Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 90: Chương 90



Trên chiếc én chở tôi và thằng Duy về lại gara, Duy lên tiếng hỏi:
- Thấy sao mày?
- Haha… quá đã… Thằng Gin đó chắc phải nhục nhã lắm…
- Ủa… tao kêu mày đưa thư cho nó thôi mà?
- Thì tao không đưa… mà nói thẳng luôn haha…
- Á đù… có nói giống trong thư ko?
- Giống… yên tâm chắc chắn nó sẽ tới. Mấy lần mình hành người bên nó, cộng thêm tao mới chọc tức nó điên máu nữa… cho dù có biết là bẫy nó cũng phải tới thôi…
- Ờ… tốt! haha… còn bên LL thì không cần đụng vô tụi nó cũng tham gia thôi… thằng Bảo nó khùng bome, thế nào cũng xung phong đi cho coi..
- Haha… vậy tiếp theo làm sao?
- Giờ mày đi về chuẩn bị thứ cần thiết đi… trận tối nay phải “thành công”, không được chắc đến chữ khác…
- Tất nhiên rồi mày! tao đặt cược cả cái mạng tao vào trận này mà…
Về đến nơi thì cũng đã gần 11 giờ trưa. Đoán chắc giờ này đã tan học trên trường nên tôi liền bắt phone mà gọi điện cho Nhi:
- *Tút…tút…tút* Nhi nghe nè Ryu! – Ẻm bắt máy.
- Àh! Nhi về nhà chưa?
- Nhi về rồi! đang ngồi ở nhà nè! Sao hôm nay không đi học? gọi Nhi có gì không?
- Àh thì Ryu mắc xíu việc ở nhà bạn á mà! Chỗ Nhi có cây bokken nào chắc chắc một xíu không?
- Bokken àh? chi vậy?
- Àh thì… dùng để… tập á mà! lâu không tập sợ bị lụt nghề…
- Z àh? ok! Hihi… giờ Ryu qua nhà Nhi đi!

- Nhà Nhi ở đâu ta? Ryu ko biết.
- Số ABC*… đường XYZ*…
- Ok ! giờ Ryu qua luôn…
- Ukm… hi…
Tôi lập tức cưỡi 67 phi thẳng qua địa chỉ nhà Nhi. Đến đúng địa chỉ thì tôi thấy đó mà một ngôi nhà tuy không quá lớn như nhà Thúy nhưng được thiết kế đặc biệt với đa phần cấu trúc bằng gỗ. Xung quanh ngôi nhà lại còn được bao bọc bởi một vườn cây trái rất độc đáo nữa. Giữa thành phố mà có được kiểu nhà như thế này thực sự là không hề đơn giản. cũng thuộc loại biệt thự hạng sang chứ không phải dạng vừa đâu. Tôi bước tới bấm chuông cổng thì từ trong bước ra mở cửa không phải là Nhi mà là… Thầy Nhân hiệu trưởng – Bố của Nhi. Thầy bước ra và nhìn thấy tôi thì thoáng một vẻ hơi bất ngờ. vừa mở cổng cho tôi, thầy vừa hỏi:
- Ryu àh, em đến tìm Nhi sao?
- Dạ, em chào thầy… Nhi có trong nhà không thầy?
- Nó ở trong nhà ấy… em vào đi…
- Dạ…
Thầy Nhân chỉ chỗ cho tôi tới một gian phòng rộng ở phía sau phòng khách. Nhi đang ngồi thơ thẩn nghịch cá ở cái ao bên ngoài cửa của căn phòng ấy. Giờ tôi mới để ý là Nhi ở nhà so với lúc bình thường thì khác xa một trời một vực. Ẻm đang mặc bộ áo váy trắng với họa tiết hình gấu con nhìn không đáng yêu nữa thì thôi. Tuy kín đáo nhưng nhìn còn kích thích người ta hơn cả mặc quần đùi áo sát nách nữa. Hôm nay ẻm để kiểu tóc xõa tự nhiên, tuy chỉ dài chấm vai thôi nhưng được cắt tỉa rất độc đáo ngắn dần từ lớp trong ra lớp ngoài nên nó vừa mang nét nữ tính, vừa ẩn chứa vẻ đẹp cá tính cuốn hút. Ngày bình thường thì Nhi vốn là người tự tin dám thể hiện nhiều kiểu tóc nhất lớp. Cứ ngày này cột đuôi gà, ngày hôm sau tết 2 bên. có ngày lại dám tự tin chơi cả kiểu cột cao 2 bên. Và đáng ngạc nhiên là cho dù với kiểu nào thì trông ẻm cũng cực kì xinh đẹp, đáng yêu. Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều thằng đại ca trường khác coi ẻm là “Kẻ Địch Đáng Yêu Nhất Thế Giới” và cho dù có bị Nhi đánh cho bầm dập thì vẫn… cảm thấy sướng.
