Muốn Giấu Ánh Trăng Đi

Chương 20



Âm cuối nhẹ nhàng, vừa mềm mại lại ngọt ngào. 

Kỳ Yến cảm thấy trái tim phảng phất như được một cọng lông vũ nhẹ nhàng chạm vào, lỡ một nhịp. Đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, anh nhanh chóng dời mắt đi, trong chốc lát, chưa nhận ra có gì đó không thích hợp.

Địch Miên Miên vỗ vai Thẩm Ý, kinh ngạc hỏi: “Ý Ý, cậu đã nghe thấy rồi sao?” 

“Hình như vừa rồi bỗng nghe thấy… Bên tai rất ồn ào…’’ Nghe vậy, Địch Miên Miên vỗ vào tai cô, tai cô liền ong ong, lúc thì không nghe được gì, có lúc lại nghe được một số âm thanh nhỏ vụn. Chỉ là lúc đó đang khẩn cấp, cô không kịp nói.

Thẩm Ý cau mày, hai tay đè lên huyệt thái dương. Đầu cô có chút đau.

“Có khi nào bị chấn động não không?’’ Địch Miên Miên hoảng hốt, trong lòng càng áy náy hơn. Nếu không phải tại mình, Ý Ý không phải chịu một cái tát. Miên Miên không nhịn được ôm Thẩm Ý òa khóc, bỗng nhiên lại bị Kỳ Yến xách ra chỗ khác. 

Kỳ Yến nắm tay Thẩm Ý: “Đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.’’

Anh lấy xe mô tô leo núi ở đầu ngõ, bệnh viện Nhân dân ở gần đây, đi khoảng mười phút là đến. 

Thẩm Ý nhận mũ bảo hiểm, đội lên một cách vụng về. Kỳ Yến nhìn động tác chậm chạp của cô mà sốt ruột, dứt khoát lấy mũ rồi đội cho Thẩm Ý. 

Thẩm Ý nghiêng đầu cười: “Cảm ơn cậu.” 

Kỳ Yến gõ ngón tay lên mũ bảo hiểm: “Ngốc!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh sải bước lên xe, quay đầu lại, ánh mắt ra hiệu: “Sao còn chưa lên?’’

Thẩm Ý lúc này mới luống cuống leo lên. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên xe mô tô, gió ở bên người thổi vù vù, khiến cô có chút sợ. Cô không kìm được mà ôm lấy eo Kỳ Yến. 

Kỳ Yến cảm giác được cánh tay ôm lấy hông mình, cả người chợt căng thẳng. 

Kẻ đầu sỏ gây tội này còn cố tình hỏi: “Cậu có sao không?”

Kỳ Yến chỉ có thể cứng đờ lắc đầu.

Bình thường anh chạy xe rất nhanh, nhưng bây giờ có tiểu tiên nữ ngồi phía sau, anh không thể không đi chậm lại, một đường ổn định đến bệnh viện. Gần 6 giờ, bệnh viện đã sớm nghỉ làm rồi, chỉ có những người cần cấp cứu mới được khám. 

Trước đó, Thẩm Ý đã nhắn tin với cậu rằng tối nay sẽ qua nhà Địch Miên Miên ăn cơm, lát nữa mẹ sẽ đón cô về. Chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không muốn nói, để tránh cho cậu mợ phải lo lắng. 

Trong lúc cô khám bệnh, Địch Miên Miên đã gọi xe đến. Còn có Cố Ức, Trịnh Thuấn, Tạ Địch cũng tới. Buổi chiều tại sân bóng rổ, Kỳ Yến chạy quá nhanh, khi bọn họ đuổi tới ngõ hẻm tây thì mọi chuyện đã kết thúc, nghe Địch Miên Miên kể mới biết xảy ra chuyện gì. 

Bác sĩ đang làm kiểm tra cho Thẩm Ý, không có vấn đề gì. Biết Thẩm Ý vì một vụ nổ mạnh mà không nghe được, vừa rồi thính lực khôi phục lại trong chốc lát nên kiểm tra kĩ cả lỗ tai, cũng không phát hiện được vấn đề gì. Vì thế chỉ kê cho cô thuốc giảm sưng bôi lên mặt. 

