Thúy khẽ im lặng nhìn trôi đầy suy tư, thoáng pha lẫn một chút gì đó buồn bã. Thấy lạ nên tôi liền lên tiếng:
- Sao vậy?
- … - Thúy mỉm cười lắc đầu.
- … - Tôi nhìn em khó hiểu.
- À… anh… - Thúy ngập ngừng.
- Hở? – Tôi tròn mắt.
- …
Thúy không nói gì thêm, em khẽ tiến sát lại gần tôi. Đôi mắt em mê hoặc tôi trong khi môi thì đang khẽ hé mở và tiến sát lại. Tôi thoáng giật mình không biết phải làm sao, trong khi Thúy lại rất bạo dạn tiến tới. Tôi đành phải ngồi im đón nhận nụ hôn của em trong ngượng ngùng và khó xử. Thúy hôn tôi một thúc thì rời ra nhìn tôi vẻ khó hiểu làm tôi cũng ngượng ngùng không biết phải làm sao. Khuôn mặt Thúy khẽ chuyển sang buồn bã, em thở dài thất vọng rồi ngồi im lặng. Tôi lên tiếng hỏi:
- E… Em sao vậy? Thúy?
- … - Thúy vẫn đưa mắt nhìn buồn bã vào một góc tường.
- Thúy…!
- Thời gian qua… - Thúy ngập ngừng.
- …
- … đã có chuyện gì vậy?
- Hả?
- … - Thúy thoáng nhăn mặt.
Tim tôi đập thình thịch lo lắng sợ hãi cái thứ gọi là “trực giác của phụ nữ”. Chắc chắn Thúy đã cảm thấy điều gì đó bất thường từ tôi nên mới có những biểu hiện kì lạ đến vậy. Em tiếp tục lên tiếng:
- Anh… không còn yêu em nữa đúng không?
- … - Tôi sững người, cổ họng như nghẹn lại.
- Từ lúc trở về đến giờ… anh chưa bao giờ chủ động thân mật với em…
- Th… Thúy… - Tôi ngập ngừng.
- Cái hôn hồi nãy… không thật… - Thúy rơm rớm nước mắt…
- Nghe anh nói đã… Thúy… - Tôi đưa tay đặt lên vai Thúy.
- ...
Thúy nhăn mặt rồi gạt phắt tay tôi ra, em đứng phắt dậy bỏ ra ngoài mà không thèm nhìn lại. “C… Cuối cùng cũng xảy ra rồi…!” – Tôi vò đầu bứt tai. Trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ.
Tôi không đuổi theo em vì bây giờ tâm trí tôi cũng đang rất rối bời. Nằm phục xuống nệm nhìn lên trần nhà, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Những gì thằng Duy nói lúc tối hoàn toàn chính xác. Có lẽ tôi đã quá ích kỉ đến nỗi tự nghĩ rằng mình cao cả khi phân vân đứng giữa 2 con đường.
Bỗng tôi sực nhớ ra sự lựa chọn mà thằng Duy đã đưa ra. Tôi sẽ cứ tiếp tục yêu Thúy và làm em hạnh phúc, sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra giữa tôi và Nhi. Lựa chọn con đường này có lẽ là tốt nhất cho tất cả mọi người, vì Nhi chắc chắn sẽ mất không quá nhiều thời gian để suy nghĩ cho mối tình với tôi. Đơn giản vì tình cảm của thằng Duy dư để cho Em động lòng trong lúc đau khổ nhất. Và trên hết, thằng Duy xứng đáng có được tình cảm của Nhi, tôi có thể cảm nhận được tình cảm vô cùng chân thành của nó dành cho Nhi.
Tuy nhiên, cũng chính vì sự xuất hiện cách lựa chọn hoàn hảo này, tôi mới thực sự thấy được rằng tôi cần Nhi đến nhường nào. Tôi không thể chấp nhận được cảnh trông thấy người đàn ông khác mang lại hạnh phúc cho Nhi ngoài tôi.
Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu viễn cảnh liên tiếp vẽ lên trong đầu tôi. Người ta thường nói, nếu phân vân điều gì đó thì hãy tung đồng xu. Mặt xấp hay mặt ngửa không quan trọng, quan trọng là khi đồng xu rơi xuống, bạn sẽ biết được mình muốn điều gì. Và có lẽ nhờ thằng Duy, tôi đã nhận ra con đường mình muốn đi nhất…
Nuốt đi vị đắng nghẹn ở cổ họng, tôi nghiến răng nhủ thầm trong hàng nước mắt: “Cám ơn mày… Duy! Tao biết mình phải làm gì rồi… Và cũng xin lỗi mày!”
Khi bình minh đã lên, chúng tôi gọi nhau xuống nhà hàng của khách sạn để ăn sáng sau một đêm không ngủ. Bữa sáng chỉ có tôi, Nhi và Thúy là có mặt, không thấy thằng Duy đâu. Và hơn thế nữa, không khí trên bàn ăn thật là căng thẳng, chẳng ai dám nhìn vào mắt ai cả. Cả 3 chỉ biết cúi mặt ăn hết phần của mình một cách gượng ghịu.
Bỗng điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn tới, người gửi không ai khác… là thằng Duy. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu: “Nhi cần mày…!”. Đọc dòng tin nhắn ấy của nó mà lòng tôi đắng nghẹn. Không nhắn tin trả lại, tôi hiểu rằng nó đã quyết định sẽ ủng hộ tôi và Nhi, có lẽ nó không muốn thấy Nhi đau khổ.
Cất điện thoại vào túi, khẽ thở dài một tiếng tôi đứng dậy và bỏ ra ngoài. Ra đến bên ngoài, tôi liền lấy điện thoại nhắn tin cho Thúy hẹn gặp riêng tại một quán café gần đó và em đã đồng ý.
Không để tôi phải chờ đợi lâu, Thúy có mặt trong quán với vẻ mặt lạnh lùng ngồi đối diện tôi. Mất hơn nửa tiếng ngắm phố phường qua cửa kính để cho cả 2 lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ: “Đến lúc rồi…!”. Tôi lên tiếng:
- Th.. Thúy…
- … - Thúy liếc qua tôi.
- A… anh xin lỗi… hơi khó nói… anh… - Tôi khó khăn thốt ra từng từ.
- Là Nhi phải không? – Thúy thản nhiên đáp.
- Ơ… không… àh… ý anh là… mọi chuyện là do anh… Nhi chỉ…
- Haiz… Thôi… anh không cần phải giải thích đâu…
- Hả?
- Em biết cả rồi…
- … - Tôi sững người.
Khẽ im lặng suy tư một lúc, Thúy tiếp tục lên tiếng:
- Có chuyện này em muốn kể cho anh…
- … - Tôi nhìn Thúy thắc mắc.
- Thực ra… em đã nói chuyện với Nhi rồi…
- Hả? – Tôi tròn mắt.
- Nói em không giận Nhi thì tất nhiên là nói dối... nhưng ngay từ đầu… người có lỗi trước… là em.
- Th… Thúy.
- Em xin lỗi vì giấu anh… nhưng mà… em nhận lời quen anh, không phải vì tình yêu… ngay lúc anh tỏ tình với em… em vẫn chưa yêu anh… - Thúy cúi mặt, mắt rơm rớm.
- … - Tôi chỉ biết im lặng.
- Em nhận lời anh chỉ vì em quá cô đơn… nhưng mà, đến mãi sau này thì em mới càng ngày càng có tình cảm với anh hơn…
- …
- Hơn nữa, người đã cướp đi hạnh phúc của bạn mình đầu tiên… không phải Nhi đâu…
- Ý em là sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Ngay từ trước khi em nhận lời yêu anh, em đã biết Nhi có tình cảm với anh trước rồi…
- …
- Nhi ngày nào cũng nhắc đến anh rất vui vẻ, Nhi đã thương anh từ rất lâu rồi…vậy mà em lại…
- … - Tôi cúi gằm mặt cắn môi.
