Cảnh tượng bên hồ náo loạn cả lên. Tin tức truyền ra, Hoàng Hậu nương nương vội vã đến nơi. Chứng kiến cảnh tượng hỗn độn trước mắt, ánh mắt nàng ấy không khỏi lóe lên tia sắc bén.
Đàm Viên Sơ quay lưng về phía nàng ấy, mắt nhìn xuống, Hoàng Hậu không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ thấy Dương tiệp dư đang quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã như trân châu đứt dây. Còn Đàm Viên Sơ chỉ nhìn nàng ta bằng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt.
Sự trầm mặc đến đáng sợ bao trùm không gian.
Hoàng Hậu thấy Dương tiệp dư bất an cắn môi, đáy mắt nàng ta hiện lên nỗi sợ hãi thật sự, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nàng ta đưa tay muốn nắm lấy vạt áo Đàm Viên Sơ, nhưng hắn chỉ khẽ nhấc mí mắt liếc nhìn, tay Dương tiệp dư cứng đờ, không dám làm càn nữa.
Cung nhân ào ào nhảy xuống hồ cứu người. Hoàng Hậu kìm nén cảm xúc, tiến đến trước mặt Đàm Viên Sơ, nhẹ nhàng cất tiếng:
"Hoàng Thượng."
Đàm Viên Sơ nhàn nhạt đáp lại.
Được Bách Chi đỡ dậy, Hoàng Hậu nhíu mày nhìn về phía mặt hồ: "Lư tài nhân vẫn chưa được cứu lên sao?"
Đây là sự thật rõ ràng, Đàm Viên Sơ không đáp lời, Hoàng Hậu cũng không thấy xấu hổ. Dù sao lúc này người xấu hổ nhất chính là Dương tiệp dư. Nhận được tin tức, các phi tần đều đang vội vã đến đây, Dung chiêu nghi cũng không ngoại lệ.
Nàng ta thậm chí còn chưa kịp về cung Trường Xuân đã vội quay trở lại.
Đồng Vân theo bản năng nhìn nương nương, thấp giọng nói: "Nương nương, nếu Lư tài nhân xảy ra chuyện, kế hoạch của chúng ta..."
Dung chiêu nghi im lặng không nói.
Đồng Vân nuốt nước miếng, lại nói: "Nghe nói lần này hại Lư tài nhân rơi xuống nước chính là Dương tiệp dư."
Dung chiêu nghi không ngoài dự đoán cười lạnh: "Ta đã nhẫn nhịn kẻ ngu xuẩn này quá lâu rồi."
Đồng Vân không dám nói thêm gì nữa, yên lặng đi theo kiệu, vừa đến gần đình hóng gió liền nghe thấy vài tiếng hô hoán:
"Nhanh lên! Cứu người! Mau đưa Lư tài nhân lên!"
"...Còn một người nữa!"
"Thái y!"
Dung chiêu nghi bước xuống kiệu, nhìn ra xa, Lư tài nhân và cung nữ bên cạnh đều đã được vớt lên. Hai người nằm bất tỉnh trên mặt đất, quần áo ướt sũng, nước nhỏ tong tong. Điểm khác biệt duy nhất là, Lư tài nhân mặt mày dữ tợn, khóe mắt như muốn nứt ra, còn cung nữ kia thì nhắm mắt an tường, sắc mặt hơi tím tái, rõ ràng là dấu hiệu chết đuối.
Lập tức có những tiếng kinh hô sợ hãi vang lên, các phi tần hoảng sợ lùi lại, bịt miệng, thậm chí có người còn nôn khan.
Thấy vậy, thái y thầm kêu không ổn, không bắt mạch mà trực tiếp đưa tay kiểm tra hơi thở của Lư tài nhân.
Một lát sau, trên trán thái y toát ra mồ hôi lạnh.
Hoàng Hậu nhíu mày, trong hậu cung do nàng ấy quản lý mà xảy ra án mạng, đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nhìn từ Lư tài nhân sang cung nữ nằm bên cạnh.
Đã lâu rồi hắn không gặp nàng.
Lần cuối cùng gặp nàng là khi Lư tài nhân sảy thai, nàng đến cầu xin hắn đòi lại công đạo cho Lư tài nhân.
