Đây là lần đầu tiên Tô Thu Tử gặp Hứa Trí ở ngoài đời, vậy nên nhất thời không biết phải làm gì.
Thấy cái nhướng mày khó hiểu của Hứa Trí, Hà Ngộ mỉm cười bước đến, anh dắt Tô Thu Tử ngồi xuống ghế, dịu dàng hỏi: "Ăn tối chưa?"
Nhà ăn có bật máy sưởi, Tô Thu Tử ngồi một lúc thấy cơ thể dần ấm lên. Lúc này cô mới hoàn hồn lại, nhìn chồng mình, đỏ mặt nói: "Em đã ăn cơm với bạn học rồi."
Hà Ngộ gật đầu, lúc này mới ngước mắt lên giới thiệu với Hứa Trí: "Đây là phu nhân của mình, Tô Thu Tử."
Đôi vợ chồng này xem anh ta như vô hình mà quan tâm nhau, giờ mới nhớ ra anh ta vẫn còn ở đây. Hứa Trí mỉm cười, nói: "Tôi biết, ván cờ lần trước thua mất một rương đồ ký tặng riêng cho Hà phu nhân."
Nói rồi, anh ta niềm nở giơ tay ra, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Hứa Trí."
Bàn tay Hứa Trí vươn ra trước mặt mình, Tô Thu Tử phấn khích không thôi. Cô cũng giơ tay ra nắm lấy, nói không ngừng: "Không cần giới thiệu, em cũng biết anh, em là fan của anh."
Nghe cô nói vậy, nụ cười của Hứa Trí càng rạng rỡ hơn, đối xử với cô càng thêm thân thiện.
Được tiếp xúc với thần tượng ở cự ly gần như vậy, so với qua màn hình càng thấy rõ được vẻ ngoài anh tuấn của người kia. Hơn nữa, tính cách anh ta cũng rất tốt, hoàn toàn không phải là giả vờ, khiến người xung quanh tự nhiên muốn thân thiết với anh ta hơn.
Làm quen xong, Hứa Trí và Hà Ngộ tiếp say sưa tục bàn chuyện với nhau. Tô Thu Tử ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, không xen vào, chỉ có Hứa Trí là thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn cô rồi mỉm cười, làm cho Tô Thu Tử bối rối không biết phải làm sao.
Hà Ngộ và Hứa Trí bàn chuyện đến tận khi bữa tối kết thúc. Hội nghị các doanh nghiệp thành phố Hạ vẫn còn một cuộc họp vào tối nay, hai người đứng dậy muốn đến phòng họp.
"Kết thúc cuộc họp là cậu đi luôn à?" Ra đến cửa, Hà Ngộ hỏi Hứa Trí một câu.
"Ngày mai có buổi quảng bá cho thương hiệu nên đêm nay phải bay sang thành phố Cảnh." Hứa Trí nói.
Tô Thu Tử vẫn luôn yên lặng đi theo sao hai người, lén lút liếc nhìn thần tượng của cô, nghe Hứa Trí nói muốn rời đi, trong mắt cô ánh lên vẻ khẩn trương, Theo hai người vào thanh máy, Tô Thu Tử đứng cạnh Hà Ngộ nhưng vẫn cố gắng nhìn sang phía Hứa Trí, lấy dũng khí muốn nói gì đó nhưng lời nói không cách nào bật ra khỏi cổ họng.
Nhận ra được hành động hỏ này của cô, Hà Ngộ cúi đầu nhìn xuống, nhỏ giọng cười hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Người đàn ông hơi cúi người, vì xét đến chiều cao của cô mà cố ý kề tai mình sát mặt cô. Bị hỏi như vậy, Tô Thu Tử giật mình, ghé vào tai Hà Ngộ nói nhỏ: "Em...em muốn nhờ Hứa Trí kí tên cho bạn em."