Tai của Thẩm Ý bây giờ lại tiếp tục không nghe thấy, làm cô có chút ủ rũ.

Kỷ Yến cầm cặp sách cho cô, xoa đầu nói: “Đừng lo lắng quá, sau này sẽ tốt lên thôi.’’

Thẩm Ý nghiêng đầu, nhỏ giọng nói:“Mình không lo lắng, cậu cũng đừng lo nữa.’’

Cô cười miễn cưỡng, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.

Kỳ Yến hít vào một hơi, nhịn xuống xúc động muốn xoa tóc cô, đánh chữ: “Đói bụng à? Cậu muốn ăn gì?”

Thẩm Ý chớp chớp mắt: “Muốn ăn bánh kem chocolate.”

Kỳ Yến: “Ngoan, ăn cơm xong tôi sẽ mua cho cậu.”

Lăn lộn lâu như vậy, mọi người ai cũng đã đói bụng, vì thế Kỳ Yến mời khách, dẫn bọn họ đến một nhà hàng xa hoa gần đó ăn cơm. Trịnh Thuấn cực kì vui vẻ, anh Yến không mời thì thôi, nhưng nếu mời người khác ăn thì tuyệt đối chỉ toàn là quán ngon, cậu ta còn chưa được thử qua những món ngon đó. 

Sau khi cơm nước no nê, mọi người ra về hết. Kỳ Yến đưa Thẩm Ý đi mua bánh kem chocolate, nhân tiện cũng mua cho Địch Miên Miên một phần. Ai ngờ vừa trở về liền thấy Địch Miên Miên ôm vai Thẩm Ý khóc nấc lên. 

Thẩm Ý vỗ vai Miên Miên, dịu dàng an ủi: “Không có việc gì, Miên Miên. Chúng ta lấy việc học tập là quan trọng nhất, không yêu đương cũng tốt….”

Bước chân Kỳ Yến khựng lại, rồi tiếp tục bước đi, đưa bánh kem trong tay cho hai người: “Tôi đi lấy xe, đưa các cậu về.”

Trước tiên đưa Địch Miên Miên về nhà, sau đó đưa Thẩm Ý đến tiểu khu dưới tầng, nhìn cô vẫy tay tạm biệt rồi xoay người, anh nhịn không được đuổi theo cô, đi ba bước cũng thành hai bước, đứng  trước mặt cô. 

Thẩm Ý cầm quai cặp sách, đôi mắt hạnh pha chút mơ hồ: “Làm sao vậy?”

Kỳ Yến tháo cặp sách xuống, lấy ra một bức tranh: “Lần trước tôi đã nói, vẽ xong sẽ đưa cho cậu”. Bây giờ bức chân dung đã hoàn thành, trong tranh là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, sống mũi cao thẳng tinh tế, còn đường nét của chiếc cằm lại mềm mại, nhu hòa vô cùng. Mặc dù chỉ thấy một bên mặt, nhưng vẫn đủ để ai nhìn vào cũng nhận ra đây là một nữ sinh rất xinh đẹp. 

Nhờ đèn đường, Thẩm Ý mới thấy rõ ràng, đúng là tác phẩm đầu tuần cậu ấy vẽ ở trên tiết Mĩ thuật. Hiện tại bức chân dung này đã hoàn thành, Thẩm Ý có chút thẹn thùng: “Mình không có đẹp như vậy.”

“Có.” Kỳ Yến lên tiếng nói, xong lại ho nhẹ đánh chữ: “Cậu lên tầng đi, tôi về trước.” Anh lấy lại điện thoại, xoay người nhanh chóng ra khỏi tiểu khu, bóng cây in trên bóng lưng hòa cùng ánh sáng trở nên thật mờ ảo. 

Thẩm Ý đưa mắt nhìn anh đi xa, lại cúi đầu nhìn bức tranh ôm trong ngực.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Về đến nhà, cậu mợ còn đang tăng ca nên chưa về, Triệu Tử Ngôn lại đi học bổ túc, chỉ có bà ngoại đang xem TV. Thẩm Ý chào bà, bà ngoại mắt yếu nên không thấy được dấu bàn tay trên má cô, Thẩm Ý thở phào nhẹ nhõm. 

