Buổi tối, Niệm Kha ôm Vị Thanh về nhà.
Con bé suốt buổi chiều chạy nhảy ở công ty nên vừa lên xe đã ngủ.
Cửa nhà không khóa, trong nhà lại không bật đèn. Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Có trộm? Hay Yên Chi đã về?
Niệm Kha trong lòng có cảm giác bất an. Khi nhìn thấy bóng dáng Yên Chi ngồi trong nhà bếp, anh mới thở phào.
Anh đem Vị Thanh lên phòng cho con bé ngủ, rồi đi xuống phòng bếp, vừa bật đèn vừa hỏi.
- Sao em không bật đèn lên?
Yên Chi không trả lời, cô ngồi trầm ngâm nhìn vật trong tay, trên bàn còn có lọ thuốc. Lọ thuốc kia đối với anh không thể quen thuộc hơn, là thuốc tránh thai.
Nhìn thấy Yên Chi đưa viên thuốc trong tay lên, Niệm Kha lập tức bước đến cướp lấy, ném vào thùng rác.
- Em đừng uống loại thuốc này nữa.
Yên Chi khẽ cười, nụ cười ngàn phần u ám.
- Tại sao không cho tôi uống? Hôm qua chúng ta quan hệ, anh không sợ tôi sẽ mang thai sao? Hay anh biết tôi sẽ không thể có thai?
Niệm Kha không nói gì, anh nhìn biểu cảm không đổi của Yên Chi mà không khỏi bất an.
Thời gian trước, vì không muốn cô mang thai, nên anh lừa cho cô uống thuốc tránh thai. Yên Chi lúc đó cứ tin lời anh là vitamin, cô uống không chút nghi ngờ.
Hậu quả của việc uống thuốc từ bốn năm trước anh đã biết. Anh muốn giấu cô, vì không muốn cô chịu tổn thương, nhưng ruốt cuộc cũng không giấu nỗi.
- Hôm nay Mỹ Nhân hẹn tôi đi bệnh viện, cô ấy nói "Yên Chi, mình có thai rồi, phải làm sao? Có nên phá hay không?". Tôi nói với cô ấy cứ sinh đi, chỉ có cái loại không phải người mới không cần con của mình.
Yên Chi vừa chậm rãi kể chuyện, vừa nhìn chằm chằm vào Niệm Kha, làm anh chột dạ né tránh ánh mắt của cô.
- Sau đó, cô ấy hỏi chúng ta kết hôn gần bảy năm sao vẫn chưa có con? Tôi làm sao dám nói với cô ấy hôn nhân của chúng ta tốt đẹp đến dường nào. Cô ấy còn khuyên tôi hay là vào kiểm tra thử. Cô ấy nhiệt tình như vậy, tôi sao có thể từ chối. Anh đoán xem bác sĩ nói gì với tôi?
- Yên Chi, được rồi. Em đừng nói nữa. Anh...
Hai từ "xin lỗi" còn chưa nói, lọ thuốc kia bị Yên Chi ném về phía mặt anh, đập thẳng vào sống mũi.
- Bác sĩ nói, do tôi dùng quá nhiều loại thuốc này, cộng thêm lúc trước từng phá thai nhiều lần, nên sau này sẽ không thể mang thai được nữa.
Yên Chi mắt đỏ hoe, hai tay nắm áo Niệm Kha, từng khớp ngón tay của cô vì dùng lực mà trắng bệch.
- Dùng thuốc? Ha! Vitamin sao? Là anh lừa tôi! Phá thai nhiều lần? Anh không cần con thì mặc anh, con của tôi, ai cho phép anh muốn phá là phá! Hả? Anh nói đi, anh ruốt cuộc ghét tôi đến thế nào thì mới có thể ra tay độc ác như vậy?
- Yên Chi, anh không ghét em. Chuyện xảy ra anh vốn không cố ý.
Niệm Kha không ngờ việc cho cô uống thuốc tránh thai lại gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Bốn năm trước, lúc Yên Chi bị tai nạn hôn mê, cô đang mang thai được hơn năm tuần. Bác sĩ khuyên anh nên đồng ý làm phẫu thuật bỏ đứa bé, vì tình hình của cô lúc đó không an toàn cho cả hai mẹ con. Bác sĩ cũng nói qua tình hình của cô, do sử dụng thuốc tránh thai trong thời gian dài, nên sau khi bỏ đi cái thai này, cô có khả năng không thể mang thai được nữa.
Cô có biết, lúc đó anh đã đau lòng thế nào khi lần thứ hai phải ký tên phá bỏ đứa con của mình? Nhưng vì tính mạng của cô, anh không còn sự lựa chọn nào khác.
- Anh không cố ý? Có chỗ nào là không cố ý? Cho tôi uống thuốc là không cố ý? Tự ý đem tôi đi phá thai cũng là không cố ý?
- Yên Chi, nghe anh giải thích. Anh thừa nhận cho em uống thuốc là lỗi của anh, nhưng chuyện đứa bé...
