Hà Ngộ ôm Tô Thu Tử đến phòng cấp cứu của bệnh viện, cô được bác sĩ kê đơn cho truyền tĩnh mạch. Cô sốt cao đến hôn mê nên cần nhập viện để theo dõi. Chờ đến khi Hà Ngộ sắp xếp xong mọi thứ thì đã là mười một giờ đêm.
Sau khi truyền nước xong thì nhiệt độ cơ thể của Tô Thu Tử đã giảm đáng kể. Y tá đến rút kim, dặn dò vài câu rồi rời đi. Nửa đêm, phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gió bên ngoài cửa sổ, Hà Ngộ kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại di động của Hà Ngộ rung lên, anh liếc nhìn Tô Thu Tử đang nằm trên giường rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Là Kane gọi đến, lần này, bên phía New Zealand nói là đến bàn chuyện hợp tác, nhưng thực ra bọn họ đến để khảo sát thực địa, ngày mai, EV và tập đoàn Hà Thị sẽ đưa báo cáo kế hoạch cho người phụ trách của họ.
Lần này, phía New Zealand phái đến ba người, trong đó tác phong làm việc của người phụ trách chính cực kỳ nghiêm khắc. Báo cáo sẽ được gửi vào ngày mai, nhưng cô ấy đã đặt ra một vấn đề vào lúc mười một giờ, mà vấn đề này phải được phản hồi lại ngay trong tối nay.
Kane cầm máy tính đi đến bệnh viện, nhìn Tô Thu Tử đang nằm trên giường bệnh và hỏi: "Có cần thuê hộ tá chăm sóc cô ấy không?"
Hà Ngộ ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong phòng bệnh, nhàn nhạt lên tiếng: "Không cần, đưa văn kiện cho tôi."
Khi tỉnh dậy, Tô Thu Tử mới nhận ra mình đã được đưa vào bệnh viện. Cô đưa tay lên sờ trán mình, cảm thấy vẫn còn hơi nóng, sức lực toàn thân cũng như bị rút cạn. Cô không ngờ được rằng flag mình vừa lập chiều hôm qua đã đổ ngay buổi tối cùng ngày.
Cô có thể chắc chắn rằng mình được Hà Ngộ đưa tới đây. Nhưng bây giờ trong phòng bệnh lại không có ai, có lẽ Hà Ngộ đã rời đi sau khi đưa cô đến. Tuy vậy nhưng Tô Thu Tử vẫn cảm thấy mạng mình lớn, nếu đổi lại là sốt cao đến hôn mê ở nhà họ Tô thì dù cô có hôn mê đến chết cũng chẳng có người biết.
Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lúc này Tô Thu Tử mới cầm điện thoại lên xem thời gian mới biết đã hơn chín giờ sáng rồi. Biết mình không thể đến phòng gốm với bộ dạng này được, Tô Thu Tử liền gọi điện cho Quan Lâm.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô nghe thấy giọng mũi của Quan Lâm: "Mới sáng sớm mà gọi làm gì thế?"
"Ông chủ, hôm nay em muốn xin nghỉ." Cô nhận ra sự không kiên nhẫn trong lời nói của ông chủ, vậy nên chỉ nói ngắn gọn.
Khi Tô Thu Tử nói chuyện cũng mang theo giọng mũi, Quan Lâm im lặng trong giây lát rồi hỏi: "Bị cảm à?"
"Vâng." Tô Thu Tử đáp, nhưng lại sợ Quan Lâm bất mãn với tần suất xin nghỉ phép của cô nên bổ sung thêm: "Em đang ở trong bệnh viện vì sốt khá cao. Nhưng bác sĩ không có ở đây nên em vẫn chưa rõ tình trạng cụ thể như thế nào."
Đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng sột soạt, có vẻ như Quan Lâm vừa trở mình, anh ta lại hỏi: "Cô đang ở một mình sao?"
Tô Thu Tử không hiểu tại sao đột nhiên ông chủ lại hỏi mình như vậy nên cô trả lời đúng sự thật: "Đúng ạ."
Quan Lâm im lặng một lúc rồi nói: "Là tôi lây bệnh cho cô, tôi cũng có trách nhiệm. Hôm nay cho cô nghỉ phép có lương nên cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho tốt."
Tô Thu Tử ở đầu dây bên kia vô cùng cảm kích đáp lời, Quan Lâm nghe ra được rằng cô đang nịnh nọt mình nên chỉ tùy tiện đáp hai câu rồi cúp máy.