Vào phòng, cô để cặp sách xuống, xoay người nhẹ nhàng lấy từ trên giá một quyển sổ, mở ra trang đầu tiên là một tấm hình chụp chung của đôi trai gái trẻ. 

Thẩm Ý bật đèn học, lấy cả bức tranh Kỳ Yến tặng để lên bàn. 

Cô ngồi trên bàn học chống cằm suy tư trong chốc lát, vừa nhìn ảnh chụp lầm bầm: “Diệp Hòa, mình ở trường Trung học số 1 Nam Vu mọi chuyện đều tốt, lại còn gặp một người con trai rất giống cậu. Cậu ấy và cậu rất giống nhau, đều đối xử với tớ rất tốt.” 

Thẩm Ý nhớ lại khoảng thời gian này, giữa mày không khỏi hiện lên ý cười, ngay cả chính cô cũng không phát hiện. Cô kể hểt những sự việc thú vị khắc sâu trong lòng nhưng cuối cùng đề tài lại chuyển đến trên người Kỳ Yến.

Ngón tay Thẩm Ý vuốt ve cuốn sách bên cạnh, giọng nói rất nhỏ:“Mình nghĩ, cậu ấy hình như có chút thích mình.”

6 giờ sáng ngày thứ ba, phòng học 15 vẫn chưa có ai đến. 

Đoàn Đắc Y vội vàng chạy vào phòng học, hưng phấn nói: “ Anh Yến, anh Yến, em nghe nói tên kia là Vương Phi Đường, là học sinh trường kĩ thuật, thường gọi là anh Hải. 

Trịnh Thuấn đang ăn sáng, mơ hồ nói: “Tên cậu ta làm gì có từ Hải?”

“Cái này là mày chưa biết rồi, “Hải” trong hải vương(*)” Đoàn Đắc Y nói: “Chuyện ngày hôm qua chắc không phải do cậu ta kêu người. Cô gái kia là bạn gái cậu ta, chắc là biết cậu ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tức giận quá  nên mới có việc như vậy.”

(*) Hải vương ám chỉ những người lăng nhăng, thường xuyên bắt cá hai tay.

Cố Ức ngáp liên tục: “Vậy cậu ta cũng có liên quan, không thể thoát được. Anh Yến, giờ tính sao?”

Kỳ Yến đang cúi đầu viết từ mới, cuối cùng cũng xong, anh mới tháo tai nghe xuống, ném lên trên bàn, lấy một cây gậy bóng chày từ dưới ngăn bàn rồi đi ra khỏi phòng học: “Đi. Chặn người ở trước cổng trường.”

Vương Phi Đường đang đi xe đạp, bỗng nhiên bị ai đó kéo vào hẻm nhỏ. Cậu ta ngã xuống đất, thấy trước mặt có vài người con trai mặc đồng phục trường trung học số 1, vẻ mặt đầy khí thế dọa người, trên mặt nhất thời có chút mơ hồ: “Mấy người anh em, tôi có đắc tội gì với các cậu à?” Cậu ta nói.

Trịnh Thuấn cầm vợt cầu lông bước lên, hung hăng nói: “Cậu không đắc tội bọn tôi. Nhưng đắc tội anh Yến, chính là đắc tội bọn tôi!”

Vương Phi Đường nghe cậu ta nói đến choáng cả đầu: “Cái gì?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại. Anh Yến? Anh Yến là ai? Kỳ Yến? Đại ca của trường trung học số 1?

Nghĩ đến đây, cậu ta nhất thời toát mồ hôi lạnh, không biết tại sao mình lại trêu chọc tới anh?

Chỉ thấy Kỳ Yến cười lạnh, nhấc chân đi đến đá một cú vào ngực cậu ta: “Thế nào, đùa giỡn tình cảm người khác có phải rất vui không?” Nếu không phải việc này liên quan tới Thẩm Ý, anh sẽ không bao giờ đi gặp loại người này.