Hắn chán ghét vẻ ngu ngốc của Lư tài nhân, nửa năm nay chưa từng bước chân đến điện Hòa Nghi, dần dần cũng quên mất người cung nữ này.
Cho đến khi vừa rồi nhìn thấy trâm cài tóc của giai nhân, những ký ức nửa năm trước như ùa về. Hắn nhớ đến những lời ve vãn nửa kín nửa hở của nàng, nhớ đến việc nàng xem mối quan hệ của hai người như chuyện vụng trộm, cũng nhớ đến đêm hôm đó nàng run rẩy đứng ở hành lang, cùng với câu hỏi "Nếu nô tỳ hỏi thay cho chính mình, Hoàng Thượng sẽ trả lời thế nào?".
Giờ đây nàng lại nằm bất động trên mặt đất, sống chết không rõ.
Đàm Viên Sơ rũ mắt xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Hoàng Hậu khẽ thở dài, ánh mắt cũng dừng lại trên người Vân Tự, vẻ mặt lộ rõ sự thương xót: "Xem thử cung nữ kia thế nào."
Thái y không dám chậm trễ, sau một hồi cứu chữa, cung nữ kia bỗng ho sặc sụa phun ra không ít nước, dần dần tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, mái tóc đen rối bù dính trên mặt, y phục ướt đẫm ôm sát cơ thể, càng tôn lên vẻ yếu đuối đáng thương. Nàng chống tay ngồi dậy, nhìn thấy thảm trạng của Lư tài nhân thì sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, thều thào gọi:
"...Chủ tử..."
Hốt hoảng bò dậy, nàng run rẩy đến trước mặt Lư tài nhân, sắc mặt trắng bệch, dường như không dám đưa tay chạm vào, nước mắt cứ thế rơi xuống: "Chủ tử!"
Nhìn thấy cảnh này, Đàm Viên Sơ nhíu mày.
Cung nhân điện Hòa Nghi nghe tin chạy đến, thấy vậy đều sợ hãi mặt mày tái mét. Ngự Hoa Viên bỗng chốc trở thành nơi khóc tang. Dương tiệp dư cũng không ngờ kết quả lại như thế này, sắc mặt trắng bệch. Edit: FB Frenalis
Vân Tự toàn thân run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Đàm Viên Sơ. Đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt hắn. Nàng quỳ gối, dập đầu xuống đất:
"Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho chủ tử! Nếu không phải Dương tiệp dư cố ý gây khó dễ, chủ tử sẽ không gặp nạn!"
Nàng dập đầu không chút lưu tình, trán va vào đá cuội, máu tươi theo gương mặt chảy xuống hòa lẫn với nước mắt, càng làm nổi bật sự đáng thương trên gương mặt trắng bệch.
Có phi tần không nỡ nhìn mà quay mặt đi.
Tiểu Dung Tử cũng kinh ngạc, hắn không ngờ hôm nay lại nhận được tin Lư tài nhân chết. Ý thức được điều gì đó, hắn vội vàng tiến lên, cũng dập đầu như Vân Tự:
"Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho chủ tử!"
Dương tiệp dư biến sắc: "Ngươi, tên nô tài, ta phạt chủ tử nhà ngươi là vì nàng ta vô lễ với ta. Nàng ta tự mình đứng không vững mà rơi xuống nước, liên quan gì đến ta?"
Đàm Viên Sơ nhìn Vân Tự hồi lâu, lâu đến mức khiến nhiều người nhận thấy sự bất thường, không nhịn được mà nhìn về phía hai người.
Dung chiêu nghi tinh ý phát hiện ra điều này, khẽ nheo mắt, tay nắm chặt chiếc khăn.
Một lúc lâu sau, Đàm Viên Sơ mới cất tiếng: "Dương tiệp dư mưu hại phi tần, giáng làm bảo lâm, ngay lập tức."
Thanh âm vừa dứt, Dương tiệp dư như bị sét đánh ngang tai, nàng ta không dám tin mà ngẩng đầu lên: "Hoàng Thượng!"
Mọi người đều ngạc nhiên. Dương tiệp dư từ khi nhập cung luôn được Hoàng Thượng sủng ái, ngày thường kiêu căng ngạo mạn, Hoàng Thượng cũng chỉ xem như trò trẻ con, khiến các phi tần khác âm thầm ghen ghét.
