Phục Hoa nghe thấy liền quay đầu nhìn Hạng Chấn, cô sợ tới mức tiểu huyệt điên cuồng co rút. Hạng Huân bị kẹp chặt, gân xanh nổi đầy trên trán. Cậu đè lại eo Phục Hoa, ấn cô vào trong ngực, thở dốc trấn an: "Đừng nhúc nhích, không sao đâu."
Hạng Chấn tiện tay tìm thứ gì đó có thể đánh chết Hạng Huân.
Tìm một hồi không được, chờ đến khi ngẩng đầu lên, lại thấy Hạng Huân đang bóp eo Phục Hoa tiếp tục làm.
Hạng Chấn: "......"
"Mẹ nó, mày coi tao là người chết rồi sao?!" Anh tức giận đến nỗi muốn giết người.
Phục Hoa quá nhạy cảm. Hạng Chấn còn đang ở ngay bên cạnh, cả người cô rơi vào trạng thái khẩn trương, tiểu huyệt kẹp chặt muốn chết, Hạng Huân suýt nữa đã bị bấm gãy. Cậu thở hổn hển xoa hai cánh mông cô, thấp giọng nói: "Thả lỏng chút."
Còn chưa đợi Hạng Huân nói xong, Phục Hoa đã cao trào, cũng không biết là bị cái gì kích thích. Âm hộ ướt nóng điên cuồng mút chặt cự vật đỏ bừng, đôi mắt của Hạng Huân cũng vì bị kẹp mà đỏ lên, gân xanh trên cổ giật giật. Cậu nắm eo cô thúc vào mười mấy cái thật mạnh, sau đó mới bắn tinh vào cơ thể.
Sau khi bắn xong, cậu ôm Phục Hoa ngồi trên bồn cầu, một tay đặt trên lưng cô, một tay nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn môi.
Phục Hoa vừa trải qua cảm giác cao trào, thân thể mềm nhũn đến lợi hại, có muốn đẩy cậu cũng không còn chút sức. Không biết là do khoái cảm dưới thân mang lại, hay là bị Hạng Chấn dọa sợ, từng giọt nước mắt liên tục chảy xuống.
Hạng Huân liếm nước mắt trên mặt cô, lại ngậm môi cô, khàn khàn nói: "Chị dâu, đừng sợ."
Hạng Chấn chứng kiến toàn bộ, tức giận hét lớn: "Mẹ nó, cô ấy là vợ tao!"
Hạng Huân quay đầu. So với Hạng Chấn đang sôi trào lửa giận, phản ứng của Hạng Huân bình tĩnh tới cực điểm, điệu bộ dường như nắm chắc chiến thắng mà ung dung: "Anh còn muốn có con không?"
Đáy lòng Hạng Chấn nói tao mới không cần loại con của loại người như mày!
"Ông đây......"
Còn chưa dứt lời đã bị Hạng Huân đánh gãy: "Nghĩ kỹ đi rồi nói."
"Tao đã sớm nghĩ kỹ rồi!" Hạng Chấn chỉ vào cậu, "Mẹ nó, đổi thành người khác cũng được, tao không cần loại chó như mày!"
Hạng Huân nhẹ nhàng đáp: "Nếu anh đi tìm người khác làm chuyện này, vậy thì chị ấy có thể sẽ trở thành vợ người khác. Đến khi đứa trẻ được sinh ra có khi cũng không được di truyền gen ưu tú và chỉ số thông minh của em. Anh phải nuôi một đứa con vừa xấu vừa ngốc, mà đứa trẻ đó còn phải gọi người khác là cha."
Hạng Chấn trong nháy mắt cứng lại: "......"
Hạng Huân cúi đầu hôn lên bả vai Phục Hoa: "Đóng cửa lại."
Hạng Chấn phát hỏa: "Hạng Huân mày......"
Hạng Huân nhàn nhạt liếc anh: "Anh muốn xem cũng không phải không được."
Dương vật Hạng Huân vẫn luôn cắm trong cơ thể Phục Hoa, lúc này đang chậm rãi trướng to. Hạng Huân thúc eo vài cái, Phục Hoa lập tức cắn môi ghé vào vai cậu, tay cô bóp lấy cánh tay Hạng Huân, cổ họng nức nở như là cầu xin.
Không biết hai người đã làm bao lâu, mái tóc Phục Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt đều là nước mắt. Cô dựa vào ngực Hạng Huân, khớp xương nhô lên cũng bị thấm một tầng mồ hôi mỏng. Trên hai cánh mông và eo nhỏ đều xuất hiện dấu tay màu đỏ.
Hạng Chấn không nhớ là do anh lưu lại, hay là tên khốn Hạng Huân này lưu lại, nhưng giờ phút này dù là ai đi nữa, những dấu tay màu đỏ đó anh nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Hạng Huân cúi đầu ngậm nhũ thịt, nặng nề thưởng thức núm vú phấn nộn. Phục Hoa lại không biết vì lý do gì mà đã cao trào. Hạng Huân bị âm đạo cô mút chặt, không khỏi hít hà một hơi: "Kẹp chặt quá, chị thả lỏng đi."
"Mẹ nó......" Hạng Chấn tức giận đến nỗi lồng ngực liên tục phập phồng, lời thô tục đã đến bên miệng,\ lại không có cách nào nói ra.
Anh đã nhìn thấy rõ ràng, Phục Hoa chủ động hôn Hạng Huân.
Phục Hoa thích Hạng Huân.
Vợ của anh, vậy mà thích em trai anh.