Sốt cao đến mức nhập viện nhưng vẫn không nhận được sự quan tâm của chồng, còn phải tự chăm sóc mình. Quan Lâm thở dài, càng nghĩ càng thấy cô nữ sinh này thật đáng thương.
Tô Thu Tử cảm thấy vô cùng vui vẻ vì được nghỉ có lương, vậy nên ngay sau đó cô bắt đầu thả lỏng bản thân mình. Cũng lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi, ngoài việc phải đi làm từ thứ hai đến chủ nhật thì cô cũng nhận thêm một vài công việc lặt vặt bên ngoài. Lần này bị bệnh có lẽ là do làm việc quá sức.
Sau bữa sáng, y tá đến phòng bệnh tiêm cho Tô Thu Tử. Cô y tá có vẻ đã có thâm niên, động tác rất thành thạo, cô ấy vỗ nhẹ vào tay Tô Thu Tử để tìm mạch máu, cười nói: "Mạch máu mỏng thật đấy."
Nhìn lỗ kim trên mu bàn tay mình, Tô Thu Tử có chút lo lắng bèn hỏi: "Không dễ tiêm sao?"
"Đừng lo lắng, tôi có thể làm được." Cô y tá ngẩng đầu nhìn Tô Thu Tử. mỉm cười và nói: "Tay của cô bị như vậy từ tối qua, y tá khác đã tiêm cho cô rất nhiều lần nhưng đều không được. Vậy nên trước khi rời đi vào sáng nay, Hà tiên sinh đã yêu cầu để một y tá có kinh nghiệm đến tiêm cho cô."
Tô Thu Tử nghe vậy thì sửng sốt, nhìn cô y tá và hỏi: "Sáng nay anh ấy mới rời đi sao?"
"Đúng vậy." Cô y tá mỉm cười, đẩy nhẹ cây kim vào mạch máu, cô ấy nói: "Hà tiên sinh đã ở đây trông cô cả một đêm, sau khi xác nhận lại tình trạng của cô hồi sáng mới đi."
Nhìn xuống kim tiêm trên mu bàn tay, trái tim Tô Thu Tử khẽ lệch một nhịp khi nghĩ đến Hà Ngộ.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bị bệnh đều không có ai ở bên Tô Thu Tử. Bởi vì không có người chăm sóc, mà mỗi lần đổ bệnh đều rất nặng, chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ lại biết được có người vì mình mà trông chừng cả một đêm, Tô Thu Tử cảm nhận được sự ấm áp đang lan truyền khắp cơ thể.
Vì hai người cùng sống chung dưới một mái nhà nên dù ít hay nhiều cũng sẽ quan tâm đến đối phương. Hơn nữa, Mâu Hoa Linh đã từng gọi điện tâm sự với cô nên hẳn là bà cũng đã từng nói chuyện với Hà Ngộ.
Dường như mối quan hệ giữa cô và Hà Ngộ đã thân thiết hơn một chút, suy nghĩ này làm cô liên tưởng đến một câu nói có vẻ không đúng lắm. Ai nói giữa nam và nữ không thể tồn tại tình bạn đơn thuần, cô và Hà Ngộ không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao.
Tô Thu Tử bỗng dưng cảm thấy có lỗi khi Hà Ngộ dành cả một đêm để chăm sóc cô. Bình thường anh đều rất bận rộn, vậy mà khi cô bị bệnh anh vẫn không hề để mặc cô. Nói xin lỗi thì có vẻ hơi xa lạ, nhưng cô vẫn muốn cảm ơn anh một câu.
Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ kê đơn thuốc cho Tô Thu Tử và dặn dò cô phải chú ý thời gian ăn uống, nghỉ ngơi rồi cho cô xuất viện ngay trong buổi sáng hôm ấy, chỉ là ngày mai, sau khi tan làm phải đến bệnh viện truyền dịch. Tô Thu Tử ghi nhớ từng lời dặn dò của bác sĩ và bắt taxi về nhà ngay khi được cho phép.
Mặc dù đã hạ sốt nhưng cơ thể cô vẫn còn yếu. Sau khi về đến nhà, Tô Thu Tử lại tiếp tục leo lên giường. Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô lật người, mò tìm chiếc điện thoại và gọi cho Hà Ngộ báo tin mình đã xuất viện.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm, dễ nghe của người đàn ông "Alo", Tô Thu Tử vẫn cảm thấy hơi chóng mặt nên khi nghe thấy âm thanh này, trong phút chốc cô đã tưởng mình vừa lạc vào thế giới giấc mơ.
"Là em. Sáng nay truyền dịch xong là bác sĩ đã kê thuốc và cho em xuất viện rồi. Bây giờ em đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi." Tô Thu Tử nhỏ giọng nói, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn anh."