Ẻm đang ngồi vắt vẻo cặp chân nhỏ trắng bóc trước hiên say sưa với mấy con cá mà nhìn thật… chạnh lòng. Lần đầu tiên tôi thấy được những biểu hiện nữ tính đến mức này của Nhi. Chắc có lẽ đó cũng là con người thật của ẻm. Thầy Nhân lên tiếng gọi:
- Ryu tới tìm con này Nhi! Mang gì ra mời bạn đi con…
- Dạ không cần đâu Thầy – Tôi khách sáo.
- Ơ! Ryu đến rồi àh? Nhanh vậy! – chào tôi rồi Nhi quay qua nói với bố ẻm – Bố để con…
Thầy Nhân đi quay lại phòng khách xem TV để lại chúng tôi nói chuyện trong phòng.
- Ryu ăn chút gì không?
- Àh không cần đâu! Được rồi Nhi
- Hi… thế coi sao được! lần đầu Ryu tới nhà Nhi mà, để Nhi đi lấy bánh. Ryu ăn cơm chưa?
- Sí nữa Ryu về ăn sau cũng được!

- Thôi z ăn trưa luôn ở đây đi! Đợi Nhi xíu.
Nhi không để tôi nói thêm được gì nữa, ẻm chạy ngay xuống bếp một lúc và mang lên một khay cari bánh mì nóng hổi bốc khói nghi ngút.
- Đây! Ryu ăn đi! Nếu muốn ăn cơm thì đợi Nhi xuống lấy thêm…
- Ấy thôi khỏi… vầy được rồi Nhi…
- Hìhì… Ryu ăn đi…
Tôi không khách sao nữa mà ngồi chơi hết đống cari bánh mì trên khay. Trưa nay tôi cũng chưa ăn gì cả. Mấy hôm nay quả thật là xung sướng quá mức, toàn được mấy người đẹp phục vụ đồ ăn tận miệng. không còn phải ăn mì tôm hay cơm tiệm cho qua bữa nữa… Cảm giác thật là yomost!
Ăn uống xong xuôi, tôi cảm ơn Nhi và ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề chính:
- Àh Nhi! Cho Ryu mượn một cây Bokken đi được không?
- Hìhì… Ryu đi theo Nhi…
Nói rồi ẻm dắt tôi đến một gian phòng khác còn rộng hơn gian lúc nãy nữa. Hỏi ra mới biết phòng hồi nãy chỉ là phòng trà thôi, chủ yếu để thư giãn, đọc sách, ngắm cá cảnh… Còn căn phòng Nhi mới dẫn đến là phòng để Nhi luyện kiếm. Ở đây xung quanh cơ man những item hỗ trợ cho kiếm đạo như nào là kiếm tre (shinai), Kiếm gỗ (Bokken), Giáp, võ phục samurai, hình nhân…v.v… Nhìn là đã thấy sức đầu tư vào mấy món đồ này thuộc hàng “khủng long bạo chúa” rồi.
Nhi lục lọi một hồi ở cái ống để kiếm thì rút ra một thanh bokken màu hung đỏ đưa cho tôi. ẻm nói:
- Đây nè Ryu! Cây này là cây chắc nhất mà Nhi có á! nhưng bị cái… nó hơi nặng.
- Không sao! Càng nặng càng tốt mà. – Tôi cầm thanh bokken vung thử vài đường. Cảm giác vẫn còn nhẹ chán vì tôi đã từng tập luyện rất nhiều với tạ sắt nên thế này không nhằm nhò gì…
- Hì… Bokken Nhi ít dùng lắm tại học bên kendo thì người ta hay dùng shinai hơn. Bokken chỉ dùng khi chụp ảnh cho đẹp thôi… Hihihi…
- Haha… Ryu thấy Nhi cũng trữ nhiều kiếm quá…
- Nhi còn có hẳn vài cây katana nữa kìa… Ryu có muốn coi không?