Ai ngờ hôm nay Dương tiệp dư lại thất bại?
Nói Dương tiệp dư không cố ý, ai mà tin?
Chẳng lẽ Lư tài nhân lại hy sinh tính mạng để hãm hại nàng ta?
Dương tiệp dư không ngờ Hoàng Thượng lại phạt nặng như vậy. Khâu bảo lâm năm xưa mưu hại hoàng tự mới bị giáng xuống, giờ nàng ta cũng chung số phận với Khâu bảo lâm, thậm chí còn không bằng Lư tài nhân lúc mới vào cung.
Dương tiệp dư luôn đắc ý trong hậu cung, làm sao chấp nhận được sự chênh lệch này?
Không đúng, giờ nàng ta đã là Dương bảo lâm rồi.
Dương bảo lâm vừa khóc lóc vừa bò đến ôm lấy chân Đàm Viên Sơ, nước mắt tuôn rơi: "Hoàng Thượng minh xét, chuyện của Lư tài nhân không liên quan đến thiếp!"
Dung chiêu nghi không muốn nhìn thêm nữa. Dù Dương bảo lâm cố ý hay vô tình, Lư tài nhân mất mạng là sự thật. Nghe nói Lư gia chỉ có một nữ nhi duy nhất này, khi biết tin chắc chắn sẽ không để yên.
Đàm Viên Sơ rũ mắt xuống, thản nhiên hỏi: "Ngươi cho rằng trẫm phạt nặng?"
Nửa năm trước, Dương bảo lâm bị trúng độc, cuối cùng tra ra hung thủ là Lư tài nhân, nhưng sự thật thế nào, Đàm Viên Sơ biết rõ. Chỉ là lúc đó hắn muốn mượn chuyện này để Lư tài nhân an tâm dưỡng thai, nên mới mặc kệ sự việc diễn biến.
Lúc đó không truy cứu, không có nghĩa là Đàm Viên Sơ đã quên.
Dương bảo lâm nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, bỗng im bặt, không nói nên lời.
Đàm Viên Sơ nhìn khuôn mặt chết không nhắm mắt của Lư tài nhân, trầm mặc một lát rồi nói: "Dù sao nàng ấy cũng từng mang thai con của trẫm, hãy an táng theo nghi thức tần vị."
Đàm Viên Sơ liếc nhìn Vân Tự. Nàng ngồi yên bên cạnh thi thể Lư tài nhân, rũ mắt xuống, không động đậy, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc.
Đàm Viên Sơ nhíu mày, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, các phi tần cũng dần tản ra không muốn nhìn thi thể Lư tài nhân nữa. Vân Tự cùng Tiểu Dung Tử và những người khác đưa Lư tài nhân về điện Hòa Nghi, chờ Hoàng Thượng phái người đến an táng.
Điện Hòa Nghi chìm trong tĩnh lặng.
Thu Linh sợ hãi không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thi thể trong điện, cũng không dám nói chuyện với Vân Tự.
Nàng ta nhớ đến những lời Vân Tự nói hôm qua, bất an nuốt nước miếng. Nàng ta nghĩ Vân Tự sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ nàng lại to gan đến vậy.
Lư tài nhân dù sao cũng là chủ tử!
Dù không được sủng ái, cũng là chủ tử!
Vân Tự chỉ là một cung nữ nhỏ bé, vậy mà dám mưu hại tính mạng của chủ tử!
Thật đáng sợ!
Thu Linh run rẩy co rúm trong góc điện Hòa Nghi. Nàng ta len lén nhìn vào trong, thấy Vân Tự đang quỳ trước thi thể Lư tài nhân như người mất hồn.
Thu Linh không hiểu, ở đây không có ai khác, Vân Tự giả vờ đau buồn cho ai xem?
Tiểu Dung Tử thì không hề tỏ ra đau buồn, mà cứ quanh quẩn bên cạnh Vân Tự, sợ nàng xảy ra chuyện.
Thu Linh rụt cổ, thật sự không hiểu nổi.
Nàng ta nhìn sang Lục Tùng, thấy hắn đang cau mày liệm thi thể cho Lư tài nhân, dùng vải trắng phủ kín người chủ tử. Trong điện này dường như chỉ có mình hắn là đau buồn cho Lư tài nhân.