Hà Ngộ im lặng nghe cô nói xong, anh lật sang trang tài liệu khác rồi nhàn nhạt trả lời cô rằng không có gì.
Nghe thấy tiếng lật trang giấy, Tô Thu Tử biết rằng anh đang bận nên cũng không làm phiền anh nữa. Cô cúp điện thoại, vì vẫn cảm thấy đau đầu nên cô đặt điện thoại xuống rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Báo cáo kế hoạch hợp tác cùng New Zealand là do tập đoàn Hà Thị thực hiện, buổi sáng là báo cáo quy hoạch tổng thể dự án, đến chiều sẽ đưa ra bản vẽ kiến trúc của khu nghỉ dưỡng. Hà lão rất coi trọng lần hợp tác này, giám đốc tập đoàn Hà Thị sẽ báo cáo vào buổi sáng, còn bản thiết kế sẽ do Hà Ngộ đích thân trình bày vào buổi chiều.
Tập đoàn Hà Thị khởi nghiệp từ lĩnh vực bất động sản với tiềm lực tài chính mạnh, dù mới chỉ mở rộng kinh doanh sang lĩnh vực du lịch vài năm gần đây nhưng lại sở hữu đội ngũ với trình độ chuyên môn cao, năng lực phát triển cũng tốt. Mặt khác, kiến trúc EV mới được thành lập khoảng hai, ba năm, vậy nên dễ khiến đối tác có sự nghi ngờ về mặt kinh nghiệm.
Tuy nhiên, bản thiết kế được Hà Ngộ đưa ra đã đánh tan những lo lắng của các quan chức New Zealand. Sau khi nghe trình bày đầy đủ về báo cáo kiến trúc, không khó để nhận thấy được sự hài lòng từ phía đối tác.
Sáu giờ chiều, nhiệm vụ hợp tác với New Zealand đã hoàn thành, sau khi ký kết hợp đồng, tập đoàn Hà Thị đã chuẩn bị tiệc tối, mời tất cả mọi người đến Thanh Trúc Hiên chúc mừng.
Trước khi rời đi, Hà Ngộ đã sắp xếp cho Kane thêm một vài việc: "Cậu liên hệ với Cố Ngu, gọi anh ta đến Thanh Trúc Hiên. Chờ những người bên Lý đổng đến thì các cậu đi cùng họ luôn."
Nghe được những lời Hà Ngộ nói, Kane ngay lập tức hiểu được ý của anh: "Ngài không đi sao?"
Hà Ngộ khẽ mím môi, liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần bị bóng tối bao trùm, nói: "Không đi, tôi có việc rồi."
Bản thiết kế được trình bày lúc chiều của Hà Ngộ quá mức xuất sắc, vậy nên người phụ trách bên phía New Zealand có ấn tượng rất tốt về anh, Hà Ngộ đến gặp cô ấy và nói xin lỗi vì không thể cùng tham dự tiệc tối với mọi người, đồng thời cũng giải thích rằng trong nhà có việc. Người phụ trách chính là một người phụ nữ nổi danh với tác phong làm việc nghiêm túc và khắc nghiệt, khi cô ấy biết rằng anh phải về nhà chăm vợ ốm thì chỉ mỉm cười và vỗ vai anh nhằm bày tỏ sự khâm phục và thấu hiểu.
Sau khi bàn giao công việc rõ ràng, Hà Ngộ mới trở về nhà.
Tô Thu Tử ngủ một giấc đến tận sáu giờ tối, vì vùi mình trong chăn suốt nên người cô đã đổ một tầng mồ hôi mỏng. Trong nhà không bật điện, tối om. Cô đưa tay lên sờ trán, có cảm giác như nhiệt độ đang dần tăng cao. Vì vẫn còn cảm thấy choáng váng nên Tô Thu Tử chỉ muốn nằm và tiếp tục xuống ngủ, nhưng cô biết nếu cứ như vậy thì đêm nay sẽ phải quay trở lại bệnh viện nên cô gắng gượng đứng dậy khỏi giường, định ăn chút gì đó lót dạ rồi uống thuốc.
Đi vào phòng bếp, Tô Thu Tử mở cửa tủ lạnh, lấy ra chai sữa bò cùng với gói yến mạch, chuẩn bị tùy tiện ăn hai miếng. Đang rót sữa thì cô nghe thấy tiếng mở cửa nhà, khi nhìn ra mới thấy Hà Ngộ vừa trở về.
