Cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng xích mông muốn rời khỏi "lò lửa"bên dưới.
Chỉ là mới động một chút, Hạng Huân đã ôm chặt eo cô, cả người cậu dán sát lại, bàn tay nhanh nhẹn luồn vào phía dưới lớp áo rộng thùng thình, năm ngón tay thon dài xoan nắn ngực cô như cục bột.
Tay cậu giống như có ma lực, đi đến đâu sẽ để lại một khoảng tê dại tới đó.
Cậu nhẹ nhàng vân vê nhũ thịt, bàn tay còn lại cầm thìa đút thức ăn cho cô. Bữa cơm này của Phục Hoa quá gian nan, cả người run rẩy không nói, dâm thủy còn chảy dọc theo bắp đùi cô, rơi xuống đùi Hạng Huân.
"Ăn no chưa?" Hạng Huân dùng tay lau chút nước canh dính trên môi cô, rồi lại liếm sạch ngón tay.
Phục Hoa bị cậu trêu chọc cho đỏ mặt, cô gật đầu: "Rồi."
Hạng Huân hôn cô, đồng thời cũng thăm dò tiểu huyệt ướt đẫm. Cậu khẽ cười ra tiếng, thở ra từng đợt hơi thở nóng như thiêu như đốt.
Phục Hoa đẩy cậu, "Đừng...... Con sắp tỉnh rồi."
"Ừ." Hạng Huân bế cô đặt lên bàn cơm, hai chân Phục Hoa bị mở ra hai bên, Phục Hoa căn bản không mặc quần lót, địa phương bí ẩn lúc này cứ vậy đối diện với tầm mắt Hạng Huân, cậu cúi đầu thổi vào nơi đó một hơi, rồi lại hôn dọc theo bắp đùi, từng chút tiến gần đến miệng huyệt.
Hạng Huân vừa mút vừa cắn, ngón tay cũng được cắm vào hoa huyệt. Chưa được bao lau, Phục Hoa đã khóc nấc lên, dâm thủy phun ra đều bị Hạng Huân uống sạch.
Trải qua một đợt cao trào, Hạng Huân lấy khăn lau cho cô, cũng giúp cô mặc lại quần áo. Khi cậu ôm cô về phòng, thấy Phục Hoa muốn nói lại thôi, Hạng Huân liền hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Lúc này cô mới đỏ mặt nói: "Em...... Không khó chịu sao?"
Hạng Huân cúi đầu nhìn nơi đó đã dựng lên một cái "lều", cậu đặt cằm lên cổ Phục Hoa, thấp giọng nói: "Chị ngủ một lát đi, một lúc nữa nó sẽ tự xuống thôi."
Phục Hoa không nói chuyện.
Hạng Huân khẽ nâng mặt cô lại, phát hiện cô đang cười.
Cậu lập tức ngẩn ra, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời kia, Hạng Huân khó mà không ngây người. Cậu mãnh liệt hôn xuống, quấn lấy môi lưỡi của người trước mặt, nghe tiếng cô rên rỉ, lại càng ôm cô chặt hơn.
"Chị dâu."
Phục Hoa bị cậu hôn mà đỏ cả mặt, hai bàn tay nhỏ không những không đẩy cậu, ngược lại còn chủ động quấn quanh cổ cậu, ngửa mặt đáp lại.
Số lần cô chủ động với cậu không nhiều. Những lần trước đều do Hạng Huân vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô mới chịu làm. Vậy nhưng giờ phút này, sự chủ động của cô đối với Hạng Huân không khác gì tin vui, cậu hưng phấn đến mức muốn mất khống chế, càng ngày càng thấy không đủ, còn muốn đòi hỏi từ cô nhiều hơn.
Đột nhiên, cô nhóc vốn đang ngủ say sưa trên dường bỗng thức dậy khóc oa oa. Phục Hoa vội vàng đẩy cậu sang một bên, ôm lấy cô nhóc vào ngực dỗ dành, vén áo bắt đầu đút sữa.
Hạng Huân đứng bên cạnh nhìn, thấy Phục Hoa ôm con có chút khó khăn, cậu liền ngồi xuống bên cạnh, muốn ôm cô nhóc giúp cô.
"Không cần đâu." Phục Hoa nhỏ giọng nói, "Chị nằm xuống là được mà."
Đến khi cô nằm xuống mới phát hiện quần áo trên người có chút vướng víu. Cô ngượng ngùng cởi ra, sau đó nằm xuống, vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói với Hạng Huân: "Đặt con bé xuống đây là được."
Phục Hoa xấu hổ, quay mặt đi nơi khác.
Tuy Hạng Huân không dùng nhiều lực, nhưng cảm giác tê tê dại dại càng làm cho cô không chịu nổi. Có vài lần Phục Hoa nhịn không được mà kêu ra tiếng. Cô đặt ngón tay vào miệng ngăn mình phát ra âm thanh, kết quả giây tiếp theo, Hạng Huân lấy tay cô ra ngoài, thay bằng môi lưỡi mình.
Cũng may cô nhóc kia ăn no xong thì ngủ rồi.
Phục Hoa rút ngực mình ra khỏi miệng cô nhóc. Sau khi chỉnh lại chăn cho cô nhóc mới đi dép lê muốn vào phòng tắm.
Hạng Huân nhìn tư thế đi đường của cô có chút khó khăn liền bế lên: "Đi tắm nhé?"
Phục Hoa có chút ngượng ngùng: "Ừm, cần phải lau qua một chút."
"Lau chỗ nào?" Hạng Huân hỏi.
Phục Hoa: "......"
Cô đỏ mặt chỉ vào ngực.
Dính mùi của Hạng Huân, cô lo con bé sẽ không muốn bú sữa.
Hạng Huân gật đầu: "Em giúp chị."
"Không cần."
Hạng Huân bế cô vào phòng tắm, một bên lấy khăn lau ngực, một bên cúi đầu lặp lại hành động vừa rồi, khàn giọng nói: "Đừng khách sáo."
Phục Hoa: "......"