Trong điện người người đều quỳ rạp, Đàm Viên Sơ mặt không cảm xúc nhìn Tô tiệp dư, bình tĩnh hỏi: "Thất vọng buồn lòng?"
Tầm mắt hắn lướt qua dừng ở trên người Hứa Thuận Phúc: "Ngươi thất vọng buồn lòng?"
Hứa Thuận Phúc hoảng sợ đến vội vàng lắc đầu.
Đàm Viên Sơ đưa mắt nhìn khắp các cung nhân đang quỳ trong điện, đầu họ lúc lắc trông như đàn chim gõ kiến. Cuối cùng, tầm mắt hắn dừng lại trên người các phi tần.
"Các nàng thất vọng buồn lòng?"
Chúng phi tần vội vàng lắc đầu phủ nhận, An tài nhân sợ tới mức run bắn người. Linh cảm mách bảo những lời này là một điềm chẳng lành, nàng ta vội vàng lên tiếng:
"Hoàng Thượng minh giám, Hi tu dung nương nương thiện tâm, chúng tần thiếp đều cảm thấy chuyện này không liên quan đến nàng ấy, chắc chắn là bị người hãm hại. Hoàng Thượng anh minh phân biệt đúng sai, chúng tần thiếp chỉ cảm thấy Hoàng Thượng thánh minh, sao lại thất vọng buồn lòng được ạ?"
Tô tiệp dư không ngờ mọi người lại phản ứng như vậy, nàng ta ngẩng phắt đầu nhìn thẳng An tài nhân.
An tài nhân giật nảy mình. Ngay sau đó, nàng ta lập tức phản ứng lại trừng mắt nhìn Tô tiệp dư. Còn dám nhìn mình à? Tô tiệp dư thiếu chút nữa hại chết tất cả bọn họ rồi!
Kỳ quý tần thấy tình thế không ổn, trên mặt lộ vẻ do dự, nàng ta chần chừ nói:
"Hoàng Thượng, Tô tiệp dư ăn nói hồ đồ, nhưng căn cứ vào manh mối thái y điều tra được, Hi tu dung đích xác có hiềm nghi."
Không ngờ Kỳ quý tần cũng lên tiếng, trong điện lập tức rơi vào tĩnh lặng. An tài nhân cẩn thận quan sát tình hình, bị Quế Xuân kéo lại cũng không dám hó hé nữa.
Đàm Viên Sơ nhìn Tô tiệp dư và Kỳ quý tần, đáy mắt hắn phẳng lặng nhưng lại khiến người ta không dám thở mạnh. Đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng.
Kỳ quý tần bỗng dưng có dự cảm chẳng lành.
Đàm Viên Sơ phất tay: "Hậu phi Tô thị, Kỳ thị, trước điện thất ngôn chống đối trẫm, ngay trong ngày hôm nay biếm làm thứ dân."
Tô tiệp dư và Kỳ quý tần kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin mà thốt lên: "Hoàng Thượng?!"
Mọi người im phăng phắc, cả điện lặng như tờ, ai cũng không ngờ Đàm Viên Sơ lại ra tay nhanh gọn như vậy, ngay cả Vân Tự cũng ngây người.
Đàm Viên Sơ bình tĩnh nhìn Tô tiệp dư và Kỳ quý tần, hắn nhếch môi, giọng nói lộ ra vẻ châm chọc: "Nhị vị ái phi không tạ ơn sao?"
Hắn thản nhiên đứng đó, chưa bước lên đài cao, ánh mắt đã nhìn xuống chúng phi.
Vân Tự nắm chặt khăn tay, cảm xúc trong lòng cuộn trào mãnh liệt, nàng không kìm được mà run rẩy hàng mi.
Trên mặt Đàm Viên Sơ thậm chí không nhìn ra tức giận, hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giáng xuống hình phạt, bắt Tô tiệp dư và Kỳ quý tần tạ ơn.
Thất vọng buồn lòng?
Lôi đình mưa móc đều là quân ân, các nàng có tư cách gì mà cảm thấy thất vọng buồn lòng?
Trong điện mọi người im lặng, Tô tiệp dư hoàn hồn trước Kỳ quý tần, nàng ta khóc lóc nói: "Hoàng Thượng bất công!"
Kỳ quý tần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn, bỗng rùng mình, như thể lần đầu tiên nhận thức hắn.
Trong lòng nàng ta chợt lóe lên một ý nghĩ: hắn đã biết!
Hắn biết nàng ta và Tô tiệp dư ra tay!
Cả người Kỳ quý tần xụi lơ ngã xuống đất, nhưng nàng ta không hiểu, trong chuyện này nàng ta chưa từng lộ liễu, Hoàng Thượng làm sao phát hiện ra nàng ta?
Kỳ quý tần nhớ tới kế hoạch của Đức phi, ngay từ đầu Đức phi đã ý thức được Hoàng Thượng sẽ bảo vệ Chử Án cung nghiêm ngặt, ả chưa từng nghĩ tới việc ra tay từ Chử Án cung.
Kế hoạch của Đức phi vẫn luôn là lợi dụng Tô tiệp dư tiếp cận Hoàng Hậu, từ đó giá họa cho Vân Tự.
Mưu hại trung cung, cho dù Vân Tự có mang thai cũng không thoát khỏi tội chết.
Trong cung không có Đức phi, người có hy vọng bước lên ngôi vị Hoàng Hậu nhất chính là Vân Tự, nàng được sủng ái, có hoàng tự, lại có dã tâm cũng là chuyện thường tình, không phải sao?
Thân là người được lợi nhất, người khác không có lý do gì không nghi ngờ Vân Tự.
Nhưng Đức phi không ngờ tới, cho dù có chứng cứ chỉ hướng Vân Tự, Hoàng Thượng vẫn không tin Vân Tự hãm hại Hoàng Hậu.
Sự tín nhiệm này khiến Kỳ quý tần cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí, nàng ta không phân biệt rõ Đàm Viên Sơ rốt cuộc là tín nhiệm Vân Tự, hay là cho dù chuyện này là do Vân Tự làm, hắn cũng sẽ bao che cho nàng?
Kỳ quý tần không phân biệt rõ, cho nên giờ khắc này nàng ta mới cảm thấy sợ hãi.
Trải qua chuyện bị giáng vị và cái chết của Đức phi, Kỳ quý tần đã sớm hiểu rõ, hoàng tự không phải là lá bùa hộ mệnh của nàng ta, một khi nàng ta thật sự chạm vào điểm mấu chốt của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không dung thứ cho nàng ta.
Vân Tự nhìn quanh điện, Tô tiệp dư không chấp nhận sự thật mà khóc lóc kêu gào, Kỳ quý tần thì xụi lơ, sắc mặt trắng bệch.
Phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Bạch Thược kinh hãi giữ chặt chủ tử, nàng ta khóc lóc lắc đầu với chủ tử, cầu xin chủ tử đừng nói nữa, e sợ nàng ta tiếp tục kêu gào sẽ liên lụy đến gia tộc. (Tỳ nữ mà còn thông minh hơn chủ tử nữa)
Tô tiệp dư lại đẩy Bạch Thược ra, đáy mắt nàng ta đỏ ngầu, không quan tâm gì cả cất cao giọng chất vấn Đàm Viên Sơ:
"Hoàng Hậu là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của người, nương nương đang nằm bên trong sinh tử chưa biết, Hoàng Thượng lại thiên vị hung thủ, không chịu làm chủ cho nương nương, Hoàng Thượng có thể an lòng sao?"
"Cho dù hôm nay người xử tử tần thiếp, lệnh cho mọi người không dám nói! Người có thể bịt miệng tất cả mọi người trong hậu cung này, nhưng có thể bịt được những lời ngờ vực trong lòng họ sao?!"
Sau lưng mọi người bỗng dưng toát mồ hôi lạnh, An tài nhân cùng đám người kia thầm mắng Tô tiệp dư ngu xuẩn, người này muốn kéo tất cả bọn họ xuống nước, hại chết bọn họ sao?!
Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn Tô tiệp dư.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thẳng vào Tô tiệp dư, lần đầu tiên là lúc Tô tiệp dư sảy thai, một thân bạch y quỳ gối trước Khôn Ninh cung.
Có một khoảnh khắc, Đàm Viên Sơ thật sự muốn xử tử nàng ta theo ý nàng ta.