Một chút sữa bò chảy tràn ra tay cô, Tô Thu Tử mơ mơ màng màng đưa tay lên liếm mấy giọt sữa, nói: "Hôm nay anh về sớm vậy."
Trên kệ bếp có sữa cùng với yến mạch, Tô Thu Tử đứng đó, phải chống tay lên bệ bếp mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Hà Ngộ cụp mắt quan sát một lượt, trả lời cô rồi đi vào. Anh giơ tay đặt lên trán cô, nóng bừng. Anh hạ tay xuống rồi nhận lấy chai sữa bò trong tay cô, nói: "Em đi nghỉ ngơi trước đi, anh nấu cháo xong sẽ gọi cho em."
Nghe Hà Ngộ nói vậy, Tô Thu Tử cảm thấy rằng nếu mình còn cố chấp trong tình huống hiện tại thì có vẻ như là đang làm dáng. Sau khi cảm ơn anh, cô đi về phía sopha trong phòng khách rồi ngồi xuống chờ đợi.
Hà Ngộ nấu cháo rất nhanh, vị cũng ngon nữa, Tô Thu Tử nhanh chóng cúi đầu húp từng thìa cháo một. Sau khi ăn xong, cô uống thuốc hạ sốt rồi quay về phòng ngủ, nằm lên giường. Hà Ngộ thực sự vô cùng bận rộn, khi ăn tối cũng có người gọi điện thoại. Tuy là cùng bận kiếm tiền nhưng Hà Ngộ không giống cô, lu bu cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Gần đây, dự án cầu vượt sông của thành phố Cảnh cùng với dự án khu nghỉ dưỡng phối hợp với bên phía New Zealand cùng lúc khởi động, sau hai tuần quay cuồng trong vòng quay của công việc, Hà Ngộ quả thực đã kiệt sức. Sau khi cúp điện thoại, anh bước vào phòng tắm rồi lên giường ngủ.
Hà Ngộ vừa lên giường, Tô Thu Tử liền di chuyển cơ thể mình. Vì đã ngủ cả buổi chiều nên dù có uống thuốc thì cô vẫn còn khá tỉnh táo. Tô Thu Tử vụng về ngồi dậy, lặng lẽ xoay người bước xuống giường. Vốn dĩ Hà Ngộ đã nhắm mắt lại, nhưng vừa nghe thấy động tĩnh, anh liền mở mắt, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Sao vậy?"
Anh còn chưa kịp ngồi dậy, Tô Thu Tử đã quay lại nhìn anh rồi trả lời bằng giọng nói hơi khàn: "Em sang phòng ngủ phụ, tốt nhất vẫn là đừng lây bệnh cho anh, bị bệnh rất khó chịu."
Hà Ngộ nhìn cô rồi nói: "Không cần đâu, sức khỏe của anh khá tốt."
Lúc ở trong thang máy, cô cũng nói với Quan Lâm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị lây cảm từ anh ta. Tô Thu Tử nghĩ rằng có lẽ là do anh đã chăm sóc cô cả đêm mà vẫn không bị cảm nên mới sinh ra tâm lý chủ quan. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhỏ giọng phổ cập thêm kiến thức khoa học cho anh: "Đây không phải là vấn đề về sức khỏe, nếu ở cùng người bệnh trong khoảng cách gần rất dễ bị lây."
Có lẽ thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng nên cô trông có tinh thần hơn trước. Hà Ngộ thấy dáng vẻ cẩn thận kia của cô, thấp giọng nói: "Gần như thế nào?"
Khi còn ở trong thang máy, Tô Thu Tử suýt chút nữa là đã bị vây trong vòng tay của Quan Lâm. Cô ước chừng khoảng cách khi ấy, rồi di chuyển thân thể mình tiến gần về phía Hà Ngộ thêm hai phần.
"Khoảng..."
Cô vừa động đậy một chút liền mất thăng bằng, lảo đão ngã về phía trước, vùi đầu vào lòng người đàn ông. Cô vốn đã hơi chóng mặt, vừa ngã xuống liền cảm thấy như thần hồn điên đảo, khuôn mặt áp sát vào lồng ngực anh trong chốc lát để lấy lại thăng bằng, vửa cảm nhận được nhiệt độ cao từ cơ thể mình nhưng cũng ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trên người anh.
Khi Tô Thu Tử lấy lại tinh thần, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên. Cô giả bộ bình tĩnh, chống tay trên ngực người đàn ông, nói: "Gần...như vậy đó."
Nói xong, cô có chút lo lắng ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?"
Đôi mắt đen của người đàn ông rất sâu, như chiếc vực không đáy. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng.