Hạng Chấn hôm qua đã làm, cho nên hôm nay bắn rất chậm.
Tối hôm qua Hạng Huân cũng loát hai lần, hôm nay cũng rất lâu mới ra. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cậu ở bệnh viện tự sướng, muốn khiến dương vật cứng lên rất tốn sức.
Hai người đợi mất hai giờ, hai bản báo cáo xét nghiệm mới lần lượt được phát ra.
Hạng Huân không có vấn đề gì, tinh trùng chất lượng tinh trùng thuộc hạng A, tỉ lệ tinh trùng di động cực kỳ cao, hơn 25%.
Mà kết quả của Hạng Chấn vẫn giống ngày hôm qua, chứng vô tinh bẩm sinh.
Khi hai người từ bệnh viện đi ra, Hạng Chấn vừa hút thuốc vừa suy nghĩ nửa ngày, nói với Hạng Huân: "Tạm thời đừng nói cho ba mẹ."
"Chị dâu thì sao? Anh tính lừa chị ấy?" Hạng Huân hỏi.
Hạng Chấn rít sâu một hơi, thở dài mà nói: "Cô ấy rất thích có con."
Hạng Huân gật gật đầu.
Sau một hồi trầm mặc, Hạng Chấn nhìn cậu hỏi: "Em trai, nếu không về sau con của em......?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Hạng Huân trực tiếp đánh gãy lời anh, "Anh dám đưa con mình cho em chắc?"
"Có thể!" Mắt Hạng Chấn đỏ bừng, không biết là tức mình vô dụng, hay là trách vận mệnh bất công, "Nếu anh có thể sinh, anh nhất định sẽ cho em một đứa!"
Hạng Huân nhìn anh một hồi liền quay mặt đi, cúi đầu đá cục đá trên đất.
"Anh, nếu anh muốn có con, cũng không phải chỉ có biện pháp này."
Buổi tối Hạng Chấn về nhà, anh đứng mãi ngoài cửa hút hết một bao thuốc. Phục Hoa đi ra vứt rác thấy anh liền hoảng sợ, hỏi anh làm sao thế, Hạng Chấn lại không nói lời nào, chỉ cầm lấy túi rác trong tay cô đi xuống dưới lầu.
Phục Hoa thấy bộ dáng anh nặng nề tâm sự, đợi anh về đến nhà liền lấy sổ tiết kiệm ra, hỏi anh có phải đang thiếu tiền không, lại nói đây là tất cả tiền tiết kiệm của cô, nếu còn không đủ, cô sẽ đi mượn họ hàng thân thích thêm một ít.
Trong lòng Hạng Chấn khó chịu cực kỳ, anh ôm cô vào trong ngực: "Bà xã, xin lỗi em."
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Anh đừng nói xin lỗi mãi được không? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, anh cần tiền hay cần cái gì?" Phục Hoa kiên nhẫn trấn an, "Không sao hết, anh cứ nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Hạng Chấn nhìn mặt cô, câu nói sắp phun ra đến miệng lại bị nuốt vào, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh. Anh đem chuyện mình đi kiểm tra chất lượng tinh trùng kể cho cô, sau lại nói tới quá trình phát hiện mình mắc chứng vô tinh như thế nào.
Cuối cùng, anh nắm tay Phục Hoa nói: "Bà xã, Hạng Huân có thể sinh, anh...... Chúng ta về sau có thể xin nó một đứa con, nếu...... Nếu có thể, đứa nhỏ này, có thể là do em...... Em sinh với nó......"
Phục Hoa như là bị dọa, cô vội đẩy anh ra, trừng lớn mắt nhìn Hạng Chấn, không tin nổi mà hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Bà xã, em nghe anh nói." Hạng Chấn ôm cô thật chặt, "Anh không thể sinh con......"
Hạng Chấn vốn muốn nói rất nhiều, nhưng mới nói xong câu kia, nước mắt liền chảy xuống. Một người đàn ông cao lớn thô kệch ôm vợ mình cùng khóc: "Anh không sinh được con...... Vợ à......"
Phục Hoa cũng rơi lệ theo, trong đầu cô kêu loạn, miệng nói không ngừng: "Không sao, không sao đâu...... Chúng ta bỏ tiền ra chữa trị......"
Hạng Chấn lắc đầu: "Loại bệnh này không có cách chữa, bác sĩ nói đời này anh không thể sinh con......"
Phục Hoa há miệng nửa ngày cũng nói không nổi một chữ, nước mắt tí tách rơi, cô lau nước mắt ôm lấy Hạng Chấn: "Không sao, em, chúng ta có thể......"
Cô không nói ra những lời còn lại.
Bởi vì cô không muốn nhận nuôi con người ta.
"Thực xin lỗi em......" Hạng Chấn vẫn còn tiếp tục xin lỗi, hốc mắt anh hồng hồng nhìn cô, ánh mắt áy náy lại bi thương, "Thực xin lỗi......"
Tâm Phục Hoa cũng vỡ nát, khóc lóc nói: "Không sao hết, em không trách anh, không sao......"