Ngày mười lăm, Vân Tự mãi đến giờ Thìn mới tỉnh giấc. Hôm qua nàng trở về đã muộn, cung nhân trong điện Dưỡng Tâm đều là người tinh ý, thấy chuyện xảy ra trong điện cũng chỉ làm như không biết, càng không ai dám đem chuyện này ra ngoài bàn tán.
Trước cửa phòng đã có người chuẩn bị sẵn nước ấm cho nàng, nhiệt độ vừa phải.
Vân Tự cúi đầu nhìn chậu nước, trong mắt thoáng nét trầm tư. Nàng liếc nhìn sang phòng bên cạnh, trừ nàng ra, cung nhân khác đều đã đi làm việc.
Vân Tự không dám chậm trễ, vội vàng rửa mặt rồi chạy đến chính điện.
Hôm nay không có buổi chầu, trong điện yên tĩnh không một tiếng động. Hứa Thuận Phúc cùng các thái giám khác canh giữ ở cửa chờ Hoàng Thượng triệu kiến. Vân Tự thở phào nhẹ nhõm, may mà không đến muộn.
Nàng vừa đứng lại, bên trong liền truyền đến tiếng động. Hứa Thuận Phúc nghiêm chỉnh nét mặt, cung kính cúi đầu đẩy cửa bước vào.
Vân Tự theo sau, Đàm Viên Sơ khẽ liếc nhìn nàng.
Vân Tự bất giác rũ mắt xuống. Dù hôm qua về muộn nhưng nàng không dám ngủ ngay, bởi vì khóc lâu nên sợ sáng hôm sau mắt sẽ sưng húp, không thể gặp ai. Nàng phải dùng nước ấm chườm mắt đến nửa đêm. Sáng nay tỉnh dậy còn cố ý soi gương đồng, thấy không còn dấu vết gì mới yên tâm.
Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, Vân Tự và Đàm Viên Sơ đều không nhắc đến chuyện hôm qua.
Cho đến buổi trưa...
Vân Tự ngồi ăn cơm cùng Thu Viện. Trong điện lúc này có Hứa Thuận Phúc hầu hạ. Vân Tự tranh thủ lúc rảnh rỗi nhận ra Thu Viện cứ liếc nhìn nàng.
Nhớ đến chậu nước ấm trước cửa sáng nay, Vân Tự thấy khó hiểu, liền chủ động hỏi: "Sao vậy?”
Thu Viện khựng lại, cúi đầu ăn vội hai miếng cơm, rồi ngẩng lên nhìn Vân Tự nhắc nhở: “Hôm nay là mười lăm.”
Vân Tự ngẩn người, chưa hiểu ý nàng ấy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Thu Viện, Vân Tự lập tức hiểu ra. Hôm nay là mười lăm, theo quy củ tổ huấn, Hoàng Thượng phải đến cung Khôn Ninh.
Mà nàng là người đi theo hầu hạ Hoàng Thượng, vậy tám chín phần mười là phải cùng đến cung Khôn Ninh.
Tình cảnh này khiến nàng có chút xấu hổ.
Thảo nào lúc nãy Thu Viện nhắc nhở nàng lại có vẻ lúng túng.
Vân Tự rũ mắt xuống, cơm trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo. Kỳ thực nàng thấy xấu hổ, nhưng không đến mức như Thu Viện nghĩ.
Trước đây khi hầu hạ ở điện Hòa Nghi, nàng cũng từng gặp Lư tài nhân thị tẩm, thậm chí còn phải canh giữ bên ngoài cả đêm.
Nếu nàng để tâm đến chuyện này, ngay từ đầu đã không chọn con đường này.
Nàng rất rõ ràng mình đang theo đuổi điều gì.
Hiện tại, nàng lo lắng là Đàm Viên Sơ có cho nàng đi theo hầu hạ hay không? Vừa nghĩ đến đây, Vân Tự đã có đáp án. Nàng không cho rằng Đàm Viên Sơ sẽ để ý đến chuyện này.
Con người kia luôn hành động theo ý mình.
Ăn cơm xong, Vân Tự vào trong điện hầu hạ. Nàng cúi đầu đứng im, các đại thần đến rồi đi, đi rồi lại đến. Không biết xảy ra chuyện gì mà Đàm Viên Sơ nổi trận lôi đình.