Lâm Thanh cũng là fan của Hứa Trí giống cô, chỉ là cô đã có một rương đựng đầy đồ có chữ ký, giờ xin thêm hay không đều được, nhưng Lâm Thanh chưa có. Khó khăn lắm mới gặp Hứa Trí một lần, nhất định phải tận dụng thời cơ xin chữ ký cho Lâm Thanh.
Tuy rằng Hứa Trí thân thiện, nhưng dù sao cũng là người nổi tiếng, anh ta bắt tay nói chuyện với cô cũng vì nể mặt Hà Ngộ, vậy nên cô cũng không dám tùy tiện hỏi xin.
Hà Ngộ nghe được nguyện vọng của cô, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nói: "Anh hỏi dùm em."
Nói rồi, Hà Ngộ quay sang nhìn Hứa Trí, nói: "Sau cuộc họp cậu có thể ký tặng bạn của vợ mình không?"
Từ lúc vào thang máy đến giờ, hai vợ chồng nhà này đều rúc sang một bên tâm tình với nhau, Hứa Trí hoàn toàn bị làm lơ, anh ta nhìn chằm chằm Hà Ngộ vừa nói chuyện với mình, lại thấy ánh mắt tha thiết của Tô Thu Tử. Anh ta cười đùa: "Hai người các cậu còn biết mình đang ở đây à?"
Nghe anh ta nói vậy, Tô Thu Tử vội vàng đáp ngay: "Đương nhiên là biết, em vẫn luôn để ý anh."
Cô vừa dứt lời, Hà Ngộ liền cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt của anh thâm thúy, Tô Thu Tử lúng túng, nhìn Hà Ngộ, nói: "Lúc nào em cũng có thể gặp chồng mình, nhưng chẳng mấy khi được gặp Hứa Trí."
Trong thang máy đột nhiên vang lên tiếng người của hai người đàn ông.
Hứa Trí đồng ý ký tặng Lâm Thanh, anh ta sẽ tranh thủ ký trong cuộc họp, sau khi kết thúc, Hà Ngộ sẽ mang về cho cô. Tô Thu Tử vô cùng vui vẻ, nói tạm biệt hai người rồi đi về phía phòng của Hà Ngộ.
Thang máy tiếp tục đi lên, Hứa Trí nói với Hà Ngộ: "Đại tiểu thư nhà họ Tô sinh ra trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, mình đã nghĩ rằng dù nói gì, làm gì thì cô ấy cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nhưng không ngờ lại hoạt bát đáng yêu như vậy."
Hà Ngộ cười nhẹ, nói: "Tính cách của cô ấy đúng là kiểu người gặp người thích."
"Vậy cậu có thích không?" Hứa Trí cười hỏi.
Hà Ngộ ngước mắt nhìn, nhưng rồi lại cụp mắt cười khẽ, nói: "Đương nhiên."
Đến cuối cùng, Hứa Trí cũng không hiểu "Thích" của Hà Ngộ có phải theo phương diện kia không, nhưng anh ta cũng không hỏi đến cùng, chỉ cười theo.
Chín giờ tối, Hà Ngộ kết thúc cuộc họp trở về phòng. Anh vừa về phòng, Tô Thu Tử đã bước ra đón ngay. Tranh thủ lúc anh đi họp, cô đã tắm qua một lần, trên người khoác áo choàng tắm màu trắng, làn da nõn nà, mái tóc đen nhánh rũ trên sườn vai. Thấy anh về, ánh mắt cô gái sáng lấp lánh, lại ngượng ngùng hỏi: "Ừm... chữ ký của Hứa Trí..."
"Đây." Hà Ngộ đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ, đây là sổ tay phát hành riêng cho lần hội nghị này, mà ở trang đầu tiên là chữ kỹ của Hứa Trí, còn ghi rõ tên người nhận,
Tô Thu Tử nhận lấy cuốn sổ, dù đã cầm trên tay nhưng cô vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Lúc cô vẫn còn đang chăm chú quan sát cuốn sở, Hà Ngộ đã cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt sẫm màu, toàn thân đều toả ra khí chất của một tinh anh.
