Đêm thu mang theo chút se lạnh, phảng phất nỗi buồn man mác, màn đêm buông xuống tối đen như mực, chỉ có một vầng trăng cô độc treo cao giữa không trung.
Tối nay không ai ngủ được, mỗi người đều đang đợi tin tức từ ngự tiền. Màn đêm càng lúc càng sâu, cung tường bắt đầu thắp sáng đèn lồng, ngự tiền vẫn không có nửa điểm động tĩnh, một chút nóng nảy lan tràn ra.
Hôm nay là ngày tân phi vào cung, nếu không có gì bất ngờ, Hoàng Thượng nhất định sẽ đến hậu cung.
Điện Hòa Nghi cũng đang chờ đợi, Lư tài nhân vừa mới tắm gội xong, cả người tỏa ra hơi nóng mờ ảo, gương mặt ửng hồng, vô cớ thêm một chút phong tình mê người. Nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, tóc đen còn chưa lau khô, liên tục quay đầu nhìn ra ngoài điện, có chút ngồi không yên. Vân Tự lặng lẽ cúi đầu.
Chờ đợi đã lâu, Lư tài nhân nhịn không được bĩu môi: "Hoàng thượng sẽ không đến Thanh Ngọc Uyển chứ?”
Thanh Ngọc Uyển là nơi ở của Tô mỹ nhân, Tô mỹ nhân là tân phi có vị phân cao nhất trong đợt tuyển tú này, vừa lúc hơn Lư tài nhân một bậc. Lư tài nhân ngoài mặt tuy không nói gì, nhưng vẫn canh cánh trong lòng.
Vân Tự không dám mạo muội đáp lời, dù sao, luận về sự thân cận, trong điện này cũng không phải nàng là người thân cận nhất với Lư tài nhân.
Quả nhiên, Tụng Nhung nhanh chóng đáp lời: “Chủ tử đừng nói bậy, biết đâu đợi lát nữa sẽ có tin tức truyền đến, hôm nay sẽ là điện Hòa Nghi được thị tẩm đấy!”
Lư tài nhân khẽ hừ một tiếng, cũng không biết có tin hay không, nhưng dù sao lời này cũng xuôi tai.
Lại chờ thêm một khắc, ngự tiền vẫn không có tin tức truyền đến, Lư tài nhân rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nàng ta thu hồi tầm mắt khỏi gương đồng, quay đầu nhìn Vân Tự đang cung kính cúi đầu, chớp chớp mắt:
“Vân Tự, ngươi đi hỏi thăm tin tức xem sao, tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Vân Tự thầm cười khổ, hỏi thăm đế tung (hành tung của đế vương) là điều tối kỵ, các ma ma dạy dỗ khi tuyển tú đều đã dạy điều này, Lư tài nhân nhất định là biết, vậy mà vẫn phái nàng đi hỏi thăm tin tức, không chừa cho nàng đường lui. Hơn nữa, trong cung này thật sự có rất ít phi tần không hỏi thăm đế tung.
Vân Tự cong mắt, nàng có một đôi mày thanh tú, khi cười như lá liễu, đặc biệt khiến người ta yêu thích. Nàng cũng biết điểm này, không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu cung kính nói:
"Nô tỳ tuân lệnh.”
Sau khi nàng lui xuống, trong điện yên tĩnh một lát. Lư tài nhân tiếp tục lựa chọn ngọc trâm trên bàn trang điểm, soi gương thử từng cái một, Tụng Nhung như có điều muốn nói lại thôi.
Từ gương đồng nhìn thấy dáng vẻ này của Tụng Nhung, Lư tài nhân sinh ra buồn bực:
“Làm sao vậy?”
Tụng Nhung liếc mắt về phía cửa điện, xác định Vân Tự không có ở đó, nàng ta mới thấp giọng lo lắng: “Chủ tử vì sao để Vân Tự hầu hạ trong điện?”
Edit: FB Frenalis
Trong điện còn có những nô tỳ khác hầu hạ, Tiểu Dung Tử cũng ở trong điện, nghe vậy hắn nắm chặt ống tay áo, liếc nhìn Lư tài nhân và Tụng Nhung.