Tấu chương bị ném xuống đất, khói hương trong điện nghi ngút, suýt chút nữa rơi trúng đầu các đại thần.
Vân Tự mới đến ngự tiền chưa lâu, lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng này, theo bản năng nàng định quỳ xuống. Trong hậu cung nếu chủ tử nổi giận, cung nhân đều phải quỳ xuống cầu xin chủ tử bớt giận. Nhưng chưa kịp quỳ xuống thì Hứa Thuận Phúc đã nhanh tay kéo nàng lại.
Vân Tự giật thót tim, suýt chút nữa thì phạm sai lầm.
Đàm Viên Sơ thản nhiên liếc nhìn nàng.
Không chỉ nàng, các đại thần cũng bị hành động của Đàm Viên Sơ dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Trong lúc đó, Vân Tự ra ngoài một chuyến, Hứa Thuận Phúc cũng đi theo. Hắn đưa tay lau mồ hôi trán, Vân Tự nói với hắn:
“Đa tạ công công đã kéo nô tỳ.”
Hứa Thuận Phúc nói với nàng: “Ở ngự tiền, nhất là khi Hoàng Thượng cùng các đại thần nghị sự, chúng ta chỉ cần làm như mình không tồn tại là được.”
Có khi Hoàng Thượng tức giận chỉ là để cho các đại thần thấy, lúc này nô tài có bất kỳ hành động nào cũng có thể khiến không khí trong điện thêm căng thẳng.
Vân Tự hiểu ý gật đầu.
Lúc trở lại điện, chỉ còn Đàm Viên Sơ ở đó. Thần sắc hắn đã khôi phục như thường, Vân Tự nhìn trái nhìn phải cũng không thấy chút dấu vết tức giận nào.
Nhưng cung nhân trong điện đều cúi đầu, không ai dám thở mạnh, không khí có chút ngưng trọng.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, Vân Tự vội hoàn hồn, bưng chén trà đến: “Bận rộn cả ngày, Hoàng Thượng nghỉ ngơi một lát ạ.”
Lúc này Hứa Thuận Phúc cũng bước vào, tay bưng một cái khay bạc.
Vân Tự len lén nhìn, Đàm Viên Sơ thấy nàng lén lút liền nhướng mắt: "Muốn nhìn thì cứ nhìn, lén lút làm gì.”
Vân Tự đỏ mặt, nhưng so với nàng, Hứa Thuận Phúc còn lúng túng hơn. Hắn hắng giọng nói: “Hoàng thượng, Dung chiêu nghi cho người đưa đá bào và điểm tâm đến, còn dặn dò nô tài nhắc người chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Không khí trong điện bỗng chốc ngưng đọng.
Hứa Thuận Phúc không dám ngẩng đầu, không dám nhìn Hoàng Thượng, cũng không dám nhìn sắc mặt Vân Tự.
Trong lòng hắn đắng chát, cũng không muốn phá hỏng không khí, nhưng đồ là do Dung chiêu nghi đưa đến, hắn nào dám đắc tội.
Vân Tự quả thật có chút bất ngờ. Từ khi đến điện Dưỡng Tâm, nàng chưa từng thấy phi tần nào đưa đồ đến đây, đây là lần đầu tiên.
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn cả là sự nghi hoặc trong lòng. Dung chiêu nghi không đưa sớm không đưa muộn, lại cố tình chọn đúng ngày Hoàng Thượng thị tẩm ở cung Khôn Ninh, rốt cuộc là cố ý hay vô tình?
Đàm Viên Sơ liếc nhìn người bên cạnh ngự án. Nàng đang cúi đầu không nói một lời, chỉ có động tác xoay nghiên mực chậm lại.
Đàm Viên Sơ không bảo Hứa Thuận Phúc để đồ xuống.
Hứa Thuận Phúc cũng không ngờ Hoàng Thượng lại hỏi Vân Tự: “Đói bụng không?”
