Tỉnh dậy khi trời đã tối hẳn, Nhi mệt mỏi chống tay xuống giường để nâng thân mình mệt mỏi của mình ngồi dậy. Em lục tìm điện thoại của mình nơi đầu giường để bật đèn lên soi sáng. Đồng hồ trên điện thoại đã báo 7h30 tối. “Hix… tối nay sao ngủ được đây?” – em thở dài. Vừa tìm được công tắc điện trong phòng thì em trông thấy trên chiếc bàn nhỏ trong phòng có đặt sẵn bánh mì và sữa tươi. “Hix… đúng là chỉ có bố mới thương yêu mình nhất!” – Em mỉm cười. Vì quá đói nên Nhi ăn uống sạch sẽ chỉ trong chớp nhoáng, sau khi hồi sức lại em mới dọn bàn và đi ra phòng khách. Lúc này thầy Nhân đang ngồi coi TV, thấy Nhi bước ra thì thầy liền hỏi:
- Dậy rồi àh con gái… bố có để bánh mì trong phòng con đó… con ăn chưa?
- Dạ con ăn rồi!
- Ukm… Con ngồi xuống đây đi! Bố cần nói chuyện…
- Dạ… – Nhi bậm môi, cúi gằm mặt xuống vẻ hối lỗi.
Nhìn con gái và trầm ngâm một lúc, thầy Nhân mới lên tiếng:
- Haiz… bố cũng muốn trách con lắm! nhưng chắc con cũng có lý do của mình…
- … – Nhi cúi mặt xuống sâu hơn.
- Con có gì để nói với bố không?
- Dạ con…con… – Nhi túng túng.
- Cứ mạnh dạn chia sẻ với bố… yên tâm! Bố chỉ muốn cho con lời khuyên thôi… không mắng con đâu…
- …
Nhi đắn đo suy nghĩ một hồi thật lâu rồi cũng chịu trải lòng mình mà tâm sự với bố. Em nói lý do đột suất đi suốt nửa tháng mà không xin phép, chỉ để lại vỏn vẹn một tờ giấy nhắn. Nhưng tuyệt nhiên em không hề đề cập tới tên người con trai mà em yêu cũng như chuyện tày đình mà hắn đã gây ra cho em. Tất cả chỉ dừng lại ở việc gia đình của người em yêu gặp phải bi kịch, em muốn làm gì đó giúp hắn nhưng vì quá gấp nên chỉ có thể để lại lời nhắn rồi ngay lập tức lên đường. Đối với tình yêu, đó là một sự ngu dốt cao thượng. Nhưng đối với tất cả những mặt vấn đề khác, em đã hoàn toàn sai trong quyết định đó. Em đã để tình cảm lấn át hoàn toàn lý trí để hành động mù quáng mà quên đi ở nhà có bố ngày đêm mất ăn mất ngủ vì mình. Em vừa kể lại, vừa ăn năn hối lỗi mình, em khóc nấc lên làm lời nói của em càng ngày càng khó khăn hơn. Thầy Nhân nghe nãy giờ cũng đã hiểu ra được phần nào câu chuyện của con gái mình, thầy điềm đạm thở dài và lên tiếng:
- Được rồi! bố hiểu rồi…
- Huhuhu… con xin lỗi!… – nước mắt Nhi không ngừng rơi.
- Để bố kể cho con nghe chuyện về mẹ nhé! Chắc chuyện này con chưa hề hay biết gì đúng không?
- Hix… Chuyện gì vậy ạ?
- Haiz… tại bố thấy con rất giống mẹ ở khoản này… Như con đã biết thì mẹ con sinh ra và lớn lên ở Nhật, sau này qua Việt Nam bố mẹ mới gặp được nhau, đó cũng chính là lý do con sở hữu một đôi mắt rất đẹp mà người thuần Việt không thể nào có được…
- Vậy mắt này chỉ có bên Nhật thôi ạ?