Lư tài nhân trả lời như lẽ đương nhiên: "Nàng ta xinh đẹp mà.”
Một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy cả ngày ở trước mắt, thật đẹp mắt.
Tụng Nhung nghẹn lời, hồi lâu mới buồn bực lên tiếng: “Nhưng nàng ta xinh đẹp quá mức, chủ tử không lo lắng sao?”
Vân Tự xinh đẹp như vậy, đến lúc đó sẽ không chỉ có mình chủ tử nhìn thấy, chẳng lẽ chủ tử không sợ Vân Tự lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng sao?
Tụng Nhung còn cố kỵ một chút, khi nhắc đến Hoàng Thượng, nàng ta không nói hết lời, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu cũng đủ để người ta hiểu rõ.
Lư tài nhân chần chờ một chút, rồi vẫy vẫy tay: "Nàng ta ở trong cung đã lâu như vậy, nếu thật sự có lòng tư, cần gì phải đợi đến bây giờ?”
“Hơn nữa, thân phận của nàng ta bày ở đó, Hoàng Thượng nếu thật sự coi trọng nàng ta, nàng ta cũng không đến mức đến bây giờ còn chỉ là một cung nữ.”
Phụ thân của Lư tài nhân là thượng thư nhị phẩm, ca ca lại là tân quý trước mặt Hoàng Thượng, trong lòng kiêu ngạo về xuất thân của mình, cho dù vô tình, trong lời nói cũng tự nhiên lộ ra một chút khinh thường đối với cung tỳ. Những người hầu hạ trong điện đều cúi đầu im lặng không nói lời nào, như thể đều là người điếc lác.
Tụng Nhung á khẩu, nhưng cũng có chút bị thuyết phục, cuối cùng nàng ta vẫn nuốt lời, không khuyên can nữa. Dù sao chủ tử cũng vừa mới tiến cung, không thích hợp gây ra quá nhiều chuyện.
Chờ chủ tớ hai người yên tĩnh lại, Tiểu Dung Tử mới dần dần buông lỏng ống tay áo, hắn cúi đầu, không để ai nhìn thấy thần sắc của mình.
Vân Tự sau khi ra khỏi điện Hòa Nghi, cũng không lập tức đi hỏi thăm tin tức.
Nực cười, nàng chỉ là một tiểu cung nữ thấp hèn, thì đi đâu hỏi thăm tung tích của Hoàng thượng? Chỉ cần chậm trễ một chút ở bên ngoài, tự nhiên sẽ có tin tức truyền đến.
Nàng ở bên ngoài trì hoãn khoảng một khắc, liền nghe được tin tức Hoàng Thượng đã đến hậu cung.
Nhưng khi nghe được Hoàng Thượng đi đến cung nào, Vân Tự không khỏi cười khổ, nàng khẽ thở dài, xoay người trở về điện Hòa Nghi.
Trong điện Hòa Nghi, Lư tài nhân đã trang điểm xong xuôi, thấy nàng trở về, lập tức hỏi: "Thế nào rồi? Có tin tức gì không?”
Vân Tự cung kính cúi đầu: “Bẩm chủ tử, Hoàng Thượng đến điện Trường Nhạc ạ.”
Dứt lời, Vân Tự nhìn Lư tài nhân với vẻ mặt lo lắng, dường như sợ nàng ta bất ngờ.
Lư tài nhân quả thật ngẩn người, cảm thấy cái tên cung điện này có chút quen tai, một lúc sau mới nhớ ra cung điện này là của phi tần nào, chẳng phải chính là Dương tiệp dư mà Vân Tự vừa mới nhắc đến, người đang rất được sủng ái sao?
Nhưng hôm nay là ngày tân phi vào cung, tại sao Hoàng Thượng lại đến cung của Dương tiệp dư?
Lư tài nhân nghĩ mãi không ra, nhưng dù sao cũng không phải Thanh Ngọc Uyển của Tô mỹ nhân, không đến mức để nàng ta lại vượt lên trên mình một bậc.
Tuy có chút buồn bực, nhưng Lư tài nhân cũng coi như chấp nhận được, tâm trạng có chút chùng xuống: "Được rồi, ta biết rồi.”
