Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em

Chương 7




Ba ngày trôi qua.

Yên Chi vẫn nằm yên trên giường, không nói không cười, tay cô đưa lên bụng xoa xoa. Phần bụng phẳng lì, hoàn toàn không có chút gì thay đổi so với trước kia.

Có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân tiến vào trong phòng. Người nào đó tiến lại gần cô rồi dừng lại.

Yên Chi cảm nhận được người đó đang đứng bên giường, nhưng cô không buồn quay lại nhìn, ánh mắt cô vẫn hướng về phía cửa sổ, nhìn cành cây bên ngoài đang khẽ đung đưa.

- Muốn chết sao? Mấy ngày rồi không chịu ăn.

Anh cũng biết mấy ngày cô không ăn? Không đúng, anh ở bên ngoài, ba ngày này đều không thấy mặt, nhất định là Diệp Trúc nói lại với anh chuyện cô tuyệt thực.

Thời gian anh không ở nhà, có phải là bên cạnh Yên Vân hay không? Yên Chi nghĩ mà cảm thấy đau lòng.

Yên Chi không đáp, cô vẫn như cũ đưa tay xoa xoa bụng. Niệm Kha đứng đó chắc chắn nhìn thấy được hành động của cô. Anh đi đến trước mặt cô, trên tay còn bưng tô cháo lúc nãy Diệp Trúc mang vào, múc một thìa đưa đến trước miệng cô, ép cô ăn.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người cô từng yêu thương nhất, cô chọn cách trốn tránh, đôi mi cô khép lại che giấu nội tâm bất ổn.

Cô tin mắt không thấy, lòng sẽ không đau. Nhưng cô lại một lần nữa sai lầm. Nước mắt của cô đã nói lên tất cả, từng giọt từng giọt cứ tiếp nhau rơi xuống.

- Muốn chết? Được! Nhưng trước khi cô chết, ký vào giấy ly hôn.

Yên Chi nghe tiếng tờ giấy được đặt xuống chiếc bàn đầu giường. Vừa lúc có tiếng gõ cửa, giọng Diệp Trúc vọng vào.

- Ông chủ, có cô Yên Vân đến.

- Được, tôi ra ngay.

Hai người bọn họ ruốt cuộc từ bao giờ đã công khai hẹn hò trước mặt cô? Hại cô mất con, lại còn trước mặt cô vui vẻ. Yên Chi tự thấy mình cũng không phải thánh nhân, có thể nhắm mắt làm ngơ. Cô bật dậy, nói lớn.

- Kha! Em sẽ không ly hôn. Có chết cũng không ly hôn!

- Đây là thông báo của tôi, không phải hỏi ý kiến của cô.

Yên Chi vớ lấy tờ giấy trên bàn, xé vụn. Trước mắt cô là một màn nước mắt mờ mờ không rõ, cô khóc lớn thành tiếng, mặc kệ anh có nghe thấy không, cô cứ đau lòng ngồi trên giường, phát ra từng tiếng nghẹn ngào.

- Em đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao? Anh là chỗ dựa duy nhất của em, tại sao cũng muốn vứt bỏ em?

Khoảng không gian chìm vào im lặng, phải mấy chục giây sau mới nghe thấy tiếng nói của Niệm Kha.

- Cái sai lớn nhất của cô chính là cái tên Hà Yên Chi.

Trong giọng nói của anh chứa đầy sự phẫn nộ mà Yên Chi hoàn toàn cảm nhận được. Yên Chi không hiểu câu này của anh. Lúc đó cô cứ đơn giản nghĩ, vì cô là Yên Chi, không phải là Yên Vân, nên anh hối hận khi cùng cô kết hôn.

Nếu lúc đó cô biết anh không phải nói cái tên Yên Chi mà là ám chỉ cái họ Hà kia, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến kết cục không thể quay lại của hiện tại.

......

Yên Vân ngày ngày đến nhà khiêu khích Yên Chi. Yên Chi cô mặc kệ chị ta, nói tới nói lui cũng chỉ nói cô mau chóng ly hôn. Cô nghe qua cũng chỉ xem như lời của kẻ điên.

Nhưng cô biết người điên thật sự chính là cô. Cô ngày ngày đều ở trong phòng, thẩn thờ nhìn ra trời cả ngày đều không chán.

Nếu không nhìn trời, cô lại nhìn tấm hình siêu âm của đứa bé đã mất. Chỉ cần nhìn, cô lại nhớ lại vô số chuyện buồn, nước mắt cũng tự nhiên mà rơi. 