- Từ sau khi em với anh công khai hẹn hò, Nhi và em đã có một khoảng thời gian không nói chuyện với nhau… em mới là người có lỗi trước…
- Đừng trách mình… Do anh cả mà…
- Anh yêu Nhi đúng không?
- … - Tôi làm thinh.
Thúy nhìn tôi chờ đợi, em làm tôi rất khó xử. Tôi biết em đang ngầm bắt tôi phải chọn lựa giữa 2 người. Thật sự tôi không nghĩ mình xứng đáng với tình cảm của cả 2 người. Nhưng có lẽ, đây là lúc tôi phải quyết định một con đường duy nhất mà mình sẽ đi.
- Anh… anh xin lỗi… anh xin lỗi em… Thúy… - Tôi nghẹn ngào thốt lên từng tiếng.
- … - Thúy lúc này cũng đã rơi nước mắt buồn bã.
Tôi đứng dậy và cúi gập người thật thấp trước mặt em để tạ bớt lỗi lầm mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể trả hết được cho Thúy. Vì thói ích kỉ của bản thân mà tôi đã khiến em phải đau khổ như vậy. Tôi hi vọng rồi một ngày nào đó em sẽ gặp được một người xứng đáng hơn tôi, một người sẽ có thể chở che và bảo vệ cho em. Còn tôi, tôi không thể làm được điều đó…
Thanh toán xong tiền nước, tôi đành phải để Thúy lại quán và bỏ chạy thật nhanh về lại khách sạn. Lúc tới nhà hàng, tôi trông thấy Nhi, Em vẫn ngồi ngay đó. Tôi nhìn em thương mến vô cùng, người con gái tôi yêu thương đang ngồi đó. Em chính là người con gái mà tôi đã phải bỏ mặc tất cả để có được…
Từ từ tiến lại gần em, Nhi nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện của tôi. Ngay lập tức, Em tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Không nói thêm lời nào, tôi tiến tới nắm lấy tay em và kéo đi. Nhi bất ngờ lên tiếng:
- Ê ê! Anh kéo em đi đâu vậy? Thúy đâu?
- Theo anh!
- …
Nhi đành phải bước theo tôi nhưng khuôn mặt thì không khỏi tỏ ra khó hiểu. Tôi dắt em lên phòng để có không gian riêng tư, tôi nhìn thẳng vào mắt em và lên tiếng:
- Nhi…
- G.. gì vậy? – Nhi ngạc nhiên.
- Anh yêu em…!
- Hơ… tự nhiên nói z? anh bị sao không? Thúy đâu rồi…
- ...
Tôi ôm chầm Nhi vào lòng, nước mắt bắt đầu rơi. Nhi cảm thấy lạ nên ngập ngừng hỏi tiếp:
- Nè… có chuyện gì vậy?
- …
- Ê…Đừng nói với em… là.. là anh nói chuyện của mình cho Thúy rồi á? – Nhi hoảng hốt.
- Không phải em đã nói với Thúy trước rồi àh? – tôi ngạc nhiên.
- Trời ơi! em có bị điên đâu mà nói chuyện đó chớ…
- Hả? – Tôi sững người.
Bỗng điện thoại tôi có tin nhắn với nội dung: “Em với Duy về trước, tạm biệt anh!”. Tin nhắn được gửi từ Thúy. Tôi hốt hoảng phóng ra ngoài ban công, nhìn xuống đường thì trông thấy Duy đang chở Thúy trên chiếc Vmax phóng đi. 2 người họ trở về bất ngờ để lại tôi và Nhi.
Tôi lập tức gào thật to lên: “DUY! THÚY!” rồi quỳ phục xuống và bật khóc: “XIN LỖI MỌI NGƯỜI… XIN LỖI!”