- Àh không… Thực ra gốc gác mẹ con cũng không phải là người Nhật đâu… Tổ tiên của mẹ con xuất thân từ châu Âu, cụ thể là người La Mã… chỉ là ông bà ngoại của con chuyển đến Nhật làm ăn và sinh ra mẹ con thôi…
- Trước đây mẹ cũng kể với con chuyện đó rồi…
- Ừ… Con có biết vì sao mẹ lại qua Việt Nam không?
- Dạ… con không biết – Nhi lắc đầu
- Đó là một câu chuyện lãng mạn, như một bộ phim vậy… Gia đình ông bà ngoại con vốn rất giàu có, thuộc hàng đại gia thượng lưu rất có tiếng. Ông ngoại con còn làm chủ một chuỗi của hàng xe cực lớn bên Nhật… Vậy nên mẹ con từ nhỏ đến lớn đã sống một cuộc sống như công chúa vậy… Trang nhã, đài các…
- … – Nhi chăm chú lắng nghe.
- Nhưng rồi mẹ con lại đem lòng thương yêu một gã vệ sĩ riêng của ông ngoại… Một cô tiểu thư kiêu kì từ nhỏ một khi đã yêu ai thì sẽ rất ngang bướng muốn sở hữu cho được người đó, cho dù có phải bất chấp điều gì đi nữa… Nhưng gã vệ sĩ kia lại không hề thương yêu gì mẹ con thế nên mẹ con đã rất khổ sở…
- …
- Rồi một ngày ngoại con biết chuyện, ông sa thải gã vệ sĩ kia để bảo vệ ẹ con… ông vệ sĩ đó sau đó đã bỏ qua Việt Nam sinh sống… Mẹ con biết được liền nổi đóa lên và bất chấp tất cả, đòi sống đòi chết bỏ nhà ra đi để theo gã người Nhật kia qua Việt Nam…
- Rồi… rồi mẹ có gặp được người vệ sĩ kia không?
- Có chứ! mẹ con đã từ bỏ tất cả phẩm giá của một nàng tiểu thư, chịu lao động, chịu làm việc để có tiền tiếp tục sống ở chỉ vì tình yêu quá mãnh liệt với gã vệ sĩ kia. Thế nhưng… sau khi qua , ông người Nhật ấy lại gặp gỡ và yêu một cô gái Việt khác…
- … – Rồi mẹ thì sao ạ?
- Tất nhiên mẹ con sẽ không chịu đứng nhìn rồi… mẹ sống chết đòi ngăn cản họ thành đôi, vô tình đã trở thành vai phản diện… Cũng vào thời gian đó có một gã sinh viên đầu to mắt cận đã để ý đến mẹ con và yêu mẹ con còn hơn cả tình yêu mù quáng kia nữa… Hahahaha…
- Đ…đó là bố đúng không?
- Chứ còn ai nữa?
- Nhưng mẹ yêu ông người Nhật kia mù quáng đến vậy kia mà…
- Tất nhiên… vậy nên để bố cưa được mẹ con mà mang về nhà đâu phải chuyện dễ dàng…
- V…vậy mẹ chịu lấy bố àh? – Nhi ngơ ngác.
- Không chịu thì sao có con ngốc này ngồi đây… hahaha – Thầy Nhân bật cười.
- Hì… – Nhi gãi đầu cười.
- Vậy đó!… về tường thuật chi tiết quá trình bố cưa đổ mẹ con thì dài lắm, khi nào rảnh bố sẽ kể lại sau… Hồi đó bố còn không nghĩ là mình sẽ lấy được mẹ con kia mà…
- Dạ.. hihi
- Như con vừa được nghe đó!… trong cuộc sống, con sẽ gặp được một người con yêu bằng cả trái tim, sẵn sàng hi sinh tất cả vì họ… Nhưng không phải cứ ở bên người đó con sẽ được hạnh phúc… Người có thể mang đến hạnh phúc cho con có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và nhảy vào cuộc sống của con… vậy nên hãy biết trân trọng những ai biết yêu thương con, hiểu được sự quý giá của con… Giống như bố với mẹ con thôi… Mẹ đã cảm động tình cảm của bố mà nhận lời cầu hôn, mẹ đã yêu bố đúng nghĩa và hết mình còn hơn cả mối tình với gã vệ sĩ kia… đó mới là tình yêu thực sự…
- … – Nhi im lặng nhìn bố mình – Con hiểu rồi!
