Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 108: Không để đường lui



Chiều tối Vân Tự dọn vào chính điện. So với Mộng Sư điện, chính điện của Chử Án cung lớn gần gấp đôi. Vân Tự xem danh sách ngự tiền đưa tới, lựa chọn đồ trang sức đẹp mắt bày đầy cả giá.

Thu Viện thêm hương liệu vào lư hương, biết loại vật này dễ bị người ta động tay động chân, nàng ấy luôn tự mình làm, không để người thứ hai nhúng tay vào.

Sáng hôm sau chưa đến giờ Thìn, Vân Tự đã bị Thu Viện gọi dậy. Nàng ngáp dài, uể oải hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Thu Viện có chút kỳ lạ, nàng ấy thấp giọng nói: “Hoàng Thượng đưa ma ma đến hầu hạ nương nương.”

Vân Tự bỗng nhiên tỉnh táo, nàng chớp chớp mắt có chút khó hiểu. Ma ma đến thì đến, sao Thu Viện lại có vẻ mặt như vậy? Nàng hơi buồn bực ngồi thẳng dậy nói:

“Mau mời vào.”

Lát sau, Tùng Phúc dẫn một phụ nhân ăn mặc như ma ma vào. Bà ấy đã có tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng trông rất tháo vát, vẻ mặt nghiêm nghị. Vừa vào trong điện, bà ấy đã cung kính hành lễ với Vân Tự:

“Nô tỳ thỉnh an tu dung nương nương.”

Vân Tự nhìn thấy bà ấy, kinh ngạc mở to mắt: "Khúc ma ma, sao lại là bà?”

Không trách Vân Tự kinh ngạc, nàng được Khúc ma ma dạy dỗ quy củ khi mới vào cung. Không chỉ vậy, ngay cả Lư tần và các tú nữ năm đó cũng đều được Khúc ma ma dạy dỗ.

Nghe nói bà ấy từng cùng Trương ma ma hầu hạ Thái Hậu nương nương, sau đó được điều đi chăm sóc Hoàng Thượng. Đến khi Hoàng Thượng đăng cơ, việc dạy dỗ quy củ cho các phi tần mới vào cung được giao cho bà ấy.

Tuy là nô tài, nhưng địa vị của bà ấy trong cung rất đặc thù, được Hoàng Thượng và Thái Hậu nương nương coi trọng. Vân Tự nghe nói khi tuyển tú, có rất nhiều tú nữ tự cao nhưng cũng không dám bất kính với bà ấy.

Khúc ma ma cung kính nói: “Nhận được sự coi trọng của Hoàng Thượng, nô tỳ sẽ đi theo tu dung nương nương, chăm sóc long thai trong bụng người.”

Vân Tự cười khổ, liếc nhìn Thu Viện. Hai người nhìn nhau đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hai người đều là do Khúc ma ma dạy dỗ.

Thảo nào sắc mặt Thu Viện lại kỳ lạ như vậy.

Vân Tự thầm oán trách Đàm Viên Sơ, hắn chắc chắn là cố ý!

Trong cung này, ai dám nói mình không sợ Khúc ma ma?

Có Khúc ma ma giám sát, Vân Tự cảm thấy mình không dám kén ăn nữa. Nhưng điều khiến Vân Tự bất ngờ là, khi nàng chỉ dùng một ít điểm tâm cho bữa sáng, Khúc ma ma lại không nói gì, cũng không khuyên can.

Khúc ma ma dường như nhìn ra nàng đang nghĩ gì:

“Nương nương, nô tỳ đến đây là để hầu hạ người, chỉ cần người không cố ý ăn uống thất thường, muốn ăn bao nhiêu là do người tự quyết định.”

Nếu bà ấy quản hết mọi chuyện, vậy rốt cuộc ai mới là chủ tử?

Bà ấy biết rõ cung quy, sẽ không làm ra chuyện vượt quyền.

Vân Tự kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, Khúc ma ma là người rất nghiêm khắc, sao bây giờ lại dễ nói chuyện như vậy?

“Dạy dỗ quy củ cho tú nữ và cung nhân là nhiệm vụ Hoàng Thượng và Thái Hậu giao phó, nô tỳ tất nhiên phải dốc hết sức làm tốt.”

Còn việc cung nhân và tân phi có oán hận bà hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của bà.