Nếu hắn quyết tâm muốn làm một hôn quân, há lại để ý đến những lời ngờ vực trong lòng mọi người?
Nhưng Đàm Viên Sơ không làm vậy, hắn không thể không suy xét đến tình cảnh của Vân Tự, hắn không thể lại đẩy Vân Tự vào chỗ chết. Mọi người không dám nghị luận hắn, không có nghĩa là họ sẽ dễ dàng buông tha cho Vân Tự.
Vân Tự cũng nhíu mày.
Tô tiệp dư muốn chết thật sự không đáng sợ, nhưng đích xác sẽ lưu lại phiền toái.
Vân Tự đến giờ vẫn chưa rõ ràng tình hình, nàng liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, Hứa Thuận Phúc thấp giọng giải thích với nàng.
Sau khi biết Hoàng Hậu trúng độc hôn mê, Đàm Viên Sơ lập tức cho thái y kiểm tra đồ vật trong cung, cuối cùng phát hiện ra điểm bất thường trên chuỗi ngọc mã não mà Hoàng Hậu đeo bên người. Tô tiệp dư lập tức chỉ ra chuỗi ngọc mã não này là do Vân Tự tặng, khẩn cầu Hoàng Thượng trị tội nàng.
Tiếp theo chính là những gì nàng đã chứng kiến.
Vân Tự chống tay vào án thư đứng dậy, Thu Viện và Khúc ma ma vội vàng đỡ lấy nàng. Vân Tự đi đến trước mặt Đàm Viên Sơ, kéo tay hắn thấp giọng nói:
"Hoàng Thượng..."
Đàm Viên Sơ quay đầu nhìn nàng.
Sắc mặt Vân Tự vẫn tái nhợt, nàng khẽ cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ: "Hôm nay người không tra xét thần thiếp, e rằng khó có thể phục chúng. Thần thiếp chưa từng làm chuyện gì nên không sợ điều tra, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ cho Hứa công công tra xét trên dưới Chử Án cung.”
Chử Án cung mỗi ngày đều được thái y kiểm tra, sẽ không xuất hiện bất cứ thứ gì gây hại cho nàng. Tùng Phúc cả ngày canh giữ trong điện, không sợ sẽ có sơ hở.
Tô tiệp dư và Kỳ quý tần nếu đã ra tay, lại còn nhằm vào Hoàng Hậu, chắc chắn sẽ có chuẩn bị kỹ càng.
Điều khiến Vân Tự bất an chính là, nếu Chử Án cung không có sơ hở, vậy thì Tô tiệp dư và Kỳ quý tần làm ầm ĩ lên như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Tô tiệp dư đột nhiên lên tiếng:
"Hi tu dung nếu đã dám mưu hại Hoàng Hậu nương nương, ắt hẳn sẽ không để lại dấu vết gì ở Chử Án cung!"
Vân Tự chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tô tiệp dư, trong đầu nàng chợt lóe lên điều gì đó, nhưng chưa kịp nắm bắt đã bị Tô tiệp dư cắt ngang:
"Nếu nương nương trúng độc, trong cung nhất định có nguồn gốc của độc dược. Điều tra rõ độc dược từ đâu mà ra, là ai mưu hại Hoàng Hậu nương nương, liền rõ ràng ngay!"
Nguồn gốc?
Vân Tự bỗng nhiên hiểu ra, tim nàng đập thình thịch.
Trung Tỉnh điện!
Chử Án cung được canh phòng cẩn mật, Tô tiệp dư và Kỳ quý tần không thể nào ra tay được, mục tiêu của các nàng ngay từ đầu đã không phải là Chử Án cung!
Ánh mắt Vân Tự chợt lạnh đi!
Nhận thấy sắc mặt nàng thay đổi, Tô tiệp dư cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng, nàng ta cười khoái trá:
"Hi tu dung sợ rồi sao?"
Vân Tự nhìn Tô tiệp dư với vẻ chán ghét, thủ đoạn bất ngờ và thâm độc này khiến nàng lập tức nhớ tới một người: Đức phi.
Tô tiệp dư đúng là điên rồi, nàng ta lại dám hợp tác với Đức phi?!
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, hắn nhận ra bàn tay nàng đang nắm chặt ống tay áo hắn run lên nhè nhẹ, nàng đang sợ hãi.
