Hạng Chấn nhìn Phục Hoa đỏ mặt, anh cho rằng cô nóng nên giảm điều hòa trong xe xuống mấy độ.
Phục Hoa ngồi trên ghế phụ, cá mập và cá voi đều được ôm trong ngực.
Thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Hạng Huân ngồi phía sau, cậu đang cúi đầu đọc sách trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Hai mắt cậu đen nhánh, ngũ quan dưới khoang xe tối tăm càng thêm góc cạnh.
Cậu không cao ngạo không nóng nảy, cũng không vui mừng hay buồn bã. Rõ ràng đây là con của Hạng Huân, nhưng cậu lại rất bình tĩnh, cả người toả ra sự ổn trọng khác xa so với bạn bè cùng trang lứa.
Hạng Chấn thì ngược lại, hai tay anh đặt trên vô lăng, lẩm bẩm ca hát, cười đến nhăn mặt.
"Ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn đi? Ăn mấy món hải sản." Hạng Chấn nắm tay Phục Hoa vuốt ve, "Anh gọi cua cho em ăn nhé?"
"Thai phụ không thể ăn cua." Hạng Huân nói.
Hạng Chấn: "......"
Anh gãi đầu: "Không thể ăn? Vậy đổi món khác."
Phục Hoa nhẹ giọng nói: "Cứ ăn ở nhà đi, anh muốn ăn gì? Ngày mai mua thêm chút rau."
"Ừ, cũng được." Hạng Chấn cười, "Ngày mai anh sẽ về sớm giúp em."
"Không cần." Phục Hoa nhắc nhở anh, "Anh tập trung lái xe đi."
"Được." Hạng Chấn hôn lên mu bàn tay cô, "Đều nghe em."
Sau khi về tới nhà, Hạng Chấn lại giành việc đi siêu thị. Anh mua không ít trái cây, còn mua thêm cả cái máy ép nước. Vật lộn hơn nửa giờ mới ép được một ly nước chanh đem cho Phục Hoa.
Phục Hoa mới tắm rửa xong, cô đang nằm trên giường đọc sách. Phục Hoa nhận ly nước chanh uống một ngụm. Hơi chua, cô không uống được. Hạng Chấn lại cầm về, pha thêm một muỗng lớn mật ong.
"Vị kỳ quá." Phục Hoa nếm một ngụm, sau đó đẩy đến bên miệng Hạng Chấn, "Anh uống đi."
"Anh không uống, em uống đi." Hạng Chấn ôm cô dỗ dành. Anh cúi đầu hôn cô, "Ngoan, uống thêm hai ngụm, bổ sung dưỡng chất."
Phục Hoa nghe lời uống thêm, còn lại đều để Hạng Chấn uống sạch.
Lúc Hạng Huân ra ngoài uống nước, cậu nghe thấy tiếng Phục Hoa cười từ trong phòng truyền ra. Cậu uống hết nước trong ly, rửa sạch ly, sau đó đi tắm. Đến khi ra ngoài lại gặp Phục Hoa, cô đang nấu hai phần đồ ăn khuya trong bếp.
Hạng Huân đi đến, cậu đứng cách cô một khoảng, hỏi: "Làm cho ai vậy?"
Phục Hoa không quay lại, cô cúi đầu nhìn hoành thánh trong nồi nói: "Em và anh em, mỗi người một phần."
Khóe môi Hạng Huân khẽ cong, cậu dựa vào cửa an tĩnh nhìn Phục Hoa.
Chờ khi Phục Hoa tắt bếp, cậu tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô.
"Em biết." Hạng Huân đặt cằm mình lên hõm vai Phục Hoa, tay cậu khe khẽ chạm vào bụng cô. Hạng Huân chưa hề mở miệng, nhưng Phục Hoa biết cậu muốn nói gì, trái tim cô không chịu theo khống chế mà nhảy lên.
Đây là con của cậu.
Từ giờ phút này trở đi, cậu chính là ba của con cô. Ở trong mắt Phục Hoa, cậu sẽ không chỉ là em trai Hạng Chấn nữa.
"Đến khi nào chị mới có thể cười như vậy với em?" Cậu nắm cằm cô, nhìn thẳng vào mắt Phục Hoa.
Phục Hoa sửng sốt: "Gì cơ?"
Hạng Huân rũ mắt: "Em có chút...... Ghen tị với anh ấy."
Chờ đến khi Phục Hoa hiểu lời cậu nói, Hạng Huân đã buông ra. Tóc cậu còn chưa kịp lau, từng giọt nước tích tụ trên mái tóc không ngừng nhỏ xuống sàn, Phục Hoa đi tìm khăn khô đưa cho cậu.
Hạng Huân không nhận, cậu chỉ hơi nâng mắt nhìn cô.
Tim Phục Hoa run nhẹ, cô muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra nửa chữ.
Cô tiến lên một bước, nhón chân đặt khăn trên đầu cậu, giúp Hạng Huân lau tóc: "Sẽ bị cảm mất."
Hạng Huân nhìn cô không chớp mắt. Da Phục Hoa rất trắng, trong bếp có chút nóng, mặt cô bị nóng đến ửng hồng xàng thêm xinh đẹp. Tay cậu khẽ xoa lên da cô, thấp giọng nói: "Em muốn hôn chị."
Hai tay Phục Hoa đang lau tóc bỗng dừng lại. Cô định thu tay nhưng nam sinh đã cúi người quấn lấy môi cô.
======
Mới đổi điện thoại được 2 ngày mà làm rơi tận 5 lần thì phải nàm xao ạ =))) Xin lỗi mn nhiều, Ốc quay lại rùi nhưng lời hứa xả chương thì chưa làm dc. Có lẽ dịp Hallowen tới Ốc sẽ đền cho mn sau. Cảm ơn mn đã ủng hộ và dành thời gian chờ đợi Ốc nhaaa.