Khúc ma ma giải thích, Vân Tự thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút xấu hổ: "Là ta đã hiểu lầm ma ma, mong ma ma đừng để bụng.”

Nghe Vân Tự nói vậy, trong mắt Khúc ma ma hiện lên một tia kinh ngạc, bà ấy cung kính hành lễ: “Nương nương quá lời.”

Khúc ma ma đã gặp qua rất nhiều người, bà biết rõ những người càng từ tầng lớp thấp bò lên cao, càng dễ bị phú quý làm mờ mắt, trở nên kiêu ngạo quên mất sự cẩn thận trước kia, thậm chí còn muốn thể hiện thân phận ở khắp mọi nơi.

Bà từng nghĩ qua Hi tu dung là người như thế nào, cũng nghe qua một ít chuyện về nàng, tóm lại không phải người dễ chịu gì.

Nhưng khi tiếp xúc, lại cảm thấy có chút khác biệt so với trong tưởng tượng.

Bên ngoài mạnh mẽ, bên trong lại mềm mỏng, dù sao cũng tốt hơn những kẻ chỉ biết ức hiếp người nhà.

Khúc ma ma không dấu vết liếc nhìn Thu Viện. Bà ấy biết Thu Viện, ở ngự tiền cũng coi như là cung nữ đứng đầu, vậy mà lại nguyện ý từ bỏ thân phận ở ngự tiền để theo Hi tu dung vào hậu cung.

Có thể thấy, Hi tu dung là người biết thu phục lòng người.

Khúc ma ma ở trong cung nhiều năm, đương nhiên không cho rằng đây là điểm xấu, ngược lại, hiểu được việc thu phục lòng người cũng chứng minh Hi tu dung là người thông minh. 

Trong cung này, đi theo chủ tử thông minh mới có đường sống.

Khi đi thỉnh an, Vân Tự do dự một chút nhìn về phía Khúc ma ma: “Ma ma đi cùng ta đến Khôn Ninh cung thỉnh an, hay là ở lại Chử Án cung?”

Khúc ma ma lắc đầu: "Nô tỳ già rồi, đi cùng nương nương e là sẽ làm chậm trễ thời gian của người, chi bằng ở lại cung lo liệu việc hậu cần.”

Vân Tự không khuyên thêm, Khúc ma ma là do Đàm Viên Sơ phái tới, nàng vẫn tin tưởng bà ấy, ít nhất trong cung này, người duy nhất không hại nàng chính là Đàm Viên Sơ.

Nếu Đàm Viên Sơ muốn hại nàng, căn bản không cần mượn tay người khác.

Hôm nay buổi thỉnh an thật náo nhiệt. Khi Vân Tự đến, mọi người đang chúc mừng Mạnh tu dung. Vị trí của Mạnh tu dung đã thay đổi, ngồi vào chỗ của Tô tiệp dư hôm qua. Theo quy củ của triều đình lấy bên phải làm tôn quý, vị trí đầu tiên bên phải dành cho Vân Tự, theo lý Tô tiệp dư phải ngồi dưới Vân Tự, nhưng nàng ta không làm vậy.

Nàng ta lạnh mặt ngồi dưới Mạnh tu dung.

Có thể thấy nàng ta căm ghét Vân Tự đến mức nào.

Vân Tự cũng không muốn ngồi cùng nàng ta. Dưới nàng là Triệu tiệp dư. Triệu tiệp dư có khuôn mặt tròn, cười lên rất hiền lành, nhưng nàng ta luôn trầm lặng ít nói, tuy phẩm cấp không thấp nhưng rất ít khi lên tiếng trong buổi thỉnh an.

Nàng vừa đến, trong điện liền yên tĩnh. Vân Tự đã quen với điều này, không hề dừng lại mà đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Triệu tiệp dư nhỏ giọng nói: "Chưa kịp chúc mừng tu dung nương nương tấn phong.”

Hôm nay Vân Tự không trang điểm, nhưng Thu Viện đã tỉ mỉ chọn lựa y phục cho nàng, từ kiểu tóc đến hoa văn trên giày đều tinh xảo, khiến người ta không thể rời mắt. Nghe vậy, nàng che miệng cười khẽ, nét mặt yêu kiều động lòng người:

“Sao lại chưa chúc mừng, hôm qua không phải đã đưa lễ vật rồi sao.”