Đàm Viên Sơ nhíu mày.
Nàng đang sợ hãi điều gì?
Tô tiệp dư thấy Hoàng Thượng mãi không có động tĩnh, nàng ta nghiến răng chất vấn: "Hoàng Thượng không dám tiếp tục điều tra sao? Sợ hãi đến lúc đó tra ra chân tướng, sẽ không bảo vệ được Hi tu dung của người?"
Vân Tự đột nhiên buông tay bước lên.
Mọi người chưa kịp bất ngờ trước hành động của nàng, bỗng một tiếng "chát" thanh thuý vang lên bên trong điện, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vân Tự. Tô tiệp dư bị tát một cái thật mạnh, không nhịn được mà gào khóc, Vân Tự lại không hề động dung, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, giọng nói lạnh như băng:
"Tô thị, hôm nay nếu điều tra ra bổn cung vô tội, trước khi ngươi chết, bổn cung nhất định sẽ thỉnh cầu Hoàng Thượng cắt lưỡi ngươi!"
Giọng nàng lạnh lẽo, ai cũng thấy được nàng nghiêm túc.
Tô tiệp dư chạm phải ánh mắt nàng, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, đầu lưỡi như tê dại. Ngay lập tức nàng ta hoàn hồn, che mặt ngẩng đầu hỏi:
"Hi tu dung chột dạ sao?"
Vân Tự cười lạnh: "Theo lời ngươi, Hoàng Thượng bất công với bổn cung, Hứa Thuận Phúc đi điều tra, phải chăng cũng sẽ thiên vị bổn cung?"
Tô tiệp dư cuối cùng cũng bị câu nói cắt lưỡi kia dọa sợ, nàng ta liếc nhìn Hứa Thuận Phúc, cắn răng nói:
"Tần thiếp không dám."
Vân Tự cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai: "Ngươi có gì mà không dám."
Nàng xoay người, không để ý đến Tô tiệp dư nữa, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Đàm Viên Sơ. Động tác của nàng quá nhanh, khiến Đàm Viên Sơ muốn ngăn cũng không kịp. Hắn nhìn nàng cố gắng che chở bụng mà quỳ xuống, tiếng động vang lên khiến ánh mắt hắn lạnh đi.
Hình ảnh nàng từng hôn mê bất tỉnh, đau đớn đến mức hàm răng run lên bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Đàm Viên Sơ càng thêm rõ ràng nhận ra một điều: mọi người đều coi nàng như cái gai trong mắt, đều không dung thứ được nàng!
Nàng ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Hoàng Thượng, hôm nay nếu không điều tra rõ chân tướng, thần thiếp e rằng quãng đời còn lại đều phải mang tiếng mưu hại trung cung, xin Hoàng Thượng hạ chỉ cho cấm quân điều tra việc này, trả lại cho thần thiếp sự trong sạch."
An tài nhân thầm lắc đầu, Hi tu dung có phải ngốc không, sao lại chấp nhặt với Tô tiệp dư?
Mọi người đều cảm thấy Hi tu dung không nên giận dỗi, Kỳ quý tần lại im lặng như không tồn tại.
Chỉ có Tô tiệp dư lên tiếng:
"Hoàng Thượng, Hi tu dung đã nói vậy rồi, chẳng lẽ người còn do dự sao?"
Thanh âm Đàm Viên Sơ lạnh lùng như băng ra lệnh:
"Bịt miệng lại!"
"Đứng lên." Hắn nắm lấy tay Vân Tự kéo dậy. Vân Tự ngã vào lòng hắn, Đàm Viên Sơ nhìn Tô tiệp dư với ánh mắt lạnh nhạt đến gần như xa lạ: "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện có thể tra ra manh mối."
Cấm quân lĩnh mệnh lui ra.
Bạch Thược xụi lơ quỳ gối phía sau chủ tử, cúi đầu rơi nước mắt không ngừng.
Trên đời này ai dám ép buộc Hoàng Thượng làm việc? Chủ tử rốt cuộc đang làm gì vậy?
Vân Tự tựa vào lòng ngực Đàm Viên Sơ, ánh mắt lại vượt qua vai hắn, nhìn về phía một người nào đó trong số cấm quân.