Hình như hắn thật sự cho rằng Dương tiệp dư hại Lư tài nhân. Thu Linh không hiểu, Lục Tùng không phải cùng phe với Vân Tự sao, tại sao lại tỏ vẻ như không biết gì?
Chẳng lẽ nàng ta đã suy nghĩ nhiều? Chuyện của Lư tài nhân thật ra không liên quan đến Vân Tự?
Chẳng mấy chốc, có người đến đưa thi thể Lư tài nhân đi. Vân Tự, Thu Linh và những người khác cũng bị đưa về điện Trung Tỉnh, chờ đợi sự phân công tiếp theo.
*****
Điện Dưỡng Tâm.
Hôm nay hậu cung xảy ra chuyện của Lư tài nhân, dù vô tâm đến đâu, Đàm Viên Sơ cũng sẽ không đến hậu cung.
Hắn ở trong điện Dưỡng Tâm, chỉ thắp một ngọn đèn dầu leo lét. Khi Hứa Thuận Phúc bước vào, hắn đang dựa vào bàn phê duyệt tấu chương. Chờ đến khi phê xong chồng tấu chương, Đàm Viên Sơ mới đặt bút xuống, ngẩng lên nhìn Hứa Thuận Phúc.
Hứa Thuận Phúc đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào, thay chén trà lạnh ngắt trên bàn rồi mới nói:
"Hoàng Thượng, Lư tài nhân đã được an táng."
Đàm Viên Sơ thản nhiên đáp: "Ừ".
Hắn day day ấn đường, vẻ mặt mệt mỏi. Hứa Thuận Phúc liếc nhìn hắn, do dự không biết có nên bẩm báo tin tức về Vân Tự hay không.
Một lát sau, Đàm Viên Sơ bỗng lên tiếng: "Còn gì nữa không?"
Hứa Thuận Phúc vội cười, đáp: "Còn một việc nữa, Vân Tự cô nương đã trở về điện Trung Tỉnh."
Ngập ngừng một chút, Hứa Thuận Phúc cân nhắc thái độ của Hoàng Thượng, sau đó nói thêm:
"Nô tài nghe nói, có vài vị nương nương muốn Vân Tự cô nương đến cung của họ hầu hạ."
Thánh ý khó đoán, nhưng người ngồi được ở vị trí này đều không thể thiếu lòng nghi ngờ. Chuyện hậu cung không gì qua mắt được Hoàng Thượng.
Các cung đều có tai mắt của Hoàng Thượng, chỉ là có những chuyện Hoàng Thượng không quan tâm, cũng lười để ý đến.
Sau chuyện của Lư tài nhân hôm nay, biết Vân Tự trở về điện Trung Tỉnh, rất nhiều nương nương đều có động tĩnh, sai người đến điện Trung Tỉnh để xin người. Trong cung thiếu một nô tài là chuyện rất đơn giản.
Hoàng Hậu nương nương luôn điềm tĩnh, lần này cũng không có phản ứng gì.
Đức phi cũng không có tin tức gì, nhưng Dung chiêu nghi ở cung Trường Xuân lại là người có động tĩnh trước tiên.
Điều này không khiến Hứa Thuận Phúc bất ngờ. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, Tĩnh phi nương nương, người luôn ẩn mình trong cung, vậy mà cũng muốn Vân Tự.
Vân Tự cô nương có biết nàng được nhiều người chú ý như vậy không?
Nghe vậy, Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, trong điện vang lên tiếng cười khẽ: "Bọn họ đều muốn ngăn cản trẫm sao?"
Hứa Thuận Phúc nào dám tiếp lời.
Nói cho cùng, các nương nương khác cũng chỉ là muốn phòng ngừa tai họa, ai bảo ban ngày ban mặt Hoàng thượng không hề che giấu tâm tư đối với Vân Tự, người sáng suốt đều nhìn ra sự bất thường.
Hứa Thuận Phúc thầm nghĩ, với dung mạo của Vân Tự cô nương, ai mà muốn nàng xuất hiện trong hậu cung?
Hứa Thuận Phúc nuốt nước miếng, liếc nhìn chén trà trên bàn mà Hoàng thượng chưa hề động đến, hắn hơi cúi đầu.