"Anh và Hứa Trí quen biết như nào vậy?" Tô Thu Tử cất cuốn sổ đi, rót cho Hà Ngộ một cốc nước.
Phòng của hai người là do bên tổ chức sắp xếp, ánh đèn phòng khách nhẹ nhàng chiếu lên người đàn ông một tầng màu ấm. Anh ung dung tự nhiên cởi nút áo trên cổ tay, trả lời: "Cậu ta cũng làm kinh doanh, mở nhà hàng kiểu Trung, vì tiếp xúc nhiều qua công việc nên thân nhau, thỉnh thoảng sẽ cùng chơi bóng rổ."
Định luật sáu người* nói rằng: hai người xa lạ thông qua sáu người bạn trung gian là có thể thiết lập mối quan hệ. Trước kia, Tô Thu Tử còn nghi ngờ câu nói này, nhưng hiện tại lại tin tưởng nó. Sau khi quen Hà Ngộ, vòng quan hệ của cô đúng là mở rộng rất nhiều.
Tô Thu Tử nhìn Hà Ngộ, cô chợt nhớ tới hôm anh chăm sóc cô bị bệnh, cô chỉ thuận miệng nói một câu thích Hứa Trí, vậy mà anh lại ghi nhớ trong lòng, không chỉ chuẩn bị quà Giáng sinh cho cô mà còn sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Người đàn ông này quá đỗi dịu dàng, anh luôn vô thức đối xử tốt với cô, những hành động âm thầm như vậy khiến cô gái khó có thể kìm lòng được. Lòng Tô Thu Tử dao động, lòng lại không dám lún vào.
Khi Hà Ngộ nhìn qua, Tô Thu Tử mới hoàn hồn lại, cô cười nói: "Có lẽ em đã hiểu lầm anh rồi."
Hà Ngộ yên lặng nhìn cô, cười hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
"Cuộc gọi hồi tối, em tưởng rằng đêm nay phải làm..." Nói đến đây, Tô Thu Tử đột nhiên im bặt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Dường như Hà Ngộ cũng đã nhớ tới câu nói kia, anh rũ mắt cười khẽ, Anh đứng thẳng người, ngón tay nhẹ nhàng kéo mở nút cà vạt để lộ cổ áo sơ mi trắng, trầm giọng cười nói.
"Không, em không hiểu lầm."
Tuy nói vậy nhưng vì hôm sau còn muốn đưa cô đi trượt tuyết nên đêm hôm đó, Hà Ngộ vẫn cố gắng kìm chế. Nhưng cái kìm chế này chỉ là với anh, còn Tô Thu Tử vẫn bị làm đến mức phải xin tha. Nghe được tiếng khóc nức nở nho nhỏ, anh liền hôn lên khóe mắt cô, nhẹ giọng an ủi, Tô Thu Tử rất nhanh lại lạc trong sự dịu dàng của anh.
Sân trượt tuyết Kỷ Sơn rất lớn, được chia thành từng khu cho những nhóm người khác nhau. Tô Thu Tử mặc trang phục trượt tuyết màu tím trắng. Tay cầm gậy trượt tuyết, chân giẫm ván trượt, cô cẩn thận vịn lấy lan can khu dạy học trượt từng đoạn ngắn.
Cô chưa từng trượt tuyết, chân quá trơn nhưng cơ thể lại cứng đờ, hoàn toàn không thể thả lỏng được vì lo mình sẽ ngã chổng vó như mấy bạn nhỏ ở khu trẻ em bên cạnh.
Hà Ngộ đứng bên cạnh, trên người là bộ quần áo trượt tuyết màu trắng, chân tay thon dài, dáng người cao lớn. Hai người không tìm huấn luyện viên mà Hà Ngộ tự mình dạy cô.
