Tối hôm đó, những điều tôi và Hanako dự đoán đã thực sự xảy ra. Khi đang lái xe trên đường thì tôi bỗng để ý thấy có một nhóm người hình như đang bám theo mình bằng mô tô. Quay sang xe của Hanako, tôi lên tiếng:
- Yo bé!
- … - Hanako gật đầu hiểu ngay ý tôi, ẻm cũng đã để ý.
- Tách ra! Bật GPS lên…
- Dạ!
Dứt lời, tôi liền chẽ xe chạy qua hướng khác đồng thời tăng tốc lên lao vút đi. Đúng như dự đoán, đám người chạy mô tô thấy vậy liền tách ra làm 2, chỉ vài chiếc bám theo Hanako còn lại là dồn hết qua tôi. “Bọn này dễ đoán vc!” – Tôi nhủ thầm.
Tôi tăng thêm một chút tốc độ và băng đi, kéo theo vài chiếc xe ở đằng sau. Lúc này tôi mới nhận ra là không phải chỉ có moto mà có thêm một chiếc oto cũng đang bám theo tôi rất sát.
Cảm thấy nếu cứ chạy đường thẳng như vậy rất khó để cắt đuôi đám này, mặc dù tốc độ của H2r là khỏi phải bàn cãi. Tôi lựa một ngã tư và dậm thắng để bánh sau bắt đầu trượt trên mặt đường. Tiếp sau đó, tôi lại lên ga và Drift một đường ngoạn mục đưa xe vào ngõ cua một cách đẹp mắt. Liên tiếp sau đó, cứ gặp khúc cua là tôi Drift để xe chạy lắt léo, khói bụi bay mù mịt. Chẳng mấy chốc, tôi đã cắt đuôi được đám người bám đằng sau.
Bật GPS lên, tôi bắt đầu tìm đường tới chỗ Hanako để giúp đỡ ẻm. mất khoảng vài phút để tôi tìm đến chỗ Hanako tôi lấy ear phone ra báo cho Hanako:
- Yo!
- Anh ổn chứ Ryu?
- Anh ok! Em sao rồi?
- Em vẫn đang bị bám theo nè!
- OK! giờ em cho xe chạy tới dấu chấm đỏ anh chỉ. – Tôi đánh dấu vị trí trên GPS để gửi qua máy của Hanako.
- Em nhận được rồi!
- OK! Vào trong đó dừng xe lại, rồi em thích làm gì thì làm!
- Hìhì… Em hiểu rồi!
Tôi ngay lập tức chạy tới chỗ đánh dấu trước cất xe. Chỗ này là một con hẻm hẹp nên tôi dễ dàng phi thẳng lên trần nhà bằng cách dậm lên 2 bờ tường. Tại vị trí này, tôi có thể dễ dàng ẩn nấp để quan sát phía dưới.
Ít phút sau, phía bên ngoài có tiếng moto rất ồn ào và ngay sau đó là Hanako chạy vào trong hẻm, kéo theo phía sau là 2 chiếc môtô, mỗi chiếc chở 2 người, tổng cộng có khoảng 4 tên.
Theo đúng như kế hoạch, Hanako dừng xe lại và đứng xuống chắp 2 tay ra sau, nghiêng đầu mỉm cười… max dễ thương. Những tên bám theo cũng dừng lại, xuống xe và bước tới, bịt kín một đầu hẻm. Bọn chúng thi nhau nháo nhào lên:
- Haha! Con nhỏ dễ thương vãi bay!
- Hèhè…! Giờ thì hết chạy rồi nhe cưng!
- Bắt nó về cho xếp nhanh đi! – Một tên quát.
Hanako liền nhún người chào, trên môi luôn nở một nụ cười đẹp mê hồn. Thường thì cái gì càng đẹp thì cái đó càng nguy hiểm, trong trường hợp này thì câu đó đúng hoàn toàn. Sự nguy hiểm của Hanako không phải đến từ khả năng võ thuật kiểu “lẩu thập cẩm” ẻm hay dùng mà chính là trí óc thông minh tuyệt vời. Nhờ bộ óc đó của mình, Hanako có thể học hỏi được những thế võ tương đối khó chỉ qua một lần quan sát và một vài buổi tự luyện tập, đó là một khả năng vô cùng kinh khủng. Hơn nữa, khả năng vận dụng những gì học được của ẻm cũng thuộc hàng quái vật. Trong một tình huống nào đó, Hanako có thể chọn ra một môn võ trong hàng tá các môn võ khác và thế võ phù hợp nhất để đối phó với tình huống đó chỉ trong tích tắc. Đó chính là khả năng đáng sợ nhất tôi từng biết.
Những thanh niên áo đen xấu số kia không thể ngờ rằng mình đang đối mặt với một bông hồng đầy gai ở phía trước. Một vài tên chủ quan lao lên tấn công trước và ngay lập tức đã phải nhận trái đắng. Hanako bất ngờ lao người chạy lại đám áo đen, ẻm bật nhảy lên dậm vào hông tên thứ nhất nhảy lên cao hơn rồi lại dậm vào vai tên thứ 2 và phi thẳng vào đám phía sau trước con mắt tròn hoe kinh hoàng của bọn chúng.
Từ trên cao, Hanako chập 2 tay lại rồi phi xuống bổ một nhát thật mạnh xuống đầu một tên làm hắn chúi đầu xuống đất, loạng choạng. Những tên khác liền đồng loạt tấn công Hanako từ tứ phía, ẻm liền ngửa người ra sau, đứng bằng một chân và đồng loạt tung ra 2 đấm 2 bên, một đá ở phía trước đánh vào kẻ địch, đó chính là kĩ năng của túy quyền. Mặc dù kĩ năng tuyệt vời nhưng vì là con gái nên lực của ẻm tung ra chỉ đủ làm cho đối thủ tạm thời choáng váng.
Tôi liền rút phi tiêu ra, sẵn sàng để yểm trợ Hanako trong mọi tình huống xấu nhất có thể sẽ xảy ra. Trường hợp này tôi tạm thời chưa cần phải ra mặt, một phần nữa cũng là vì muốn tìm ra giới hạn của Hanako có thể đi đến đâu.
Không làm tôi thất vọng, mặc dù sức lực có hơi yếu nhưng những kĩ năng của Hanako dư sức dần cho 4 tên kia một trận tơi tả. Những tên đó về khả năng thực chiến kiểu này có thể nói là không thua kém gì 2 tên đã từng dần tôi tơi tả hồi ở quán của Thím Cơ Bắp hồi đó. Vậy mà giờ ngồi chứng kiến Hanako dần tới tận 4 tên làm tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, mặc dù ẻm chiến đấu hơi chật vật chút xíu. “Chuẩn đám này là người của EOS rồi, trình một trời một vực so với đám giang hồ thôn!” – Tôi nhủ thầm.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng Hanako cũng hạ cho 4 tên nằm đo đất lăn lộn. “Con gái mà bá vãi! Àh mà cũng không hẳn là con gái… haha!” – Tôi bật cười. Đến giờ thì Hanako cũng đã bơ phờ lắm rồi, ẻm đã hoàn toàn kiệt sức và ngồi phục xuống thở không ra hơi. Tôi mỉm cười trước màn trình diễn như một quái vật đích thực của ẻm. Đang định nhảy xuống dìu Hanako đi về thì con phố lại tiếp tục sáng lóe lên vì những ánh đèn xe. Đám người vừa nãy bám theo tôi giờ đã mò đến đây. Chúng kéo hết đến chật kín cả con hẻm, đám mới tới nằm khoảng tầm hơn chục tên. “haiz… Bỏ bu rồi!” – Tôi thở dài.
Hanako thấy vậy thì liền loạng choạng đứng dậy thủ thế, vẻ mặt ẻm ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt lờ đờ đi vì mệt. Biết chắc ẻm không thể đánh thêm được nữa, tôi liền len theo bờ tường và từ từ tiến lại gần chỗ ẻm. Đám mới tới này đã đông lại còn chơi cả vũ khí nữa, chúng ôm theo một đống tuýp sắt trắng lóa.
Một tên lao lên ngay và tấn công Hanako, ẻm may mắn né được thì tên tiếp theo đã nhanh chóng lao tới bổ thẳng ống sắt tới không thương tiếc. Đúng lúc này, tôi phóng người xuống đưa tay phải đỡ lấy ống tuýp làm ống móp lại, cong oằn qua một bên làm tên áo đên tái xanh mặt mày. Tiếp sau đó, tôi tung một đá vào tên vừa nãy đánh hụt Hanako làm hắn văng ra xa lết sền sệt dưới đất và nằm luôn với 4 tên vừa nãy.
Tên cầm ốm tuýp móp méo nhảy lùi lại và lắp bắp với vẻ mặt tái nhợt:
- M… Mày là cái gì vậy?
- Mục tiêu xác định! hủy diệt! – Tôi nhại giọng robot.
- Grrr… - Hắn gầm gừ, lấy hết can đảm lao vào tấn công tôi lần 2.