Vương Phi Đường nhanh chóng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng biết là chuyện gì, cười cười nói: “Địch Miên Miên không nói với tôi là đã có bạn trai, tôi thật sự không biết cô ấy là bạn gái cậu! Là do cô ta quyến rũ tôi trước…” Địch Miên Miên thoạt nhìn ngoan ngoãn vậy mà lại có bạn trai là đại ca!

Sắc mặt Kỳ Yến không được tốt lắm.

Cố Ức bên cạnh thấy vậy, vội nói: “Cậu nói cái quái gì vậy?! Anh Yến của chúng tôi là học sinh tốt, không yêu sớm!”

Vương Phi Đường: “….” Mẹ nó, lời này cậu nói ra không thấy chột dạ sao?!!

Vương Phi Đường lau mồ hôi lạnh, do dự hỏi: “Vậy Miên Miên là em gái cậu?”

Kỳ Yến liếc xéo cậu ta, nói: “Cậu quản nhiều vậy làm gì? Ông đây chính là không thích nhìn thấy tên tra nam như cậu, muốn đánh người còn phải có lí do?”

Vương Phi Đường: “….”

Chỉ nghe Kỳ Yến tiếp tục nói: “Hôm nay nếu cậu không viết cho tôi một tờ giấy cam kết, tôi nhất định đánh cậu đến ba mẹ cũng không nhận ra. Rõ chưa?”

Vương Phi Đường run rẩy nói: “Giấy cam kết gì?”

“Bảo đảm về sau toàn tâm toàn ý…”

Kỳ Yến dừng một chút, lắc đầu: “Không được, loại người như cậu không xứng có bạn gái, vậy…. Bảo đảm từ nay về sau ở dưới mí mắt của tôi cậu không được yêu sớm, nghe rõ chưa?” Anh cầm gậy bóng chày gõ gõ vào mặt Vương Phi Đường.

Đám đàn em đồng thanh nói: “Anh Yến hỏi mày đó, nghe rõ chưa? ”

Vương Phi Đường: “….” Mẹ nó, đám học sinh trường trung học số 1 này đầu óc có bệnh hết đúng không, hải vương anh yêu sớm thì liên quan gì đến bọn họ??!!!

Vương Phi Đường: “Nghe rõ.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nửa tiếng sau, Vương Phi Đường ký đồng ý lên giấy cam kết không yêu sớm, mặt mũi bầm dập đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Chuyện này được đám học sinh  trong trường kĩ thuật đồn đi đến điên rồi. 

“Biết vụ gì chưa? Hải vương Vương Phi Đường đội nón xanh cho đại ca trường Trung học số 1 Nam Vu, hồi sáng bị chặn trước cổng trường đánh cho một trận thê thảm!”

“Ngay cả bạn gái của đại ca trường Trung học số 1 cũng dám đụng đến, cậu ta đúng là điên rồi!”

“Không phải tán bạn gái của đại ca mà là đi tán đại ca của trường Trung học số 1! Sáng nay tôi nhìn thấy, đại ca của trường trung học số 1 bắt cậu ta quỳ gối ngay trong hẻm viết giấy cam kết gì đó, nói cái gì mà không được kết giao với bạn gái… không được yêu sớm… không được thích con gái.”

“Mẹ nó! Thật à? Vậy Tôn Mạt Lỵ thì sao?!”

Tôn Mạt Lỵ là bạn gái chính thức của Vương Phi Đường, cũng chính là cô gái tóc hồng phấn – người mà hôm qua chặn đánh đám người Thẩm Ý. Những lời đồn đãi này một truyền mười, mười truyền trăm đã loan ra khắp trường.

Vương Phi Đường thật sự bị dọa sợ, cậu ta không dám cãi lời Kỳ Yến, học xong định đi tìm Tôn Mạt Lỵ ở phòng học trên, đang do dự không biết mở miệng nói lời chia tay như thế nào, liền thấy Tôn Mạt Lỵ vừa đi ra từ phòng học, chán ghét nhìn anh ta nói: “Tránh xa bà đây một chút, tên gay chết tiệt!”

Vương Phi Đường: “???”