Buổi tối Hạng Chấn trở về, thấy người Phục Hoa đầy dấu hôn nằm trên giường, thấp giọng mắng Hạng Huân: "Vậy mà còn dám mắng người khác là, mày mới là cầm thú!"
Hạng Huân gõ máy tính không dao động, nhớ tới chuyện ban ngày, trong đầu chỉ toàn là đôi mắt sáng lấp lánh của Phục Hoa cùng những nụ hôn chủ động của cô.
Hạng Chấn hùng hùng hổ hổ hơn nửa ngày, nghe tiếng con khóc thì vội vã chạy đi dỗ con. Hạng Huân cũng đứng dậy đi theo anh.
Phục Hoa đã tỉnh, nằm trên giường đút sữa cho con. Hạng Chấn cầm bình sữa hứng những giọt sữa bị tràn ra, anh lo sẽ doạ sợ cô nhóc, anh khẽ nói: "Anh mới mua quần áo mới cho em, lát nữa mặc vào thử xem."
Phục Hoa oán trách nhìn anh: "Em vẫn còn rất nhiều quần áo, anh đừng lãnh phí tiền mua cho em nữa."
"Sắp đến Tết Trung Thu rồi, mua đồ mới cho em." Hạng Chấn trêu chọc cằm cô, "Anh mua hai bộ, em một bộ, anh một bộ."
Phục Hoa nhìn anh, nhẹ nhàng cười: "Được."
Hạng Huân không có vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn. Cậu xoay người đi về phòng, mở máy tính tiếp tục bận rộn. Năm trước cậu đã bỏ tiền mua một phần mềm trên mạng, sau khi ra nước ngoài một năm, số tiền cậu kiếm được sau khi trở về nước cũng kha khá.
Cậu quay video dạy học, chỉ có giọng nói và hình mặt mặt bàn, không để lộ mặt, học phí cũng rất thấp, chỉ có một tệ, hơn nữa còn làm video bằng hai ngôn ngữ khác nhau. Số lượng download bản tiếng Trung đã hơn mười vạn, bản tiếng Anh chỉ được một nửa.
Đối với những người không có thời gian xem video, việc đọc văn bản sẽ tiện hơn. Vì thế cậu đánh thêm một phần văn bản, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, lượng download đã hơn 30 vạn.
Hạng Huân tính toán toàn bộ khoản tiền phải trả để mua một căn nhà mới. Chừng này tiền hiển nhiên là không đủ, khoảng thời gian qua cậu làm việc không biết ngày đêm chính là vì muốn cho Phục Hoa và con có được cuộc sống tốt hơn.
Tết Trung Thu cùng ngày, Hạng Chấn lái xe chở hai mẹ con Phục Hoa và Hạng Huân về nhà. Ba mẹ Hạng sớm đã làm một bàn đồ ăn. Chờ bọn họ lái xe tới, hai ông bà nhanh chóng đón cháu nội về tay.
Tối qua Phục Hoa bị hai anh em cầm thú lăn lộn đến nửa đêm, không ngủ đủ giấc, ăn xong trưa thì lập tức về phòng ngủ tiếp.
Một giấc này ngủ đến 6 giờ chiều, thấy cô ngủ ngon nên anh không nỡ đánh thức Tối nay chờ cô ăn cơm xong thì đã muộn, lại mang theo con nhỏ làm mẹ Hạng không yên tâm, bà bắt hai người ở lại một đêm.
Hạng Chấn đồng ý.
Mẹ Hạng cầm bình sữa và tã, nói với Hạng Chấn: "Buổi tối để mẹ trong con cho hai đứa, để hai đứa ngủ cho ngon."
"Dạ mẹ." Hạng Chấn nhanh chóng chạy đi tắm rửa, chuẩn bị đêm nay đại chiến 300 hiệp. Kết quả vừa mở cửa đã thấy Hạng Huân đứng trong phòng lau tóc.
"Sao mày lại ở đây?" Hạng Chấn chỉ mặc một cái quần lót, dương vật vì cương cứng mà làm cho quần lót phồng lên.
Hạng Huân nhíu mày: "Khóa cửa."
"Ờ." Hạng Chấn khóa trái cửa, lau tóc qua loa vài cái rồi ném khăn sang một bên, "Chị dâu mày đâu?"
Hạng Huân chỉ vào nơi đang phồng lên trên giường: "Ở đó."
Hạng Chấn không biết vì sao cô lại trốn trong chăn, anh liền tiến tới hỏi: "Bà xã, em đang làm gì vậy? Không nóng à?"
Anh duỗi tay vạch chăn lên, nhìn Phục Hoa che lại ngực, cả gương mặt đỏ bừng ngẩng đầu nhìn anh. Cô đang mặc quần chữ Đinh (丁) ngồi quỳ trên giường, ngực bị mấy sợi dây màu đen bó chặt, hai bên ngực không những to mà còn trắng như màn thầu, giữa ngực là núm vú vì hưng phấn mà dựng đứng.
"Chật à?" Hạng Huân đi tới, rũ mắt đánh giá.
Hạng Chấn nuốt nước miếng: "A? Nơi nào? Cái gì chật?"
Hiện tại anh chỉ cảm thấy quần lót bó vào chật đến mức muốn phát nổ.
Phục Hoa che ngực, hai tai nóng rần: "Có chút."
Hạng Huân cúi người, dùng ngón tay móc lấy sợi dây nhẹ nhàng nới lỏng. Sợi dây màu đen theo quán tính lướt qua núm vú khiến cả người cô tê dại. Phục Hoa khẽ thở ra một hơi, bỗng nghe thấy Hạng Huân hỏi: "Còn thấy chật không?"
Lông mi Phục Hoa có chút rung rung: "Không, không còn."
Hạng Huân đứng trước mặt cô: "Nhưng em thì còn, chị cởi quần lót giúp em đi."
Hạng Chấn yên lặng móc dương vật ra, anh thò lại gần: "Anh cũng thấy chật."
Phục Hoa: "......"