Triệu tiệp dư ngạc nhiên, không ngờ nàng lại nói như vậy, ấp úng đáp lại một tiếng rồi im bặt.

Vân Tự cũng không nói tiếp. Nàng đã nhìn ra, trong cung này chỉ có vài vị tiệp dư là người an phận. Nàng nghi ngờ, phải chăng Đàm Viên Sơ thấy các nàng an phận thủ thường, không làm phiền đến hắn nên mới cho các nàng địa vị cao.

Ở một mức độ nào đó, Vân Tự đoán không sai chút nào.

Điều khiến Vân Tự bất ngờ là, hôm nay Tô tiệp dư lại im lặng lạ thường, tuy lạnh lùng nhưng lại yên tĩnh đến mức không giống nàng ta.

Từ khi Đức phi bệnh nặng, Tô tiệp dư luôn tranh cãi với nàng trong buổi thỉnh an, cố ý hơn thua với nàng.

Vân Tự chán nản nghĩ, có lẽ là thấy phẩm cấp khác biệt, nên không dám tranh chấp với nàng nữa?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Vân Tự bác bỏ.

Nếu Tô tiệp dư biết rõ tình thế, hoặc là kiêng kỵ nàng, thì khi nàng ta mới vào cung, đã không dây dưa với Dương tiệp dư.

Tô tiệp dư khi mới vào cung cũng được sủng ái, sau đó chính vì tính tình không chịu thua người khác mà dần dần thất sủng, hiện giờ chỉ dựa vào việc giả vờ đáng thương sau khi sảy thai để lấy lòng Hoàng Thượng.

Buổi thỉnh an hôm nay không có gì đặc biệt, chỉ là chúc mừng nàng và Mạnh tu dung được tấn phong. Vân Tự cười đến cứng cả mặt.

Hoàng Hậu nương nương sớm kết thúc buổi thỉnh an. Vân Tự có địa vị cao nhất nhưng không đứng dậy rời đi, mọi người đều biết nàng thỉnh thoảng sẽ ở lại Khôn Ninh cung một lúc sau buổi thỉnh an. Thấy nàng không động, Mạnh tu dung mới đứng dậy dẫn mọi người hành lễ rồi lui ra.

Vân Tự cứ nghĩ mãi về sự khác thường của Tô tiệp dư, không khỏi chú ý đến nàng ta.

Cũng vì vậy nên nàng mới để ý đến ánh mắt Tô tiệp dư nhìn nàng khi đứng dậy. Khác với mọi khi, đáy mắt nàng ta lạnh lùng, không hề khó chịu vì nàng ở lại Khôn Ninh cung. Vân Tự cảm thấy có gì đó không ổn, nàng khẽ nheo mắt lại.

Khôn Ninh cung dần dần yên tĩnh trở lại, Hoàng Hậu nương nương nhìn về phía nàng: "Biết xem sổ sách không?”

Vân Tự bừng tỉnh, quay đầu nhìn Hoàng Hậu, có chút ngượng ngùng lắc đầu.

Hoàng Hậu ra hiệu cho nàng vào nội điện. Trên bàn đã bày sẵn một chồng sổ sách, Vân Tự kinh ngạc. Hoàng Hậu dường như không phát hiện ra điều gì, vẫn thản nhiên nói:

“Muốn nắm giữ cung quyền thì phải biết xem sổ sách. Ngươi phải biết số tiền chi tiêu trong cung có chính xác hay không, mới biết được bọn họ có lợi dụng chức quyền để bỏ túi riêng hay không.”

Vân Tự không thể không thừa nhận, Hoàng Hậu nương nương đang dạy nàng rất tận tình.

Vân Tự cảm thấy nghi hoặc, sự hợp tác giữa hai người là để diệt trừ Đức phi, hiện giờ Đức phi đã thất thế, sự hợp tác cũng đương nhiên dừng lại, nàng không hiểu tại sao Hoàng Hậu lại tận tâm dạy dỗ nàng như vậy.

Vân Tự không nhịn được hỏi: “Tại sao nương nương lại tận tình dạy dỗ thần thiếp như vậy?”

Đối với nàng ấy thì có lợi ích gì?

Hoàng Hậu dường như không hề bất ngờ khi nàng hỏi câu này, chỉ bình tĩnh nói: “Năm đó bổn cung bị thương thân thể sau khi sảy thai, nhiều năm nay vẫn luôn cố gắng điều dưỡng, nhưng xử lý cung vụ quá tốn tâm sức, bổn cung muốn sống lâu thêm một chút nên muốn có người giúp đỡ.”

Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu.

Chuyện này có thể nói thẳng với nàng như vậy sao?

Vân Tự ngây người ra.

Cái gọi là bị thương thân thể rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào? Mà khiến Hoàng Hậu tĩnh dưỡng nhiều năm như vậy, vẫn không thể không ủy quyền cho người khác?

Sống lâu thêm một chút.

Nàng ấy nói rất bình thản như thể đó là chuyện bình thường, nhưng Vân Tự lại cảm thấy chấn động.

Vân Tự nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nhưng thần thiếp chưa từng nghe nói…” đến chuyện này.

Nói đến một nửa, Vân Tự nhớ tới Đức phi, đáy mắt hiện lên vẻ bừng tỉnh, nàng đột nhiên im bặt.

Hoàng Hậu biết nàng muốn nói gì: "Trước kia có Đức phi, chỉ cần bổn cung lộ ra chút suy yếu, cung quyền sẽ rơi vào tay ả, bổn cung không muốn điều đó.”

Vì vậy, nàng ấy thà chống đỡ thân thể tàn tạ này cũng không để Đức phi toại nguyện.

Vân Tự liếc nhìn lư hương trong điện, trách không được lúc trước nàng ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong Khôn Ninh cung, xem ra nàng không ngửi nhầm, lư hương này chính là để che giấu mùi thuốc.

Vân Tự vẫn còn chút do dự: “Nhưng tại sao nương nương lại chọn thần thiếp?”

Hoàng Hậu cười khẽ: "Ngươi nhầm rồi, không phải bổn cung chọn ngươi, mà là Hoàng Thượng chọn ngươi.”

Vân Tự ý thức được điều gì, nàng khẽ cắn môi.

Hoàng Hậu thản nhiên giải thích: “Hoàng Thượng coi trọng ngươi, khiến bổn cung nhìn thấy hy vọng đánh bại Đức phi trên người ngươi, nên bổn cung mới chọn ngươi.”

Hơn nữa, nếu Vân Tự không có phẩm cấp tam phẩm, nàng cũng không thể giúp nàng ấy quản lý lục cung.

Sự thẳng thắn của nàng ấy khiến Vân Tự có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng khó mà có ác cảm với Hoàng Hậu được. Hoàng Hậu ngay từ đầu đã nói rõ mục đích, quyền lựa chọn hợp tác vẫn luôn nằm trong tay nàng. Vân Tự không hề băn khoăn về điều này, nàng tập trung tinh thần, nghiêm túc học hỏi Hoàng hậu cách xem sổ sách.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua.

Bách Chi đến cắt ngang hai người: “Nương nương, sắp đến giờ ngọ rồi.”

Vân Tự hiểu ý, đứng dậy cáo lui.

Ra khỏi Khôn Ninh cung, Thu Viện mới thấp giọng thở dài: “Ai cũng biết Tĩnh phi nương nương bệnh tật ốm yếu, nhưng ai ngờ Hoàng Hậu nương nương cũng sống trong bệnh tật triền miên.”

Vân Tự khẽ nhíu mày, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi không thấy Hoàng Hậu ủy quyền quá dứt khoát sao?”

Nàng chỉ tin một nửa những gì Hoàng Hậu nói hôm nay. Nàng tin nàng ấy có bệnh trong người, nhưng không tin nàng ấy nói chọn nàng là vì Hoàng Thượng coi trọng nàng.

Tô tiệp dư cũng từng được sủng ái, hơn nữa, ai cũng thấy Tô tiệp dư trước kia tin tưởng Hoàng Hậu nương nương đến mức nào.

Nếu Hoàng Hậu nương nương chỉ muốn tìm người giúp đỡ, thì Tô tiệp dư chẳng phải là người thích hợp nhất sao?

Cho dù không phải Tô tiệp dư, chỉ cần Hoàng Hậu nương nương nói với Hoàng Thượng rằng nàng ấy có bệnh, muốn chọn người chia sẻ cung quyền, Vân Tự không tin Hoàng Thượng sẽ giao cung quyền cho Đức phi.

Hoàng Hậu nương nương không thể không có tư tâm.