Tô Thu Tử chỉ mới trượt được một đoạn ngắn đã vội vàng vịn lấy lan can, cô sợ hãi nhìn về phía trước, may mà không bị ngã.
"Thả lỏng đi." Hà Ngộ đứng cạnh đó, anh không đeo kính, đường nét gương mặt nổi bật trên nền tuyết trắng. Đôi mắt đen nhánh chăm chú quan sát từng động tác của Tô Thu Tử, cứng đờ, như con rối cần được giật dây mới có thể hoạt động, trông vừa vụng về lại có nét đáng yêu. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ mà bật cười, nói: "Đừng sợ, không phải trước đó em cưỡi ngựa khá tốt rồi sao?"
Tô Thu Tử cũng tự biết mình chưa thật sự cố gắng, gió trên sân trượt lạnh vậy mà người cô vẫn rất ấm. Tô Thu Tử thu mình vào bộ quần áo trượt tuyết, nhìn Hà Ngộ, nói: "Hai cái này không giống nhau, khi cưỡi ngựa có anh ở đằng sau ôm em, trượt tuyết không thể làm vậy được."
Cái mũi nhỏ bị lạnh nên hơi hồng lên, khi cô nói chuyện còn vô ý thở ra khói trắng.
Hà Ngộ nhìn cô, hơi nhíu mày lại, dịu dàng động viên: "Anh không thể ôm em, nhưng chắc chắn sẽ không để em ngã. Nghe lời anh, buông tay vịn ra, đẩy nhẹ gậy trượt tuyết, giữ thăng bằng tốt là có thể học được thôi."
Lời anh nói luôn có sức mạnh khiến người nghe tin tưởng. Một câu nói đơn giản lại thực sự giúp cô yên tâm hơn. Cô buông tay vịn ra, cầm gậy trượt tuyết, thầm nhẩm lại những điểm quan trọng trong kỹ thuật trượt mà anh đã nói, đứng dậy rồi trượt về phía trước.
Giữ thăng bằng rất khó, khi còn học năm nhất, Tô Thu Tử và Lâm Thanh cùng nhau tham gia câu lạc bộ trượt patin. Lâm Thanh nhờ một đàn anh trong câu lạc bộ hướng dẫn cách trượt, anh ấy đã nói rằng phải ngã vài lần mới tìm được mấu chốt trong việc giữ thăng bằng. Tình cờ lúc ấy, có một đàn anh mới gia nhập câu lạc bộ bị ngã gãy chân khi trượt, hai người sợ quá, không dám tham gia nữa.
Trượt tuyết và patin có khá nhiều điểm tương đồng, chỉ có ngã xuống rồi mới biết sai ở đâu, cứ như vậy mới có thêm kinh nghiệm để trượt tốt.
Nhưng Hà Ngộ đã nói sẽ không để cô ngã, vậy mà lại là sự thật. Mỗi lần cô sắp ngã, Hà Ngộ đều có thể dùng một tay đỡ lấy cô. Sức của người đàn ông lớn, Tô Thu Tử có cảm giác như mình là một chú gà con bị anh xách lên, nhìn thấy anh phải di chuyển qua lại, Tô Thu Tử cảm thấy khá thú vị.
Trượt nửa giờ trong khu dạy học, Tô Thu Tử dần nắm được bí quyết giữ thăng bằng. Dã tâm bộc phát, Tô Thu Tử nóng lòng muốn được trượt trong sân cách đã không xa. Nghe cô nói vậy, Hà Ngộ vui vẻ đồng ý.
Nhưng mới đầu trượt, Tô Thu Tử không dám lên đường trượt khó, chỉ có thể trượt trên đoạn sườn núi cho người mới bắt đầu. Lúc trượt tuyết, Tô Thu Tử có thể cảm nhận được tuyết trắng bay lượn xung quanh mình, đây là thú vui trong trượt tuyết.
Giống như vượt ải chơi game vậy, dưới sự giúp đỡ của Hà Ngộ, cô bắt đầu đi lên sườn dốc cao hơn trên đường trượt.
