Mượn Giống - Tô Mã Lệ

Chương 41: Em rất nhớ chị



Chờ Hạng Huân vào phòng, lúc này Hạng Chấn mới hỏi Phục Hoa: "Em đi đâu vậy? Làm anh tìm em cả một buổi sáng."

"Tới nhà mẹ, giúp ba mẹ dọn dẹp một chút." Phục Hoa không muốn thừa nhận mình không biết nên đối mặt với Hạng Chấn thế nào mới phải.

Hạng Chấn cũng đoán ra được, không vạch trần, chỉ nói: "Lần sau nhớ phải để lại một tờ giấy, hoặc là nói với anh một tiếng."

"Được."

"Con......" Hạng Chấn ôm lấy cô, "Không cần thì không cần, anh nghe em. Về sau chúng ta cùng nhau trải qua thế giới hai người, không có gì không tốt."

Phục Hoa dựa vào ngực anh, hốc mắt chua xót, nước mắt thi nhau rớt xuống: "Ba mẹ bên kia thì sao?"

"Anh sẽ nói cho họ." Hạng Chấn cười cười, "Không sao hết, nếu họ biết, nhất định sẽ thông cảm cho chúng ta."

Phục Hoa hít hít mũi, nước mắt lại chảy xuống: "Xin lỗi anh......"

"Em xin lỗi cái gì chứ?" Hạng Chấn hôn lên mặt cô, "Người nên nói xin lỗi là anh mới đúng, em đừng khóc được không? Ăn cơm nhé? Chúng ta ra ngoài ăn?"

Phục Hoa lắc đầu: "Anh chưa ăn sao?"

"Chưa có." Hạng Chấn ôm cô vào phòng, "Buổi sáng em dậy sớm, ngủ tiếp một lúc đi. Anh đi nấu cơm, hoặc là đặt cơm hộp."

"Anh không đi làm à?"

"Anh đổi ca với đồng nghiệp." Hạng Chấn hôn lên trán cô, "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa anh sẽ gọi em dậy ăn cơm."

"Được."

Hạng Chấn vào bếp tìm gạo mất nửa ngày. Chờ anh tìm được, Hạng Huân đã đeo túi đi ra. Trong lúc ra cửa đổi giày, cậu bỗng dừng lại, xoay người đi vào phòng Phục Hoa.

Hạng Chấn cầm nồi trên tay, "Mày làm gì đấy?"

Phục Hoa đã ngủ rồi, Hạng Huân an tĩnh đứng trước cửa nhìn cô. Cậu đặt túi xuống đất, nhẹ nhàng đi vào, cúi đầu hôn cô.

Hôn xong liền xoay người rời đi. Hạng Chấn lúc này mới từ phòng bếp chạy tới, hạ giọng chất vấn cậu vừa làm gì. Hạng Huân không nói lời nào, xách túi ra khỏi nhà.

Cửa bị đóng lại. Phục Hoa nằm trên giường, lông mi run rẩy, nhẹ nhàng mở mắt.

Hạng Huân về trường học chưa được bao lâu đã đến kỳ nghỉ hè. Cậu thuê một căn nhà bên ngoài, năm trước cậu đã đi thi bằng lái, năm nay Hạng Huân quyết định tìm việc làm. Cậu làm gia sư cho học sinh trung học, hai giờ thu được 400 tệ.

Những người khác dạy hai giờ chỉ kiếm được 150 tệ. Hạng Huân tương đối cố chấp, ra giá cao thái quá. Vậy mà lại có phụ huynh thích bộ dạng này của cậu, không nói nhiều lời đã trả 400 tệ, ngay cả bữa tối cũng bao luôn.

Ban ngày Hạng Huân lên mạng học một ít về phần mềm, buổi chiều đi dạy học sinh, buổi tối quay về đọc sách.

Hôm nay cậu đi tới hiệu sách mua sách. Trong lúc ngồi xe buýt, ma xui quỷ thế nào lại đi tới nhà Phục Hoa.

Gần một tháng nay, Hạng Chấn liên tục gửi video trong nhóm gia đình, anh mang Phục Hoa đi tham quan vườn cây, công viên nước. Ngày hôm qua, Hạng Chấn còn đăng ảnh chụp hai tấm vé xem phim.


Trong video, Phục Hoa vẫn tươi cười như cũ, đôi mắt dịu dàng nhìn ống kính.

Hạng Huân lưu bức ảnh kia về máy, cứ mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ mở ra xem.

Cậu nhớ, trước nay cô chưa từng cười với mình như vậy.

Cậu đứng dưới lầu một lúc lâu, lâu đến mức cơ thể sinh ra một cỗ xúc động muốn bất chấp tất cả lên lầu gặp cô.

Hạng Huân lấy điện thoại nhắn tin cho Phục Hoa: 【Xuống lầu.】

Qua nửa giờ, Phục Hoa vẫn chưa xuống. Hạng Huân mở điện thoại ra xem, chỉ thấy cô: 【Không đi.】

Hạng Huân không nhắn nữa, lẳng lặng ngồi trong hoa viên.

Đến 12 giờ đêm, cậu đứng trước cửa nhà Phục Hoa, nhắn cho cô một tin: 【Mở cửa, em nói một câu rồi sẽ đi.】

Hạng Chấn ngủ rất sâu, Phục Hoa cẩn thận xoay người xuống giường. Cô khoác áo khoác, tay chân nhẹ nhàng đi ra mở cửa.

Hạng Huân đứng trong bóng tối. Không biết có phải do trời quá tối hay không, nhìn cậu có chút nản lòng.

Gần một tháng không gặp, cậu gầy đi rồi.

Phục Hoa suýt chút nữa đã định hỏi han quan tâm. Vất vả lắm mới áp xuống được, cô nhỏ giọng hỏi: "Em muốn nói gì?"

Hạng Huân ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô hồi lâu.

Cậu nói: "Em rất nhớ chị."

Tim Phục Hoa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc cô phản ứng lại, Hạng Huân đã xoay người đi rồi.