- Thật á? lâu lắm rồi Ryu chưa được đụng vào cái katana nào á – Tôi háo hức.
Ẻm chỉ cho tôi ở trên tường có một giá để kiếm với 4 thanh katana từ dài đến ngắn, Từ 1m2 đến đoản kiếm chỉ ngắn khoảng 40cm (Loại đoản kiếm này dùng để cho samurai mổ dụng tự sát hoặc hỗ trợ cho katana dài). 4 thanh kiếm được bỏ trong vỏ màu đỏ với hoa văn rồng phụng nổi vàng lên rất có chất thẩm mĩ. Trang trí nhà bằng ba cái hàng kiểu này thì thật là tuyệt vời. Nhi giới thiệu cho tôi về bốn thanh kiếm ấy nhưng tôi không để ý lắm vì mặc dù là kiếm xịn nhưng tôi vẫn không hứng thú với mấy cây đó lắm.

- Đẹp quá Nhi! Nhưng chỉ có 4 cây thôi àh?
- Trời đất! một bộ này tui phải dành dụm mấy năm trời mới mua nổi á ông… 4 cây đủ mạc gia tài luôn rồi ớ!
- Hềhề… mà công nhận đẹp thật! Nhìn quý tộc vãi…
- Thì màu chủ đạo là vàng với đỏ kiểu hoàng gia mà…
- Ukm! – Tôi ngắm ngía bộ katana mà trầm trồ, công nhận là càng nhìn càng đẹp.
- Thật ra thì Nhi còn có một cây nữa!
- Còn nữa àh? sao không chưng ra?
- Àh thì… tại cây đó là cây Nhi quý nhất! Được một người rất đặc biệt đối với Nhi tặng cho.
- Bạn trai cho àh?
- Ý bậy! Nhi làm gì có bạn trai… Là của mẹ Nhi để lại… trước khi mất. – Nhi cười nhẹ, tôi cảm thấy trong nụ cười ấy có thoáng chút buồn.
- … – Tôi sững người một lúc rồi lên tiếng hỏi để xóa đi sự yên lặng – Nhi cho Ryu coi thử cây katana đó được không?
- Được chứ! Hìhì… đợi Nhi…
Nhi lấy ở phía trên nóc tủ xuống một cái hộp hình chữ nhật dài màu đen giống như hộp đàn violin vậy nhưng dài hơn. Lúc đầu tôi cũng thắc mắc là tại sao chiếc hộp để trên nóc tủ như vậy là lại rất sạch sẽ, không hề có chút bụi nào. Mãi sau này vào một dịp đặc biệt tôi mới biết được rằng, sở dĩ nó sạch sẽ như vậy là vì ngày nào Nhi cũng lấy cây kiếm ra lau chùi và nhìn ngắm mỗi khi nhớ đến mẹ.
Ẻm mở chiếc hộp chứa thanh katana ra. Tôi đã thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của thanh kiếm đặc biệt ấy. Thanh kiếm dài 1m với vỏ kiếm bằng kim loại với màu trắng bạc được chạm khắc cực kì tinh xảo. trên vỏ còn có cò giống như súng nằm ở sát phần chuôi. Chuôi kiếm cũng được thiết kế đặc biệt khác với những chuôi kiếm bình thường, nó có một cái chốt khóa nhỏ để giữ chặt thanh kiếm với vỏ. Cán kiếm được tết từ vải đen bọc quanh như bao thanh katana khác. Ánh sáng kim loại từ cây katana ngay lập tức cuốn hút sự chú ý của tôi. Không cần nhìn lưỡi kiếm vẫn làm cho người ta thấy được sự vô giá của nó rồi. Nhi dùng 2 tay nhấc thanh kiếm thật cẩn trọng lên khỏi hộp, tôi cảm nhận được sự nâng niu đặc biệt của Nhi, đủ thấy được ẻm quý cây kiếm ấy tới mức nào. Nhi chìa ra cho tôi xem rồi hỏi:
- Hihi… thấy thế nào Ryu? Đẹp chứ hả?
- VÔ GIÁ! – Tôi thốt lên với đôi mắt sáng rực.
