Môi Phục Hoa đã bị hôn đến mức sưng lên, lúc này mới Hạng Huân mới chịu thả cô.
Cô đẩy cậu đi tắm rửa, lúc ra đến phòng bếp mới thấy bếp đã được Hạng Chấn tắt giúp. Anh đang ôm con ngồi trên sô pha, hai mắt nhìn cô chằm chằm, cả khuôn mặt ai oán như oán phụ.
"......"
Phục Hoa chỉ vào bếp: "Em... Đi nấu cơm."
"Có phải nó uống sữa của em rồi không?" Hạng Chấn hỏi.
"Không có!" Phục Hoa xấu hổ muốn chết.
"Vậy sao mặt em đỏ như vậy?" Hạng Chấn hỏi xong, nhìn môi cô sưng đỏ mới nhận ra, "Em cho nó......"
"Không có!" Phục Hoa đỏ mặt đi vào bếp.
Chưa được bao lâu, Hạng Chấn lại ôm con tiến vào, ghen tuông hỏi: "Hạng Huân tặng nhẫn cho em à?"
Phục Hoa rất ít khi đeo nhẫn làm việc nhà, một là không tiện, hai là sợ mình làm dơ.
Hôm nay cô vào bếp không đến mười phút mà cúi đầu nhìn ngón áp út không dưới năm lần. Hạng Chấn nhìn theo mắt cô mới chú ý tới, trên tay cô có một chiếc nhẫn mới, nhìn qua còn đẹp hơn so với cái của anh mua.
Sao có thể không ăn dấm chứ.
Vợ mình mà lại đeo nhẫn của em trai mình đưa!
Mẹ nó, tên Hạng Huân chó này! Không ngờ cậu cũng biết tặng đồ lấy lòng phụ nữ!
Hạng Chấn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, lại chửi thầm trong lòng: Mẹ nó, thậm chí còn biết lấy lòng đàn ông nữa!
Phục Hoa gật đầu, thấy Hạng Chấn xị mặt, cô khẽ nói: "Lát nữa em rửa sạch tay sẽ tháo ra."
"Tháo ra làm gì?" Trong lòng Hạng Chấn bấy giờ mới thoải mái hơn chút, anh bày ra dáng vẻ rộng lượng, "Em đeo đi, khá đẹp."
Cô nhóc trong ngực anh giơ tay muốn Phục Hoa ôm, Phục Hoa cúi người hôn lên trán cô nhóc: "Mẹ đi nấu cơm, con chơi với ba một lát nhé."
Hạng Chấn đem mặt thò lại gần, Phục Hoa đã xoay người xắt rau. Hạng Chấn nắm lấy chân cô bé đá nhẹ lên vai Phục Hoa, chờ khi Phục Hoa xoay người, anh liền đưa mặt lại gần: "Có phải em đã quên mình còn có một em bé khác ở đây không?"
Phục Hoa có chút buồn cười, cô tiến lại gần muốn hôn lên mặt anh. Hạng Chấn lại bất ngờ quay đầu, nụ hôn của Phục Hoa cũng vì vậy mà đáp trên môi anh.
Hạng Chấn giơ tay che mắt cô nhóc lại, anh hôn Phục Hoa thêm hai cái mới ôm con tới sô pha: "Chúng ta đi chơi thôi."
Làm tốt cơm, Phục Hoa đi trước uy hài tử ăn nãi, làm Hạng Chấn ăn trước, Hạng Huân đã tắm rửa xong ra tới, đi trong phòng xem Phục Hoa uy nãi, Phục Hoa uy hài tử thời điểm, bên kia đầu vú sẽ không tự giác lưu sữa mẹ, cho nên, nàng đều sẽ lấy bình sữa đi tiếp.
Tóc Hạng Huân lúc này vẫn còn ướt đẫm, cậu cầm khăn lau qua mấy cái rồi ném sang bên cạnh, duỗi tay cầm lấy bình sữa từ cô, giúp cô đút sữa cho con.
Phục Hoa thấy thẹn, cố gắng né tránh ánh mắt cậu. Hạng Huân lại duỗi tay sờ lên mặt cô bé, đầu ngón tay cũng vì thế mà quét qua nhũ thịt khiến ngực cô run lên, sữa cũng chảy ra càng lúc càng nhanh.
Cô nhóc ăn uống no say liền nhắm hai mắt ngủ rồi. Phục Hoa nhẹ nhàng đặt cô nhóc lên giường, cẩn thận lấy chăn đắp lại.
Hạng Huân đưa bình sữa trong tay cho cô, thấy cô lấy khăn cố gắng lau sữa trên ngực nhưng sữa vẫn chảy không ngừng, cậu nói: "Để em giúp chị."
Phục Hoa cho rằng cậu muốn giúp cô lau, kết quả là Hạng Huân tiến sát vào người cô, há mồm ngậm lấy núm vú, rồi mút một cái thật mạnh.
Khoái cảm đột ngột đánh thẳng vào linh hồn cô, da đầu Phục Hoa bị mút đến tê rần, cổ họng cũng bắt đầu nức nở.
Hạng Huân tinh tế liếm sạch, nâng lên một bên nhũ thịt xoa nắn, núm vú cũng được cậu nhét vào miệng, Phục Hoa ôm đầu cậu run rẩy kêu lên: "A...... Nhẹ thôi......"
Hạng Chấn đúng lúc mở cửa tiến vào, nhìn thấy một màn này, anh cắn răng nói: "Còn nói không có!"
Phục Hoa cảm thấy xấu hổ tột cùng, duỗi tay đẩy Hạng Huân ra. Bỗng nhiên nghe thấy Hạng Chấn nghiến răng nghiến lợi: "Anh cũng muốn uống!"
Phục Hoa: "......"