Sườn núi không quá cao, nhưng đứng từ trên nhìn xuống, cô vẫn cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra, nhưng đến khi nhìn thấy Hà Ngộ đang đứng cuối đường trượt chờ, cô lấy hết can đảm trượt xuống.
Dù gì thì cũng chỉ là người mới học, khả năng khống chế tốc độ của cô không quá tốt. Từ sườn núi trượt xuống, Hà Ngộ tinh mắt nhận ra cô bị mất thăng bằng khi trượt được khoảng nửa đường. Quả nhiên, trước khi tới đoạn cuối, cô trượt lệch hướng và lao thẳng vào đống tuyết bên cạnh.
Hà Ngộ phản ứng nhanh, ngay trước khi Tô Thu Tử đâm vào đống tuyết, anh đã kéo cô qua một bên. Lớp tuyết dày trên sân trượt làm giảm tốc độ đáng kể, nhưng hai người vẫn bị mất thăng bằng. Hà Ngộ ôm chặt Tô Thu Tử vào lồng ngực mình, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất, đến khi dừng lại, Hà Ngộ nhíu mày, gấp gáp hỏi cô: "Có bị đụng vào đâu không?"
Tô Thu Tử cựa quậy trong lồng ngực anh, cô giống như một con thỏ vừa chui ra khỏi đống tuyết, ngẩng đầu nhìn anh. Khuôn mặt trắng nõn, chỉ có cái mũi hồng hồng, lông mi đen nhánh rũ xuống, ánh mắt màu trà sáng rực lên như tuyết. Cô gái ôm anh, phấn khích nói: "Chơi vui quá đi."
Hẳn là cô không bị đụng vào đâu, còn cười vô cùng vui sướng, trên nền tuyết trông rất nổi bật. Hà Ngộ thất thần, đắm chìm vào nụ cười của cô. Cuối cùng, anh cong môi cười, dịu dàng hỏi: "Vui đến vậy sao?"
Tuyết dính trên mặt lạnh băng nhưng cơ thể cô lại ấm áp dễ chịu, cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, gật đầu cười nói: "Rất vui luôn."
Cô rất dễ vui vẻ, cũng rất dễ quên đi những chuyện không vui.
Hà Ngộ cười nhẹ, hỏi: "Vậy ấn tượng của em về tuyết có tốt lên chút nào không?"
Nghe được câu hỏi của anh, Tô Thu Tử sửng sốt, câu hỏi làm cô nhớ đến đêm Giáng sinh bị nhốt ngoài cửa kia. Thân nhiệt của cô cao, lại bị Hà Ngộ ôm chặt lấy, cho dù đang vùi mình trong đống tuyết dày, cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Cô nhớ trong đêm Giáng sinh đầu tiên hai người đón cùng nhau, Hà Ngộ đã hỏi rằng cô có thích tuyết không, cô trả lời là không hẳn, vậy mà anh lại ghi nhớ trong lòng. Trái tim rõ ràng đang đập nhanh hơn, lông mi Tô Thu Tử khẽ run lên, cô nghiêng đầu rồi vùi vào lồng ngực anh.
"Có, về sau mỗi lần nhớ đến tuyết em đều nghĩ đến anh, như vậy em liền cảm thấy hạnh phúc."
Hà Ngộ rũ mắt nhìn cô gái với vành tai đỏ ửng đang vùi trong ngực mình, anh chợt cảm thấy rung động.
________
* Nếu mọi người xem Doraemon tập "Búi tóc kết giao bạn bè" thì có thể đã biết câu nói này rồi: "Một người bình thường thông qua bảy người bạn thì chắc chắn có thể quen biết bất cứ người nào trên thế gian này." Trường hợp này trong chuyện cũng tương tự vậy. Chỉ khác là tác giả là "sáu người", còn Doraemon là "bảy người", có lẽ do từng địa phương.