Ban đêm Phục Hoa gặp ác mộng.
Cha mẹ chồng chỉ trích cô không sinh được con, ba mẹ ruột thì mắng cô vô dụng.
Cô tỉnh lại, xoa xoa nước mắt trên mặt, nhìn đồng hồ mới hơn 5 giờ. Hạng Chấn còn đang ngủ, cô ôm eo anh, đem mặt chôn trong ngực anh.
Rốt cuộc vẫn không ngủ được.
Tối hôm qua trước khi ngủ, cô cùng Hạng Chấn cùng quyết định gạt cha mẹ hai bên, gạt tất cả mọi người, không cho bất kỳ ai biết bí mật Hạng Chấn không thể sinh sản.
Nhưng dù sao giấy không thể gói được lửa.
Phục Hoa cần phải mang thai.
Hạng Chấn không nỡ để cô đi làm ống nghiệm chịu tội, cho nên chỉ còn lại một phương pháp cuối cùng.
Phục Hoa không đồng ý, trong xương cốt cô dù sao cũng bảo thủ đến cực điểm, căn bản không muốn làm ra loại chuyện khác người này, huống chi đối phương còn là em trai Hạng Chấn, là một sinh viên rất có tiền đồ.
Hạng Chấn cũng không ép buộc, chỉ nói sẽ nghĩ biện pháp khác.
Ngày hôm sau, ba cô tới đưa thuốc, dặn dò cô những việc cần chú ý, còn nói phải kiên trì uống trong hai tháng, Phục Hoa đành gật đầu đáp ứng.
Thuốc bị cô giấu đi, nhưng mỗi lần mở tủ ra đều có thể thấy, cô liền dứt khoát ném vào thùng rác.
Những ngày kế tiếp trôi qua không có gì khác biệt, chỉ là cô và Hạng Chấn đều cố gắng tránh nói về đề tài liên quan tới con cái, mỗi lần không cẩn thận nói tới con nhà người ta, không khí đều bị trầm mặc mất vài phút.
Hạng Huân cuối tuần không tới, nói là trường đang tổ chức thi, cậu chuẩn bị được nghỉ hè, lịch cũng đã được xếp kín. Thấy cậu chăm chỉ chịu khó, mỗi cuối tuần Hạng Huân tới, Phục Hoa lại nấu đồ ăn khuya cho cậu.
Mỗi khi vào phòng đưa đồ ăn, Phục Hoa đều thấy Hạng Huân đang mang tai nghe nhạc làm đề.
Cậu và Hạng Chấn một chút cũng không giống nhau, ngũ quan Hạng Huân so với Hạng Chấn tinh xảo hơn chút, dáng người cũng cao gầy, thời điểm không nói lời nào, biểu cảm có chút lạnh lùng.
Cậu có một cặp mắt phượng thon dài, con ngươi đen nhánh, khi nhìn chằm chằm người khác sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách không cách nào hình dung.
Phục Hoa cho lau dọn bàn học sạch sẽ, thấy thời gian đã giữa trưa mà Hạng Chấn vẫn chưa không trở về, ngày thường giữa trưa anh đều sẽ về nhà ăn cơm.
Cô gọi điện thoại cho anh, Hạng Chấn nói mình đang ở bên ngoài ăn cơm, anh quên không bảo lại với cô.
Hôm nay anh đi hơi vội, ngay cả bình nước cũng không mang. Phục Hoa liền đổ đầy bình nước, rải thêm chút lá trà, trước khi đi lại lo anh ăn chưa no liền mang theo một phần đồ ăn.
Hạng Chấn làm công việc khuân vác ở công ty hậu cần gần nhà, thi thoảng anh sẽ hỗ trợ chuyển phát nhanh. Đa số hàng hóa đều là những kiện lớn, nếu không phải điều hòa thì là tủ lạnh. Tuy làm trong công ty đã nhiều năm nhưng vì không có bằng cấp cho nên vẫn luôn không được thăng chức. Nhưng thật ra mỗi năm tiền lương lại tăng thêm một lần cũng đã khiến anh cực thỏa mãn.
Thời điểm Phục Hoa đi tới, Hạng Chấn đang chơi đùa cùng một bé gái ba tuổi. Đứa nhỏ này là con gái do đồng nghiệp mang đến, nói là mẹ sinh bệnh đang ở nhà nghỉ ngơi, đồng nghiệp không có cách nào khác ngoài đưa cô bé tới đây.
Đồng nghiệp đang phải làm việc, nhờ Hạng Chấn chăm sóc cô nhóc một chút. Không đến mười phút, Hạng Chấn đã mua kẹo que cùng đủ loại đồ ăn vặt cho cô bé, còn ôm đứa nhỏ vào ngực nâng lên cao. Người bình thường đều nhìn ra được anh cực kỳ thích trẻ con.
Có đồng nghiệp hỏi, sao anh không sinh một đứa.
Hạng Chấn liền cười cười nói: "Chẳng phải tôi đang tích cóp tiền sữa bột sao."
Phục Hoa thấy một màn này, trong lòng không biết vì sao mà chua xót đến lợi hại.
Phục Hoa cười đi tới, cùng những người khác chào hỏi. Hạng Chấn thả cô bé xuống, nụ cười trên mặt cũng bất giác thu lại vài phần, anh gãi gãi cái ót, hỏi Phục Hoa: "Sao đột nhiên em lại tới đây?"
"Anh quên cầm bình nước." Phục Hoa đưa hộp cơm qua, "Không biết anh đã ăn no hay chưa, cho nên em mang cơm cho anh."
"Chà ~" Bên cạnh truyền đến âm thanh mấy người đồng nghiệp ồn ào hâm mộ.
Hạng Chấn cười tủm tỉm ôm lấy Phục Hoa đi ra ngoài: "Bên ngoài nóng lắm, về sau em đừng tới đây lúc giữa trưa, bị cháy nắng anh sẽ đau lòng."
Phục Hoa kéo cánh tay anh cười: "Không sau đâu, anh trở về đi, em đi đây."
"Được." Hạng Chấn sờ sờ mặt cô, "Về đến nhà thì nói với anh một tiếng."
"Ừm."
Phục Hoa đứng tại chỗ nhìn Hạng Chấn trở về, cô chậm rì rì xoay người về nhà. Trên đường bỗng nhận được điện thoại của mẹ gọi tới, hỏi mấy ngày nay bụng cô có động tĩnh gì hay không.
Trong lòng Phục Hoa rất mệt. Kể từ sau khi ba cô tới đưa thuốc Đông y, mỗi ngày mẹ đều sẽ gọi điện thoại hỏi cô có uống thuốc đúng giờ không.
Bà còn nói nếu sang tháng sau vẫn không hiệu quả sẽ để cô tới bệnh viện kiểm tra thân thể.
Sau khi cúp điện thoại, Phục Hoa quay đầu nhìn lại. Hạng Chấn đang ngồi trên ghế ăn cơm, cô bé kia đứng trước mặt anh, duỗi tay chỉ vào hộp cơm của anh tỏ ý muốn ăn.
Hạng Chấn kiên nhẫn mười phần đút đồ ăn cho cô bé.
Cô bé ngửa mặt lên, không biết nói gì đó mà khiến cho Hạng Chấn cười ha ha.
Trong lòng Phục Hoa bỗng chùng xuống.
Cô muốn có con.
Đứa nhỏ thuộc về cô cùng Hạng Chấn.