Vân Tự không khỏi nghĩ, ngoài việc được Hoàng Thượng sủng ái, nàng và Tô tiệp dư khác nhau ở điểm nào?

Nàng nhanh chóng tìm được câu trả lời.

Không chỉ Tô tiệp dư, mà tất cả các phi tần trong hậu cung này, điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và họ chính là nàng xuất thân nghèo hèn, không có bất kỳ thế lực nào ủng hộ ở triều đình.

Hoàng Hậu không có con, tư tâm của nàng ấy chỉ có thể hướng về phía nhà mẹ đẻ.

Vân Tự khẽ cười chế nhạo:

“Ngươi xem, điểm mà mọi người khinh thường, lại là điểm có lợi cho ta.”

Thu Viện ngạc nhiên hỏi: “Vậy thì sao? Chỉ cần có lợi, lý do là gì thì quan trọng sao?”

Vân Tự cũng không phải người tự ti, nghe vậy nàng chỉ cảm thấy Thu Viện nói đúng. Có thể nhận được lợi ích, nàng không ngại lợi dụng chút yếu thế của bản thân.

Nàng nhanh chóng gạt chuyện Hoàng Hậu ra sau đầu: "Phái người theo dõi Tô tiệp dư, ta luôn cảm thấy nàng ta có gì đó không ổn.”

Thu Viện không biết nương nương cảm thấy thế nào, nhưng nàng ấy không do dự mà đồng ý.

Trên đường về Chử Án cung, Vân Tự nghe thấy tiếng động, nàng vén rèm châu lên, nhìn thấy cung nhân đang bận rộn dọc đường, có chút khó hiểu:

“Họ đang làm gì vậy?”

Hoa cỏ hai bên đường đều bị đào lên, đất đá ngổn ngang trông rất xấu xí.

Thu Viện đi hỏi thăm rồi nhanh chóng quay lại, vẻ mặt khó hiểu:

“Họ nói Hoàng Thượng vừa hạ lệnh bảo họ trồng hoa trà dọc con đường này.”

Hàng mi Vân Tự bỗng nhiên run rẩy, nàng ngắt lời Thu Viện, hỏi lại lần nữa: "Ngươi vừa nói Hoàng Thượng bảo họ trồng gì?”

Thu Viện không hiểu tại sao, nhưng vẫn lặp lại: “Hoa sơn trà ạ.”

Vân Tự ngẩng đầu nhìn những cung nhân đang bận rộn, trong đầu lại vang lên một đoạn đối thoại....

Là cuộc trò chuyện giữa nàng và Đàm Viên Sơ trên đường từ Lý gia thôn về hành cung.

Đàm Viên Sơ thong thả hỏi nàng: “Nàng cố ý dẫn trẫm đến chân núi ngắm hoa, là thích hoa đỗ quyên, hay là thích hoa sơn trà?”

Nàng do dự một chút mới trả lời: "Trước kia thích hoa đỗ quyên vì thấy nó rực rỡ, nhưng bây giờ lại thích hoa sơn trà.”

Hắn nhướng mày hỏi: “Vì sao?”

“Hoa sơn trà nở trắng xóa sau núi, tần thiếp ấn tượng rất sâu sắc. Khi hoa nở, cả vùng núi trắng tinh, thật sạch sẽ.”

Vân Tự bỗng nhiên hoàn hồn, nàng mím chặt môi.

Thu Viện đang khó hiểu hỏi nàng: “Nương nương, người sao vậy?”

Vân Tự buông rèm châu xuống, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, mãnh liệt lạ thường. Một lúc lâu sau, nàng khẽ cụp mắt, thanh âm hơi khàn ra lệnh: "Quay đầu, đến Dưỡng Tâm điện.”

Thu Viện ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức cho người quay đầu.

Trên đường đến Dưỡng Tâm điện, Vân Tự nắm chặt khăn trong tay áo, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.

Hắn ghi nhớ từng lời nàng nói, đáy lòng nàng rất khó không sinh ra gợn sóng.

Nhưng khi người đó là Đàm Viên Sơ, Vân Tự không thể không tỉnh táo, hắn luôn giỏi nhìn thấu lòng người, chẳng lẽ hắn không biết hành động như vậy sẽ khiến nàng cảm động sao?

Hắn biết, hắn cố ý làm vậy.

Vân Tự chỉ cảm thấy sao lại có người quá đáng như vậy, không chừa cho nàng một đường lui nào?