Dù sao hắn cũng là người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, chỉ cần làm Hoàng thượng thoải mái là được, tâm tình của các nương nương trong hậu cung không phải là điều hắn có thể bận tâm.
Trong điện tĩnh lặng một lát, Đàm Viên Sơ bỗng nhớ đến dáng vẻ Vân Tự dập đầu không chút lưu tình hôm nay, không còn chút nào vẻ nâng niu gương mặt ấy như nửa năm trước.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, hắn bất chợt hỏi một câu khiến Hứa Thuận Phúc không ngờ:
"Ngươi nói xem, nàng có trách trẫm không?"
Suy cho cùng, nửa năm nay hắn chưa từng gặp nàng. Nàng không giống những phi tần khác, có thể đến trước mặt hắn. Thân phận thấp kém, ngay cả ra khỏi điện Hòa Nghi cũng không được, dù có tâm tư gì cũng chỉ đành chôn vùi theo thời gian.
Trước kia nàng dùng nhan sắc để quyến rũ hắn, giờ đây lại chẳng mảy may quan tâm đến dung mạo, vậy là nàng đã từ bỏ rồi sao?
Hứa Thuận Phúc giật mình, ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng đáp: "Hoàng Thượng nói gì vậy, Vân Tự cô nương sao có thể trách Hoàng Thượng được?"
Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi: "Ai mà biết được."
Dù sao nàng cũng là người dám từ chối cả vị phân do hắn ban cho.
Hứa Thuận Phúc không hiểu, đánh bạo hỏi: "Vậy... nếu Vân Tự cô nương thật sự không còn tâm tư, Hoàng Thượng định làm thế nào?"
Buông tha nàng sao? Chuyện của hai người cứ thế chấm dứt?
Nghe vậy, Đàm Viên Sơ bỗng bật cười khe khẽ, hắn không nói gì, nhưng Hứa Thuận Phúc lại hiểu ý hắn.
Sao có thể.
Nếu hôm nay Hoàng Thượng không gặp Vân Tự, có lẽ chuyện nửa năm trước sẽ thật sự phai nhạt theo thời gian, nhưng oái oăm thay, Hoàng Thượng lại gặp nàng.
Vậy thì không còn khả năng thứ hai.
Hứa Thuận Phúc thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc hỏi: "Vậy Hoàng Thượng định ban vị phân cho Vân Tự cô nương?"
Theo hắn thấy, đừng có giở trò mèo gì nữa, cứ trực tiếp cho nàng danh phận cho xong chuyện.
Đàm Viên Sơ lắc đầu: "Nàng không cần."
Hứa Thuận Phúc nhếch mép, chuyện đó đã là bao lâu rồi? Vả lại, nếu Hoàng Thượng thật lòng muốn ban, Vân Tự cô nương nào dám từ chối?
Một lúc lâu sau, Đàm Viên Sơ mới chậm rãi nói: "Sau khi Sơ Nhi xuất cung, điện Dưỡng Tâm có phải là thiếu người hầu hạ không?"
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc.
Hoàng Thượng, ngài không cho Vân Tự cô nương vị phân, lại muốn đưa nàng đến trước mắt sao?
Hắn không nhịn được nói: "Điện Dưỡng Tâm chưa từng có vị nương nương nào ở lại."
Ngay cả Hoàng Hậu nương nương trước kia cũng chỉ thành thân với Hoàng Thượng trước khi ngài đăng cơ, sau đó trực tiếp vào ở Trung Cung, chưa từng ở lại điện Dưỡng Tâm.
Đàm Viên Sơ nheo mắt nhìn Hứa Thuận Phúc, khẽ "chậc" một tiếng đầy ẩn ý.
Hoa hải đường nở rộ trong sân vắng, gió thổi làm những cánh hoa rơi lả tả.
Vân Tự vẫn ở trong căn phòng cũ của nàng. Cửa sổ mở ra là có thể nhìn thấy cả vườn hoa hải đường, đây là căn phòng mà Lưu công công đã đặc biệt sắp xếp cho nàng.
Vân Tự ngồi co gối, chống cằm lặng lẽ nhìn hoa rơi trong sân.
Một lúc lâu sau, cửa phòng được đẩy ra, Tiểu Dung Tử bưng bát thuốc đi vào, lo lắng nói: "Tỷ tỷ, công công bảo đệ mang thuốc đến cho tỷ."