- Tốt!… – Thầy Nhân ôm đứa con gái bé bỏng của mình vào lòng.
- Nhưng mà bố ơi! Ông người Nhật kia giờ còn ở Việt Nam không?
- Àh… Người đó đã lập gia đình rồi! còn có một cậu con trai nữa… cậu trai đó cũng là bạn của con đấy! hahaha…
- Ớ! Là…là… – Nhi tròn mắt hoảng hốt không thốt nên lời…
…
Cùng lúc đó tại gara…
- Mọi người chú ý! Chú ý! – Tiếng anh Vĩ hét thật lớn.
- … – Các thành viên Hurricane tập trung đầy đủ ở đây im lặng đợi anh phát biểu.
- Thông báo với mọi người một chuyện quan trọng!… như mọi người đã biết, cô gái này là Simonette, hay còn được gọi với biệt danh là Hurricane… là chủ nhân của gara này, nơi mọi người đang đứng…
- Yo! Người đẹp! lâu quá không gặp! – Mọi người nhao nhao lên hưởng ứng vô cùng nhiệt tình.
- Vì chủ nhân thực sự đã về, thế nên anh xin nhường lại vai trò lãnh đạo hội cho cổ để tập trung làm ăn. Những thành viên mới chắc không biết nhưng đa số đều đã biết được tài lãnh đạo của Hurricane rồi!… Mọi người có đồng ý không?
- Anh vĩ biến đê! Để chị iu dấu của em lên làm là y bài rồi! – Thằng Duy hét thật lớn.
- Đệt! có cần phải phũ vậy không? – anh Vĩ ngán ngẩm.
- Ờ đúng rồi đó! đả đảo Vĩ mặt lều! xuống đê để Hurricane lên làm! ủng hộ hurricane! Đả đảo Vĩ mặt lều! Ủng hộ Hurricane!… – Các thanh niên bên dưới cũng ủng hộ nhiệt tình.
- ĐKM lũ chúng mày! Thì tao đang nhượng quyền lại đây! – Anh Vĩ đỏ bừng mặt.
- Éo biết! đả đảo Vĩ mặt lều! Ủng hộ Hurricane! Hahaha – Cả hội cười phá lên.
- Móa! Lễ nhượng quyền thành hội đảo chính cmnr… bố đã làm gì sai chứ? – Anh Vĩ lắc đầu.
Sau khi anh Vĩ nhảy xuống khỏi bàn nhường lại vị trí cho Simon, cô nàng mỉm cười rồi hét lên thật lớn:
- THANK YOU! Anh em làm tốt lắm! đế chế mới từ đây sẽ bắt đầu thay thế cho xã hội thối nát tiền nhiệm! hahaha – Simon cũng hưởng ứng trò ghẹo hội đồng gã cựu lãnh đạo tội ngiệp của hội.
- HURA! HURA! BIS! BIS! – Cả hội rầm rộ lên vô cùng náo nhiệt.
- Lúc tôi đi Mỹ thì chưa hề có được một hội đàng hoàng, nhưng hôm nay về đây thấy nó lớn mạnh như thế này, lại còn lấy tên tôi đặt cho nó nữa, thực sự rất vui…
- … – Mọi người chăm chú nghe Simon phát biểu.
- Mọi người có muốn hội này làm mưa làm gió khắp nới giống với cái tên của nó không? – Chị hét lên thật lớn.
- CÓ! – Cả hội đồng thanh.
- GOOD! Tôi thề sẽ giúp cho logo của hội được đặt ở một vị trí cao nhất, to nhất của thành phố này. Tất cả mọi người từ người già đến trẻ nít đều phải nín đái khi nghe đến tên hội… hahahahaha… – Simon lại cười, còn lớn hơn lúc nãy.
- YEEAAHH!…
- Good! very good! Extremely good! hahaha… – Lần này thì nụ cười của cô lại trở nên quá đà đến lố bịch.