Vân Tự và Hứa Thuận Phúc đồng thời ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ. Đàm Viên Sơ lại không thấy câu hỏi của mình có gì sai, thản nhiên nói tiếp:
“Phòng bếp nhỏ của cung Trường Xuân nổi tiếng là có tay nghề làm điểm tâm ngon nhất nhì trong cung, nếu đói bụng thì cứ thử xem.”
Vân Tự nhất thời nghẹn lời.
Dung chiêu nghi đưa đồ cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại đưa cho nàng ăn? Vân Tự lúng túng.
Hứa Thuận Phúc cũng không biết nói gì, chỉ cười khan nói với Vân Tự:
“Hoàng Thượng ngày thường rất ít khi ăn điểm tâm, hay là Vân Tự cô nương thử xem?”
Cuối cùng, đá bào và điểm tâm vẫn vào bụng Vân Tự. Nàng ngồi bên ngự án múc từng thìa đá bào, thứ này thật sự rất mát, giải nhiệt rất tốt.
Ăn xong, Vân Tự phải thừa nhận lời Đàm Viên Sơ nói không sai, điểm tâm này quả thật ngon hơn đồ Ngự Thiện Phòng làm nhiều.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, nhưng nàng vẫn cúi đầu ăn, chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái. Đàm Viên Sơ cười nhạt.
Vừa rồi còn lúng túng, ăn thì lại ngon lành.
Vân Tự không biết hắn đang nghĩ gì, cho dù biết cũng chẳng để tâm. Bị chê cười thì đã sao, đương sự còn không thấy ngại, nàng là một nô tài thì ngại ngùng làm gì?
Cứ coi như được chủ tử ban thưởng vậy.
Sau này Vân Tự mới biết, đồ phi tần đưa đến ngự tiền rất ít khi được Đàm Viên Sơ dùng, phần lớn đều do cung nhân chia nhau. Từ đó, Vân Tự càng không để tâm đến chuyện này nữa.
Lúc chạng vạng, Vân Tự liếc nhìn đồng hồ cát, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi ngày, giờ này Kính Sự Phòng và Ngự Thiện Phòng đều đã phái người đến, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy động tĩnh.
Thấy Hoàng thượng vẫn đang ngồi phê duyệt tấu chương, Hứa Thuận Phúc nháy mắt ra hiệu cho Vân Tự, ý bảo nàng nhắc nhở Hoàng Thượng chú ý thời gian. Đọc truyện chính chủ edit để được bản đầy đủ tại FB Frenalis và wpad.
Vân Tự nhìn thẳng, giả vờ như không thấy gì.
Kêu nàng thúc giục Đàm Viên Sơ đến cung Khôn Ninh sao?
Nàng không phải kẻ ngốc, sẽ không làm loại chuyện thiệt hơn này.
Thấy nàng không phản ứng, Hứa Thuận Phúc cũng hết cách. Hơn nữa, hắn nhanh chóng nhận ra mình đang làm khó Vân Tự.
Hiện tại, Hứa Thuận Phúc không muốn đắc tội Vân Tự.
Vân Tự hầu hạ ngay bên cạnh Hoàng Thượng, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhất là khi quan hệ của hai người lại mập mờ như vậy, lời nói bên gối thổi là đến tai Hoàng Thượng, có khi còn có tác dụng hơn các chủ tử trong hậu cung.
Hứa Thuận Phúc thầm hối hận, không còn trông chờ vào Vân Tự nữa, liền tự mình tiến lên nhắc nhở:
“Hoàng Thượng, hôm nay là mười lăm, đã sắp đến giờ Tuất canh ba rồi ạ.”
Vừa nghe câu đầu, Đàm Viên Sơ đã nhớ ra hôm nay là ngày bao nhiêu. Một khắc sau, hắn buông bút đứng dậy, nhàn nhạt nói:
“Khởi giá.”
Không ai nói với Vân Tự hôm nay không cần nàng hầu hạ, Vân Tự cũng giả vờ như không biết, cứ theo thói quen đi theo kiệu của Hoàng Thượng. Lúc Đàm Viên Sơ bước lên kiệu, hắn bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn liền thấy Vân Tự đang đứng bên cạnh kiệu.
