Lần Hạng Huân trở về này có chút khó khăn, sau khi viết một bài luận văn SCI bên Mỹ, cậu bị đoàn giáo sư và tiến sĩ ngăn không cho về, thậm chí còn gọi điện thoại cho trường đại học trong nước của Hạng Huân bàn bạc điều kiện với hiệu trưởng.
Chỉ là bản thân Hạng Huân không muốn, đối phương cũng không có cách nào giữ lại. Chỉ có thể than thở nói rằng ở lại Mỹ nhất định sẽ giúp cậu có không gian phát huy tài năng, càng thêm phát triển.
Hạng Huân không chút dao động, cậu có thể ở lại đây một thời gian ngắn, tiếp thu nội dung giáo dục nước ngoài, có thể dùng thời gian nghỉ ngơi viết luận văn SCI, giữa nhiều học sinh trao đổi như vậy, chỉ có cậu là người đầu tiên làm được.
Khi về nước, giáo sư trong trường liên tục gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu về trường, nhưng Hạng Huân lại vội vàng chạy về nhà.
Cậu nhớ Phục Hoa, nhớ con gái.
Mỗi lần nhìn thấy Hạng Chấn và mọi người ở nhà qua điện thoại, cậu lại có xúc động muốn về ngay lập tức, đặc biệt là ngày Phục Hoa sinh con.
Cả một đêm cậu mất ngủ.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt Phục Hoa sẽ ngập tràn đầu óc cậu, hốc mắt cô hồng hồng rõ ràng rất thống khổ nhưng vẫn cố cười nói chuyện với con.
Cậu ở phòng bếp vo gạo nấu cơm, vừa mở tủ lạnh, ngoài cửa đã truyền đến tiếng mở cửa. Hạng Chấn đã trở lại, khi anh cúi đầu đổi giày, khoé mắt đột nhiên liếc thấy hành lý trước cửa mới phát hiện có chỗ không đúng, ngay cả giày cũng chưa kịp đổi đã thấy Hạng Huân.
"Sao về cũng không báo trước một tiếng?" Hạng Chấn cười tiến tới, dang tay muốn ôm Hạng Huân một cái, "Thằng nhóc này, có phải lại cao lên không?"
Hạng Huân cau mày né tránh: "Đi tắm đi."
Hạng Chấn ngửi mùi trên người mình: "Đều trưởng thành cả rồi còn chê bai cái gì, người ta gọi đây là hương vị đàn ông."
Hạng Huân ghét bỏ lườm anh, cầm đống đồ ăn trong tủ lạnh để ra ngoài.
"Mày nấu cơm?" Hạng Chấn cởi áo chuẩn bị đi tắm, thấy Hạng Huân rửa rau, lập tức quay đầu lại, "Không phải chứ? Xuất ngoại một chuyến đã thành đầu bếp rồi?"
Hạng Huân: "...... Lăn đi tắm rửa đi."
"A." Hạng Chấn vui tươi hớn hở, chuyến đi này quả là đáng giá, Hạng Huân trở về còn hiểu chuyện như thế.
Chờ đến khi tắm rửa xong, Hạng Chấn đi vào phòng lại thấy cả người Phục Hoa đầy dấu vết ái muội, trên cổ là hôn, trên eo và mông là dấu tay.
Hạng Chấn chửi bậy một tiếng, lúc đi ra còn cố thấp giọng mắng: "Mày không biết nhẹ tay chút à?!"
Hạng Huân cũng không ngẩng đầu lên: "Không khống chế được."
"Không có tiền đồ." Hạng Chấn nghĩ, Hạng Huân ở bên ngoài đã hơn một năm, hơn một năm qua không được giải phóng quả là thảm. Anh lấy một chai nước trong tủ lạnh, liếc Hạng Huân hỏi, "Ở bên kia không thích ai à?"
"Anh cảm thấy sao?" Hạng Huân ngẩng đầu, nhìn Hạng Chấn như thiểu năng trí tuệ.
Hạng Chấn: "...... Lần sau đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó."
Hạng Huân nhét đồ ăn vào trong tay anh: "Xào rau đi."
"Má nó, tao mới nói mày hiểu chuyện, biết nấu cơm. Mày xoay xở trong bếp nửa ngày rồi lại bắt tao xào rau!" Hạng Chấn hùng hùng hổ hổ, thấy Hạng Huân lấy di động nghe điện thoại mới ngậm miệng.
Hạng Huân nhận điện thoại của giáo sư, phải về trường một chuyến.
Cậu chưa ăn cái gì, đi tới tủ lạnh tìm chút đồ uống, thấy hộp sữa được xếp trên cánh tủ lạnh liền cầm một hộp xuống, xé ống hút uống vào vài ngụm.
Không biết nhớ tới gì đó, cậu khẽ cong môi một chút.
Hạng Chấn rửa sạch thức ăn, thấy cậu vừa uống sữa vừa cười, anh bỗng hỏi cậu: "Uống sữa?"
"Ừm."
Hạng Chấn cầm dao phay khoa tay múa chân: "Cái đó để cho con, đừng có tranh sữa của con."
Hạng Huân nhàn nhạt nhướng mày: "Lời này tặng lại cho anh."
Hạng Chấn: "...... Đệch!"
=====
Còn 1 chương chưa exit xong nên cho phép mai tui đăng nhe. Happy new year!!!