Vết thương trên trán nàng đã đóng vảy, một vết sẹo cứng đầu in trên vầng trán trắng nõn, trông rất rõ ràng. Tiểu Dung Tử không khỏi xót xa:
"Tỷ tỷ cũng thật là..."
Vân Tự khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi cửa sổ, nhận lấy bát thuốc từ tay Tiểu Dung Tử. Nàng mím môi cười, không nói gì, rồi ngồi trước gương đồng cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.
Hình ảnh nữ tử trong gương trông thật tĩnh lặng.
Tiểu Dung Tử giấu đi nỗi lo lắng trong mắt. Từ sau khi Lư tài nhân xảy ra chuyện, tỷ tỷ vẫn luôn như vậy.
Thực ra hắn đoán được tỷ tỷ đã làm gì, hắn không trách tỷ tỷ tàn nhẫn, chỉ sợ nàng sẽ bị ám ảnh. Khi ở điện Trung Tỉnh, Lưu công công rất thương tỷ tỷ, chưa từng để nàng làm việc nặng nhọc hay việc dơ bẩn.
Cũng rất ít để những chuyện xấu xa làm vấy bẩn tay nàng, nhưng chỉ một chuyến đi đến điện Hòa Nghi, dường như nàng đã phải chứng kiến tất cả.
Vân Tự không suy sụp quá lâu, Lưu công công sau khi bận xong việc, nghe nói tình trạng của nàng, liền đến gặp mặt.
"Con định từ bỏ, ở lại điện Trung Tỉnh bầu bạn với ta sao?"
Vân Tự vừa khóc vừa cười: "Công công."
Đối với Vân Tự, dù Tiểu Dung Tử có thân thiết đến đâu, Lưu công công vẫn là khác biệt. Nếu không có Lưu công công, giờ này nàng không biết đang ở nơi nào, lưu lạc thành dạng gì.
Nếu không có Lưu công công yêu thương, nàng làm sao có thể sống thoải mái như cá gặp nước ở điện Trung Tỉnh?
Nàng chỉ chịu bộc lộ chút cảm xúc trước mặt Lưu công công. Nàng có chút mờ mịt, cũng có chút chán nản, cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Lúc trước con đến điện Hòa Nghi, là vì Hoàng Thượng."
Lưu công công yên lặng ngồi bên cạnh, không ngắt lời nàng.
Vân Tự: "Con không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Nói ra thật nực cười, nàng vốn không có ý tốt, vậy mà trong quá trình chung sống lại thật sự nảy sinh tình cảm chủ tớ với Lư tài nhân.
Nhưng tình nghĩa này quá mong manh, cũng quá giả dối.
Lưu công công thầm thở dài, trước kia ông ấy đã lo lắng về điều này.
Vân Tự nói hay lắm, nhưng nàng chưa từng trải qua sóng gió, mặc dù từng bị bán đi, nhưng chưa kịp đến kết cục bi thảm thì đã được ông ấy cứu.
Ông ấy luôn coi nàng như nữ nhi, Vân Tự sống ở điện Trung Tỉnh không thua kém gì các phi tần khác, chỉ là bề ngoài không được bằng họ mà thôi.
Nàng trải qua quá ít, nảy sinh tình cảm với người xung quanh trong những tháng ngày bình lặng cũng là điều bình thường.
Lưu công công không an ủi, cũng không khuyên nhủ, chỉ hỏi: "Vậy giờ con định làm thế nào?"
Vân Tự cúi đầu, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Biết thế lúc trước đã đồng ý Hoàng Thượng rồi."
Lưu công công kinh ngạc, nhưng không hỏi về quá trình ở chung của Vân Tự và Hoàng Thượng, chỉ thẳng thừng nói:
"Hối hận cũng vô dụng."
Vân Tự nghẹn lời, mím môi như thể bị ủy khuất.
Lưu công công coi như không thấy: "Con còn định tiếp tục ở lại điện Trung Tỉnh sao?"
Vân Tự lắc đầu. Nàng không phải người đa sầu đa cảm, Lư tài nhân đã lãng phí quá nhiều thời gian và cảm xúc của nàng, nàng không còn thời gian để trì hoãn nữa.