- HÌ… có vẻ Ryu hứng thú với cây này lắm nhỉ…
- Àh thì… Tất nhiên rồi, đây đúng là báu vật đó… Không phải chỉ có giá trị kỉ niệm không thôi đâu!
- Chưa đâu! coi lưỡi kiếm luôn chớ? Giá trị thực sự của nó nằm ở đó.
- Có có chứ! – tôi hớn hở ra mặt.
Nhi cười rồi đưa tay tháo chốt làm cái “tách” một cái rồi từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ. Tôi ngay lập tức há hốc mồm trầm trồ mặc dù kiếm chưa được rút ra hết khỏi vỏ. Ánh sáng trắng bạc của kim loại từ vỏ kiếm đẹp một thì ánh sáng từ lưỡi kiếm phải đẹp gấp mười. Thanh kiếm đặc biệt cong hơn những thanh katana bình thường về phía sống kiếm. Lưỡi kiếm không sáng trắng bạc như vỏ mà lại rực lên ánh sáng hơi có màu xanh lơ, sáng đến nỗi soi mặt vào mà… nặn mụn còn được. Dọc theo 2 bên sống kiếm là một dải hoa văn màu đỏ tươi uốn lượn đẹp mê hồn. Thấy những hình hoa văn có vẻ quen quen, tôi thắc mắc với Nhi:
- Mấy cái hoa văn đỏ này là gì vậy? nhìn quen quen…

- Ryu đoán thử coi… – Nhi mỉm cười.
- Nhìn giống hoa lá gì đó… mà quên mất là gì rồi.
- Nguyệt quế!
- AAAH! Đúng rồi! là cành nguyệt quế… hềhề…
- Nguyệt quế được biết như biểu tượng của chiến thắng, đây là thanh kiếm dành cho người chiến thắng… – Nhi vừa nói vừa 2 tay đưa kiếm cho tôi xem.
- Nó có tên không? – Tôi cầm lấy đưa lên cao để ánh sáng chiếu vào thanh kiếm được nhiều hơn.
- Tất nhiên rồi… là Gekkeiju…
- Gekkeiju ken? Kiếm nguyệt quế àh? tên đẹp… – tôi say sưa với thanh kiếm báu – Nó sáng màu xanh này! Lạ quá…
- Hì… tất nhiên rồi! Gekkeiju không được làm theo phương pháp bí truyền của nhật, mà nó được chế tạo bằng công nghệ hiện đại. Vật liệu làm kiếm là một dạng hợp kim đặc biệt, mặc dù hơi nặng hơn bình thường nhưng được cái siêu cứng, lại được rèn ròng rã suốt gần 10 năm trời cộng với được tráng nhiều lần hợp chất đặc biệt mà…
- WOW! hèn chi!
- Nghe nói sau khi rèn xong thì thanh kiếm này chưa bao giờ phải mài lại mặc dù đã qua rất nhiều đời chủ, thậm chí nó còn từng chém gãy cả trăm cây katana bình thường khác nữa á!
- Kinh vậy! – Tôi 2 mắt hiện lên 2 chữ @@ – Mà độ cong của nó bất thường quá nhỉ!
- Có lý do hết á! Ryu thử chém vài đường đi là biết liền, có hình nhân rơm kìa…
Tôi đứng dậy cầm thanh kiếm đến gần hình nhân, hít một hơi thật sâu rồi nhanh như chớp tung ra 3 nhát kiếm vào hình nhân cắt ra làm 4 và kết thúc khi chưa có khúc nào kịp rớt xuống đất.
- Thấy sao Ryu? – Nhi hỏi.
- Ngọt lịm! hóa ra là vậy…
- Đúng rồi đó! Cây kiếm cong bất thường ra phía sống kiếm như vậy không phải chỉ để đẹp đâu! Nó làm cho đường chém hoàn hảo hơn bình thường rất nhiều.
- Híc… càng quảng cáo thấy càng ghiền cây này! Kinh thật.
- Hìhì…
Tôi đưa kiếm cho Nhi cất mà không khỏi luyến tiếc muốn được ngắm thêm chút nữa, nhưng thời gian có hạn nên phải rút ngay. Tôi tạm biệt Nhi và thầy nhân rồi cầm cây bokken mới mượn ra xe chạy về lại gara…
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương 91