Nàng ta bận rộn cả ngày, vốn đang chờ được thị tẩm nên mới gắng gượng đến giờ, biết được Hoàng Thượng đến điện Trường Nhạc, nàng ta cũng không còn chờ đợi nữa, dùng bữa tối xong liền cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi.
Đèn đuốc trong điện Hòa Nghi tắt ngấm, cả cung điện chìm vào tĩnh lặng.
Vân Tự nhẹ nhàng rời khỏi chính điện, hôm nay là ngày đầu tiên Lư tài nhân tiến cung, Tụng Nhung ở lại trong điện trực đêm, đây cũng là cách để nói cho mọi người trong cung biết, Tụng Nhung mới là người tâm phúc bên cạnh nàng ta.
Vân Tự cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.
Vừa xoay người, chưa kịp về phòng, Vân Tự đã gặp Tiểu Dung Tử, nàng khó hiểu nhìn hắn.
Hôm nay Tiểu Dung Tử rất lanh lợi, không biểu hiện ra là quen biết nàng trước mặt Lư tài nhân. Cung nhân phía dưới kết bè kết phái, đối với chủ tử mà nói cũng chưa chắc là chuyện tốt, nhưng giờ đã muộn thế này, Tiểu Dung Tử tìm nàng có chuyện gì?
Tiểu Dung Tử nhỏ giọng thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa Lư tài nhân và Tụng Nhung trong điện hôm nay, không sót một chữ, rồi ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, mím chặt môi nén xuống nỗi lo lắng.
Vân Tự khẽ run lông mi.
Thân phận của nàng bày ra đó……
Câu nói này, nàng đã nghe không chỉ một hai lần kể từ khi vào cung, chỉ là nàng rất buồn bực, người buôn bán nhỏ bé cũng có thể trở thành đại thần trong triều, các vị hoàng đế khai quốc cũng nhiều người xuất thân nghèo hèn, nàng xuất thân thấp kém thì sao lại không thể mong muốn được nổi bật?
Tuy trong lòng có nhiều cảm xúc, nhưng lúc này Vân Tự không biểu hiện ra ngoài, chỉ thản nhiên nói: "Tụng Nhung là người thân cận với chủ tử, nàng ta có suy nghĩ như vậy cũng bình thường, chủ tử chẳng phải cũng không nói gì sao.”
Tiểu Dung Tử im lặng.
Những người làm nô tài như bọn họ đều biết, nô tài hầu hạ bên cạnh chủ tử sở dĩ cao quý hơn người khác, chính là bởi vì lời nói của họ rất dễ lọt vào tai chủ tử, ảnh hưởng đến cách nhìn và quyết định của chủ tử.
Hiện giờ chủ tử đích xác không có ấn tượng xấu gì về tỷ tỷ, nhưng ai biết được nếu Tụng Nhung cứ nói thêm vài lần nữa, chủ tử có thể sẽ sinh ra khoảng cách với tỷ tỷ hay không.
Tiểu Dung Tử mím môi, cúi đầu che giấu ánh mắt u ám.
Chờ chia tay với Tiểu Dung Tử, trở về phòng, Vân Tự mới nhắm mắt thở dài một hơi. Nàng không phải thánh nhân, đương nhiên cũng có cảm xúc, nàng cố nén rút cây trâm bạc trên đầu xuống, nhẹ nhàng gõ lên bàn để trút giận, nhưng không dám gây ra tiếng động quá lớn.
Trong phòng cũng có bàn trang điểm, gương đồng tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt người.
Vân Tự nhìn vào đôi mắt hạnh trong gương, nàng khẽ đưa tay sờ lên gương mặt, người trong gương cũng làm động tác tương tự. Mắt ngọc mày ngài, da như bạch ngọc dương chi, đôi mắt hạnh hơi cong liền toát lên vẻ sinh động, ai cũng khen nàng xinh đẹp, ai cũng tiếc nuối gương mặt này lại sinh ra trên người nàng.
Nhưng Vân Tự không cảm thấy tiếc nuối.
Đường đi đều là do người ta tự tạo ra, không lý nào nàng không thể tạo ra một con đường bằng phẳng cho riêng mình.