- Đủ rồi! Anh đừng nói nữa, tôi một câu cũng không muốn nghe. Anh lừa tôi. Từ đầu đến cuối đều muốn lừa tôi!
Toàn thân Yên Chi run rẩy, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Niệm Kha đưa tay ra muốn dỗ dành cô liền bị cô gạt ra. Cô lùi từng bước, từng bước, đụng phải kệ bếp thì dừng lại. Tay cô cầm lấy con dao gần đó đưa lên.
- Yên Chi! Mun... Mun! Em đừng làm bậy. Anh sẽ tìm cách, anh tin sẽ xuất hiện kỳ tích, em nhất định có thể mang thai.
Anh vẫn luôn tin vào kỳ tích, như bốn năm cô hôn mê, anh vẫn tin có ngày cô tỉnh lại, cô thực sự đã tỉnh. Lần này, anh vẫn tin sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Yên Chi đột nhiên cất tiếng cười. Trong tiếng cười đó, gương mặt của cô lại đau thương đến tận cùng.
- Kỳ tích? Đời tôi vốn không có cái gọi là kỳ tích, mà chỉ toàn là xui xẻo. Điều xui xẻo nhất của tôi... anh biết là gì không? Haha, chính là gặp phải anh. Nếu có thể, tôi ước gì năm bảy tuổi tôi không quen anh, ước gì năm hai mươi tuổi tôi không thay Yên Vân đến gặp anh. Không gặp anh, tôi sẽ không phải chịu nhiều tổn thương đến vậy.
- Mun... anh xin lỗi. Là anh sai, tất cả là lỗi của anh. Em đừng tự hành hạ mình nữa, có được không?
- Tôi đã làm gì sai, tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Không cha, không mẹ, không anh chị em, không con cái. Ngay cả khả năng làm mẹ cũng không còn.
- Không phải, em vẫn còn có anh. Anh nhất định bù đắp cho em, dùng cả đời để bù đắp cho em.
Niệm Kha từng bước đi về phía cô, nghe được tiếng cười đang lớn dần của cô.
- Bù đắp? Nói nghe hay lắm. Được! Không bằng lấy mạng anh bù đắp đi.
Vừa nói, con dao trên tay Yên Chi hướng vào người Niệm Kha đâm tới.
Niệm Kha không ngờ cô lại đâm dao về phía mình nên nhất thời không kịp tránh.
Con dao cắm trên ngực, làm anh cảm giác mình sắp không thở nổi. Máu từ vết thương thấm đỏ cả áo sơ mi trắng. Anh đổ gục xuống sàn, thở một cách khó khăn.
Yên Chi lạnh lùng đứng nhìn tác phẩm đẹp đẽ của mình. Máu đỏ rơi trên nền trắng, thật là đẹp vô cùng. Khóe miệng cô khẽ cười. Hôm nay cô đã định, tôi không chết thì anh chết.
- Ba! Ba ơi! Ba có sao không?
Niệm Kha nhìn thấy Vị Thanh chạy tới, con bé nhìn anh khóc lóc rất tội nghiệp.
- Ba đừng chết! Đợi con, con gọi cấp cứu!
Niệm Kha từng dạy con bé nhớ các số điện thoại khẩn cấp. Quả nhiên có lúc cần dùng đến.
- Dạ, xe cấp cứu đến... đến nhanh đi, ba con chảy nhiều máu lắm. Huhu... Địa chỉ... địa chỉ...
Niệm Kha nghe con bé nấc nghẹn, ngay cả địa chỉ nhà cũng không biết, anh muốn dỗ con bé, nhưng không còn đủ sức. Anh cảm giác mình sắp không chịu nỗi nữa rồi.
- Mẹ mau nói... mau nói địa chỉ cho họ đi! Nhanh lên!
Vị Thanh hướng điện thoại về phía Yên Chi, nói vừa như khẩn cầu vừa như ra lệnh.
Yên Chi nhìn con bé khóc đến tội nghiệp, qua mấy giây mới sực tỉnh cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nói địa chỉ. Cuối cùng cô còn gấp gáp nói một câu vào điện thoại.
- Đến nhanh đi, anh ta sắp chết rồi.
Tám giờ tối, bệnh viện tiếp nhận ca cấp cứu. Bệnh nhân bị đâm ở ngực, vị trí tim, mất máu quá nhiều, lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.
Yên Chi cùng Vị Thanh ngồi bên ngoài.
Vị Thanh ngồi cách xa Yên Chi, nó vẫn còn đang sụt sùi không ngớt. Lúc nãy nó đã nhìn thấy hết, là mẹ đã đâm ba chảy máu. Nó bây giờ nhìn thấy mẹ liền sợ hãi.
Yên Chi cũng không có ý định dỗ dành con bé, cô yên lặng ngồi nhìn vào một điểm vô định. Ngay lúc này, lòng cô rối bời, cô cũng không xác định được ruốt cuộc mình muốn cái gì nữa.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu. Hành lang yên tĩnh có hai bóng người, một lớn, một bé đang ngồi trước phòng phẫu thuật chờ đợi.
[Hết Chap 24]