Đàm Viên Sơ nghẹn lời. Lúc này mới bảo Vân Tự trở về thì có vẻ quá cố ý. Hắn nuốt lời định nói, chỉ bất ngờ liếc nhìn Hứa Thuận Phúc với ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Thuận Phúc theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy Vân Tự, hắn cười gượng, cúi đầu không dám nhìn Hoàng thượng, nhưng trong lòng không ngừng oán thầm.
Ngài biết để Vân Tự cô nương không đi theo sẽ rất cố ý, vậy nô tài nhắc nhở, chẳng lẽ lại không cố ý sao?
Dù sao thì Hoàng Thượng điều Vân Tự cô nương đến ngự tiền hầu hạ, chắc cũng đã lường trước được ngày hôm nay.
Kiệu của Hoàng Thượng đi thẳng đến cung Khôn Ninh, nhưng trước cung Khôn Ninh lại không hề yên tĩnh. Từ xa, Vân Tự đã nghe thấy tiếng khóc lóc om sòm, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một phi tần đang quỳ trước cung Khôn Ninh, Bách Chi đứng ở trước cửa, sắc mặt rất khó coi.
Vân Tự kinh ngạc. Hoàng Thượng kính trọng Hoàng Hậu, cho nên Hoàng Hậu có địa vị cao quý trong hậu cung, các phi tần khác cũng biết điều mà kính trọng Hoàng Hậu, hiếm khi thấy ai dám khóc lóc làm loạn trước cung Khôn Ninh như vậy.
Kiệu càng lúc càng đến gần, Đàm Viên Sơ trong kiệu vẫn im lặng. Hứa Thuận Phúc cao giọng kéo dài:
“Hoàng thượng giá lâm!"
Vân Tự không nhịn được liếc nhìn Hứa Thuận Phúc.
Tiếng khóc trước cung Khôn Ninh bỗng im bặt. Khi đến gần, Vân Tự mới nhận ra phi tần đang quỳ là Dương bảo lâm.
Nàng nhíu mày, không phải hôm qua thái y nói Dương bảo lâm phải tĩnh dưỡng một thời gian sao?
Vân Tự cẩn thận quan sát cảnh tượng trước cung Khôn Ninh, ánh mắt chạm phải Hứa Thuận Phúc, cả hai đều ngầm hiểu ý nhau. Bách Chi đứng bên cạnh, sắc mặt xanh mét tức giận trừng mắt nhìn Dương bảo lâm.
Dù Dương bảo lâm có thực sự cần tĩnh dưỡng hay không, thì thái y cũng là do Hoàng Hậu nương nương cho mời đến. Vậy nên, ít nhất nàng ta cũng nên an phận dưỡng bệnh trong cung một thời gian, đằng này lại chọn lúc này đến cung Khôn Ninh quỳ gối khóc lóc om sòm.
Chẳng ai tin nổi Dương bảo lâm không phải cố ý.
Bên trong loan giá có động tĩnh, Đàm Viên Sơ vững vàng đứng trên mặt đất. Vân Tự thu hồi ánh nhìn khỏi Dương bảo lâm, lén liếc sang Đàm Viên Sơ.
Không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý chuyện này thế nào?
Vừa nhìn thấy Hoàng Thượng, nước mắt Dương bảo lâm liền thi nhau rơi xuống. Nàng ta vốn xinh đẹp, giờ lại khóc lóc thảm thiết như hoa lê đẫm mưa, khiến người khác nhìn vào cũng phải động lòng. Thế nhưng Đàm Viên Sơ lại làm như không thấy, thậm chí còn chẳng buồn nhấc mí mắt, chỉ nhàn nhạt hỏi Bách Chi:
“Sao lại thế này?”
Dương bảo lâm thấy vậy, trong lòng chợt lạnh. Nàng ta không nhịn được, giành nói trước Bách Chi: “Hoàng Thượng, tần thiếp biết sai rồi, xin người hãy nói chuyện với tần thiếp đi!”
Nước mắt nàng ta rơi lã chã, ánh mắt tha thiết nhìn Đàm Viên Sơ, giọng nói vừa như cầu xin vừa như làm nũng. Ngày trước nàng ta vẫn thường làm nũng với Đàm Viên Sơ như vậy.
Vân Tự như suy tư điều gì, khẽ rũ mắt xuống. Xem ra, hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, Dương bảo lâm cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về ngài ấy.