Cô khóc, khóc không biết bao nhiêu lần, khóc đến mắt cũng bắt đầu hỏng rồi.

Có một hôm Niệm Kha nhìn thấy cô như vậy, anh không nói lời nào liền đem cô ép xuống giường.

- Vì một đứa bé mà đau lòng đến vậy. Vậy để tôi cho cô.

Yên Chi vùng dậy bỏ chạy, nhưng chỉ vừa bước xuống giường, cảnh vật trước mắt đều mờ dần, chân cô loạng choạng vấp ngã, cô lại bị Niệm Kha kéo trở lại giường.

Niệm Kha vẫn như lúc trước, hoàn toàn là muốn hành hạ cô. Từng tất da thịt bị anh trêu đùa, từ cổ, xương quai xanh đến bờ ngực, anh đều để lại dấu vết. Anh luôn biết rõ điểm nhạy cảm của cô, khiến sự cự tuyệt ban đầu của cô đều không thể tiếp tục duy trì, cô hoàn toàn bị anh nhấn chìm.

Lúc trái tim và lý trí đều buông xuôi, Yên Chi bất lực để nước mắt kéo nhau rơi xuống. Trong không khí cô ngửi thấy mùi vị máu tươi.

- Không được khóc! Nếu tôi còn thấy cô khóc, nhất định sẽ hành hạ chết cô!

Nói rồi anh lấy khăn lau qua mắt cô. Cô cảm nhận mùi máu tươi càng rõ ràng hơn. Nước mắt của cô, là máu của cô.

Từ sau hôm đó, đôi mắt của Yên Chi không còn nhìn thấy rõ, mọi thứ trước mặt cô như có một màn sương che phủ. Lúc nhìn rõ, lúc lại không nhìn rõ. Nước mắt cô cũng giống như bị cạn sạch, một giọt cũng không thể rơi.

Cô ngày ngày vẫn tỏ ra bình thường, chỉ là đi đứng có chút cẩn thận, cô không thể để người khác biết mắt cô có vấn đề.

Niệm Kha tối nào cũng về nhà. Anh không nhắc đến chuyện ly hôn lần nào nữa. Anh ở phòng anh, cô ở phòng cô, giống như đôi vợ chồng ly thân.

Niệm Kha không ở bên ngoài, thì Yên Vân lại lần nữa xuất hiện trong nhà. Nhà này có phải muốn thay thế nữ chủ nhân rồi không? Sao chị ta có thể tùy tiện muốn đến thì đến, trước mặt cô còn diễn trò tình chàng ý thiếp. Những lúc đó, mắt cô sao lại nhìn rõ đến như vậy? 

Cách bức tường kia, hai con người đó ruốt cuộc có thể làm chuyện gì? Yên Chi thật sự không muốn nghĩ. 

Đau lòng là vậy, nhưng cô lại cố chấp không buông bỏ. Vì anh là người cô yêu, dù hận nhưng vẫn yêu. Có phải cô mù, ngay cả trong tình yêu cũng bị mù rồi không?

Một ngày kia, khi đang dọn dẹp phòng làm việc của Niệm Kha, Yên Chi vô tình đọc được một số giấy tờ liên quan đến công ty của nhà họ Hà. Nói về chuyện kinh doanh cô có chút hiểu biết, chí ít cô biết những giấy tờ này ghi cái gì.

Niệm Kha muốn làm gì với nhà họ Hà đây? Chẳng phải hai bên từ khi liên hôn sẽ cùng nhau hợp tác sao? Những giấy tờ này, rõ ràng là muốn đẩy nhà họ Hà đến con đường chết.

Rầm.

Tiếng cánh cửa đóng sầm. Yên Chi giật mình, chưa kịp quay lại đã có người nắm chặt hai vai cô, đẩy mạnh cô vào tường.

- Cô đã đọc được những gì rồi?

- Em... em... không, chưa...

Yên Chi còn chưa suy nghĩ xem mình sẽ nói những gì, thì Niệm Kha đã tiến lại gần, trong giọng nói của anh mang một vẻ đáng sợ cô chưa từng thấy bao giờ.

- Có đọc cũng chẳng sao. Vì từ bây giờ, cô chỉ có thể ở trong phòng, đợi đến ngày tôi tặng các người một món quà thật bất ngờ.

Nói rồi Niệm Kha siết chặt tay cô kéo cô vào phòng. Cô bị đẩy ngã xuống nền, điện thoại của cô bị anh tịch thu. 

Cánh cửa bị khóa trái, chìa khóa nằm trong tay anh.

- Kha! Mở cửa ra! Em muốn nói chuyện rõ ràng. Kha! Anh mở cửa!