- Muah hahahahahaha… - Tôi cũng bật cười kiểu super lầy rồi lao ngược lại vẻ đùa cợt.
Tiếp tục đưa tay phải ra đỡ lấy ống tuýp của hắn và tiếp sau đó là một đấm thẳng vào ngực khiến hắn bật ngửa bất tỉnh luôn. Những lên khác bắt đầu cũng tái mặt đi và đồng loạt đưa ống sắt lên thủ thế đề phòng tôi. “Bố mày đeo thiết thủ thì ông nội tụi mày bổ cũng chả sao!” – Tôi nhếch mép nhủ thầm.
Quay qua Hanako, tôi lên tiếng:
- Em lại lấy xe rồi đi trước đi, quay lại cao ốc của Hurricane nhé!
- Còn anh?
- Anh về sau, xe anh để hơi xa đây…
- Không sao chứ? bọn này mạnh kinh khủng!
- Ờ… không sao đâu! Cứ dọt lẹ đi… nghe anh.
- …
Hanako đành phải nghe lời tôi mà đi lấy xe, và chạy ngược lại đầu hẻm kia phóng đi. Tôi quay qua đám người mặc đồ đen và lên tiếng:
- E hèm! Xui cho tụi bay gặp đúng lúc tao đang sinh lực đầy mình! Tốt nhất là né hết đi nếu không tao tung cmn chưởng gẫy hết cmn xương giờ… thấy cái ống tuýp kia không? – Tôi chọc bọn chúng.
- …
Bọn chúng mặc dù mặt tên nào tên nấy toát hết mồ hôi hột nhưng cũng không tên nào chịu né ra. Tôi phì cười và lao tới tấn công trước. Một tên trong số chúng liều mình tấn công lại. Vẫn cái trò đỡ đòn bằng thiết thủ ở tay phải, tôi không những dễ dàng gạt phăng đi cú đánh mà còn làm cho ống tuýp của chúng móp méo đi, cảm giác như haki vậy! haha… Càng nghĩ tới vẻ mặt của chúng tôi càng cảm thấy tức cười…
Sau khi gạt đi cú đánh của hắn, tôi tung một đá ngang vào mạng sườn khiến hắn lao người ập mặt vào mép tường. Tôi nhảy tới tiếp tục tung một đấm thật mạnh khiến hắn nằm im luôn. Những tên khác đồng loạt lao lên tấn công thì tôi bắt đầu dậm chân thật mạnh xuống đất và đi quyền chống trả lại. Nhờ có thiết thủ mà tôi được hầu hết những đòn chí mạng của chúng đánh tới.
Tôi dễ dàng hạ đo ván từng tên, từng tên một bằng những cú đấm cực mạnh. Đang trên đà thắng thế thì bỗng một cái bóng khổng lồ lù lù bước đến phía sau tôi. Theo phản xạ, tôi xoáy người tung một cú đá hậu thật mạnh vào cái bóng đó thì ngay lập tức bị chặn đứng lại. Tôi tròn mắt giật mình khi nhận ra đó chính là gã to xác Heracrov ngày đó. Hắn trông thậm chí còn cơ bắp và nguy hiểm hơn ngày xưa rất nhiều.
Nhìn tôi và nhe răng mỉm cười thật nham hiểm, hắn lên tiếng với giọng ồm ồm:
- Haha… nhớ tao không thằng nhãi?
- …
Không trả lời, tôi rụt chân lại và santo ngược tung cước bổ thẳng chân nhắm vào đầu hắn. Rất nhanh chóng, lão Heracrov đỡ lấy cú đá của tôi chỉ bằng một tay, đồng thời còn tung chân ra đạp vào bụng tôi một cú cực mạnh. Bị dính đòn ngay trên không, tôi văng ra xa rồi trượt dài dướt đất. “Hix... sao lại kinh khung quá vậy!” Tôi lẩm bẩm. Gã Heracrov vừa bẻ ngón tay kêu “răng rắc”, vừa nhe răng cười:
- Hêhê… tao tìm mày mãi… cuối cùng cũng hiện hồn về đây…
- … - Tôi từ từ đứng dậy, con mắt đỏ ngầu đầy sát khí nhìn hắn trừng trừng.
- Haha… mày vẫn dễ ăn đòn như ngày xưa nhỉ?
- …
Tôi nghiến răng ken két, đứng trước sức mạnh kinh khủng của hắn, tôi cảm thấy vừa sợ hãi, vừa căm phẫn. Tôi không ngờ lại gặp lại hắn sớm đến như vậy, hóa ra là hắn đã ngồi trong chiếc ô tô vừa nãy, bây giờ mới quyết định ra mặt.