Tân phi nhập cung đã gần một năm, còn nàng thì sao? Chẳng có tiến triển gì.
Ba tháng nữa là sinh thần nàng, cũng là lúc nàng tròn mười tám tuổi. So với tân phi, nàng không còn trẻ nữa, nếu chờ thêm hai năm, đợt tuyển tú tiếp theo sẽ bắt đầu, nàng lấy gì để cạnh tranh với tân phi?
Vân Tự khó hiểu nhìn Lưu công công: "Công công nói vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Nếu không, Lưu công công sẽ không hỏi nàng câu này. Suy cho cùng, dù Lưu công công không nói ra, Vân Tự cũng hiểu rõ, kỳ thật Lưu công công muốn nàng an phận ở lại điện Trung Tỉnh.
Không giàu sang phú quý, nhưng ít nhất Lưu công công có thể bảo đảm nàng bình an.
Nhìn ra suy nghĩ của nàng, Lưu công công trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu là một năm trước, ta thật sự không muốn con ra ngoài."
Nhưng hiện tại đã khác. Vân Tự đã lộ mặt trước các nương nương, hơn nữa còn từng tiếp xúc thân mật với Hoàng thượng. Nhớ đến những tin tức mà các cung đưa tới gần đây, Lưu công công hiểu rõ, lúc này để Vân Tự ở lại điện Trung Tỉnh, e là sẽ hại nàng.
Dù sao ông ấy cũng chỉ là một nô tài, cuối cùng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của chủ tử.
Thà để nàng đến chỗ chủ tử khác, rồi lại trải qua chuyện như ở điện Hòa Nghi, chi bằng để nàng thử vận may một lần.
Lưu công công nheo mắt nói:
"Nửa tháng trước, Sơ Nhi cô nương ở ngự tiền đã xuất cung."
Vân Tự nghe ra ý ngoài lời, hơi thở bỗng dồn dập, liền nghe Lưu công công nói tiếp: "Ngự tiền thiếu người hầu hạ, con đã có ý, cũng không cần vòng vo nữa, cứ đến ngự tiền đi."
Vân Tự rũ mắt xuống, trầm mặc hồi lâu.
Lưu công công ngạc nhiên: "Sao vậy? Không muốn đi?"
Một lúc sau, Vân Tự lắc đầu, đôi mắt hạnh hơi đỏ hoe, nàng nhỏ giọng nói: "Công công giúp Vân Tự nhiều như vậy, Vân Tự không biết lấy gì báo đáp."
Lưu công công lắc đầu, ông ấy giúp Vân Tự chẳng qua là gửi gắm tình cảm của mình, nào cần nàng báo đáp. Ông ấy nói thêm:
"Tin tức ngự tiền thiếu người là do Hứa công công truyền đến."
Vân Tự sững sờ, một lúc lâu sau, dường như không dám tin, nàng khẽ lắc đầu: "Con cứ tưởng ngài ấy đã quên rồi."
Với thân phận của Hoàng Thượng sao có thể nhớ đến một tiểu cung nữ sau nửa năm.
Vì vậy, hôm đó ở Ngự Hoa Viên, Vân Tự không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào không nên có, chỉ nghiêm túc làm tròn bổn phận cung nữ, nói thay cho Lư tài nhân.
Nghĩ đến đây, Vân Tự vô thức đưa tay sờ lên vết thương trên trán.
Lưu công công không biết chuyện giữa bọn họ, cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò: "Về phần Thu Linh, con yên tâm, con sẽ không gặp lại nàng ta ở ngoài điện Trung Tỉnh."
Đáy mắt Lưu công công hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Cũng sẽ không nghe thấy bất kỳ tin tức không nên lọt ra ngoài."
Vân Tự: "Làm phiền công công."
Dừng một chút, Vân Tự lại nhíu mày: "Thường Đức Nghĩa làm việc kín đáo, cung nhân bên dưới cũng không dám bàn tán chuyện của gã, con không tin Lư tài nhân lại tình cờ nghe được cung nhân nói chuyện này ở Ngự Hoa Viên."
Lưu công công ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Ý con là?"
Vân Tự bình tĩnh nói: "Có người cố ý hãm hại con."
Nhưng Vân Tự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai lại chú ý đến nàng nhanh như vậy?