Vân Tự vỗ vỗ mặt, nhanh chóng kìm nén cảm xúc, chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày thứ hai tân phi vào cung, chủ tử phải đến cung Khôn Ninh thỉnh an, nàng phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
*****
Sáng hôm sau khi Vân Tự đến chính điện, Lư tài nhân vẫn chưa tỉnh.
Nhìn chủ tử trước mắt, Vân Tự nhẹ nhàng đánh thức Lư tài nhân, nhận được một câu oán trách làm nũng khiến lòng người mềm nhũn. Vân Tự không khỏi ngẩng mắt lên, Lư tài nhân cũng không chậm trễ, nhanh chóng ngồi dậy, cung nhân hầu hạ nàng ta rửa mặt thay y phục.
Sau khi sửa soạn xong, Lư tài nhân liền nói: "Vân Tự đi theo ta thỉnh an, Tụng Nhung ở lại trong điện.”
Tụng Nhung có chút bất ngờ, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Lư tài nhân trấn an.
Vân Tự không nói gì, cung kính vâng mệnh.
Chủ tử rời khỏi cung điện, trong điện cần phải có một người tâm phúc ở lại, phòng khi có người nhân lúc nàng ta vắng mặt mà giở trò, Lư tài nhân đây là cẩn thận.
Hơn nữa, luận về sự quen thuộc với các cung phi, Tụng Nhung mới vào cung tự nhiên không thể sánh bằng Vân Tự, những điều này Lư tài nhân đều đã tính toán trước trong lòng.
Vị phân tài tử không có nghi thức đón đưa, phải lên đến tần vị mới có, tam phẩm tu dung mới có thể làm chủ một cung, nên Lư tài nhân và Vân Tự chỉ có thể đi bộ đến cung Khôn Ninh.
Cung Trọng Hoa cách cung Khôn Ninh không xa, các nàng đến không tính là muộn, nhưng chưa kịp bước nhanh tới nơi thì đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ truyền đến.
Lư tài nhân được cung nhân dẫn vào, trong điện bỗng chốc im lặng, mọi người đều quay đầu nhìn nàng ta.
Lư tài nhân dù sao cũng là người mới vào cung, suýt nữa bị trận thế này dọa sợ, nhưng xuất thân từ gia đình quyền quý, nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cong mắt cười dịu dàng, rồi được dẫn đến vị trí của mình.
Vân Tự lặng lẽ đi theo chủ tử, nhưng trong quá trình đó, nàng không khỏi ngẩng đầu quan sát.
Trong điện có hơn mười vị chủ tử đang ngồi.
Rất nhiều gương mặt xa lạ, các tân phi đến cũng đã được một nửa, nhưng Vân Tự không nhìn thấy Tô mỹ nhân có dung mạo nổi bật kia. Đức phi nương nương luôn giữ quy củ, đã đến cung Khôn Ninh từ sớm, tiếng cười nói vui vẻ vừa rồi là do mọi người đang vây quanh Đức phi nương nương trò chuyện. Đức phi nương nương có vẻ mặt ôn hòa, khi Lư tài nhân hành lễ với bà ta, bà ta cũng nhanh chóng đỡ Lư tài nhân dậy, không hề tỏ ra kiêu ngạo.
Vân Tự rũ mắt, Dung chiêu nghi và Dương tiệp dư đều chưa tới.
Giờ Thìn là giờ thỉnh an, lần đầu tiên thỉnh an, Lư tài nhân đến không muộn, chỉ chờ chưa đầy một khắc, các phi tần cơ bản đều đã đến đông đủ.
Chưa kịp để vị phi tần mới vào ngồi xuống, một giọng nói đã vang lên: "Dung chiêu nghi giá đáo!"
Dung chiêu nghi là chủ một cung, vị phân tam phẩm, được gọi là nương nương. Nàng ta là phi tần được sủng ái nhất trong cung hiện nay, có công chúa, cho dù là Dương tiệp dư rất được sủng ái cũng không sánh bằng nàng ta.
Trong chốc lát, cung Khôn Ninh trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía cửa điện.