúy mang đến cho tôi cảm giác bình yên, làm cho tôi muốn được an phận, muốn được ngủ mãi bên cạnh em. Nhi lại cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác, em mang đến cho tôi một nghị lực phi thường. Em khiến cho tôi muốn được trở thành bờ vai vững chắc có thể chống lại bất kì điều gì để bảo vệ và chở che cho em. Nhi cho tôi cảm hứng và động lực để mạnh mẽ, để vượt qua giới hạn của chính bản thân mình. Hơn nữa, cảm giác hụt hẫng khi Nhi lạnh lùng với mình lúc nãy cũng khiến cho thứ tình cảm cấm kị ấy định hình rõ ràng hơn trong tiềm thức của tôi.
Tôi vẫn chưa thể mở miệng nói được lời nào với Nhi, có lẽ em trong mắt tôi đã thay đổi quá nhiều so với cách đây chỉ vài phút thôi. Như một ánh chớp làm thay đổi tất cả, Nhi bây giờ đối với tôi giống như là một thứ trái cấm khiến tôi thèm muốn nhưng lại bị một điều mà ai cũng rõ ngăn cấm vậy.
Trông thấy tôi và Nhi im lặng nhìn nhau một lúc lâu như vậy thì Tiểu Ý cũng hiểu ý và lên tiếng:
- Anh chị tìm cách trốn nhanh đi nhé… em đi trước…
- …
Nói rồi Tiểu Ý lủi luôn ra ngoài để lại tôi và Nhi trong phòng. Tim tôi đập thình thịch không phải vì mệt, không phải vì sợ mà vì nó đang liêu xiêu trước vẻ đẹp của người con gái đang trước mặt tôi đây. Nhi thì khẽ đỏ mặt cúi gằm xuống nhìn đi chỗ khác. Tôi liền lên tiếng nói vu vơ:
- Àh… ừh… C… cám ơn…!
- Há? – Nhi thoáng giật mình – Không có gì…
- “Em” luôn… – Tôi tiếp tục lên tiếng vu vơ

- … – Nhi lại im lặng, mặt đỏ bừng hơn.
- L…làm sao mà biết được… a…anh đang ở đây mà đến cứu vậy?
- Tiểu ý gọi… – Nhi trả lời trống không.
- Không thấy nguy hiểm hả? Lỡ em có chuyện gì thì sao?
- Thế lỡ… bị sao… thì sao? – Nhi hẩy đầu về phía tôi.
- Ai bị sao? – tôi làm bộ ngơ ngác.
- A…anh á…! – Nhi lắp bắp…
- hì… Thôi tìm cách trốn ra ngoài trước đã… vẫn chưa hết nguy hiểm đâu…
- Ukm…
Tôi và Nhi lại dìu nhau đứng dậy tìm đường và trốn ra ngoài. Ở ngoài sân, tôi trông thấy Thím, Thầy Shen đang hỗ trợ nhau đấu súng với cả chục tên mặc đồ đen. Tiếng súng vang lên inh ỏi như pháo tràng. Trông thấy tôi và Nhi dìu nhau ra ngoài, Thím liền ngoắc tay ra hiệu cho tôi trốn ra trước. Tôi gật đầu rồi dẫn Nhi vòng ra sau chỗ sợi dây thừng hồi nãy và giúp nhi lao ra ngoài trước sau đó cũng tự mình dùng dây trèo lên và nhảy qua hàng rào cùng Nhi trốn luôn vào rừng. Khoảng vài phút sau thì Thầy Shen và Thím cũng cướp được một chiếc xe rồi lao ra ngoài rút nhanh nhưng không gọn.
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 9