Dù có làm loạn thế nào đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với Hoàng Thượng, nàng ta vẫn biết rõ nên dùng thái độ gì.
Chỉ là Dương bảo lâm đã quên mất một điều, nơi này là cung Khôn Ninh.
Mà Hoàng Thượng luôn kính trọng Hoàng Hậu nương nương, rất ít khi can thiệp vào việc quản lý hậu cung của Hoàng Hậu.
Vân Tự và Hứa Thuận Phúc đứng ở vị trí khá tốt, lùi sau Đàm Viên Sơ nửa bước. Cả hai ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu nương nương đang đứng ở cửa, rồi nhanh chóng cúi xuống, lặng lẽ quan sát động tác của nhau.
Cùng là người hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, khi gặp chuyện không liên quan đến mình, khó tránh khỏi tâm lý muốn xem kịch vui.
Nhưng Vân Tự không biết rằng, Hứa Thuận Phúc không chỉ xem kịch vui, mà trong lòng còn không ngừng chửi thầm. Hắn là hoạn quan thì xem kịch vui cũng được đi, sao Vân Tự cô nương cũng thản nhiên như vậy chứ? Đọc truyện chính chủ edit để được bản đầy đủ tại FB Frenalis và wattpad.
Dương bảo lâm đang khóc lóc nỉ non, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói chậm rãi:
“Không biết Dương bảo lâm muốn Hoàng Thượng nói chuyện gì với ngươi vậy?”
Dương bảo lâm lập tức im bặt, nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Nương nương…”
Cùng lúc đó, Hoàng Hậu bước lên một bước, Bách Chi hậm hực trở về sau lưng nàng ấy. Hoàng hậu cung kính hành lễ:
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng.”
Đàm Viên Sơ vươn tay đỡ Hoàng Hậu dậy, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại ra đây?”
Hoàng Hậu đứng thẳng dậy, Đàm Viên Sơ liền thu tay về. Hoàng Hậu ôn hòa mỉm cười, như thể đang nói việc nhà:
“Chờ Hoàng Thượng mãi không thấy, nên thần thiếp ra xem sao.”
Vân Tự và Hứa Thuận Phúc lặng lẽ quỳ xuống hành lễ với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu liếc nhìn Vân Tự, nàng cung kính cúi đầu, chỉ để lộ đỉnh đầu.
Hoàng Hậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dương bảo lâm, câu chuyện lại một lần nữa xoay quanh nàng ta.
Dương bảo lâm toàn thân cứng đờ, ánh mắt cầu cứu liên tục hướng về phía Hoàng Thượng. Vân Tự thấy vậy thì há hốc mồm, Dương bảo lâm rốt cuộc có biết mình đang ở đâu không vậy?
Nói thẳng ra, Dương bảo lâm ôm tâm tư gì khi chọn hôm nay đến cung Khôn Ninh, trong lòng nàng ta rõ ràng nhất. Nàng ta đã làm mất mặt Hoàng Hậu nương nương, vậy mà giờ còn dám trắng trợn liếc mắt đưa tình với Hoàng Thượng ngay trước mặt Hoàng Hậu?
Một lúc lâu sau, Đàm Viên Sơ vẫn không có động tĩnh gì, thần sắc lãnh đạm.
Dương bảo lâm cảm thấy như có một lỗ hổng trong lòng, lạnh lẽo vô cùng. Nàng ta khó nhọc mở miệng:
“Tần thiếp biết sai rồi, mong nương nương cho phép thiếp treo lại lục đầu bài.”
Nghe vậy, Hoàng Hậu lắc đầu, dường như có chút trách nàng ta chuyện bé xé ra to: “Ngươi không khỏe nên mới không đến thỉnh an, đâu có gì sai. Hơn nữa, bổn cung cũng là nghe thái y nói ngươi cần tĩnh dưỡng một thời gian nên mới cho gỡ lục đầu bài xuống. Ngươi muốn sớm được hầu hạ Hoàng Thượng, tâm ý là tốt, nhưng cũng phải dưỡng cho khỏe trước đã.”
Đoạn lời nói ngắn gọn, bề ngoài là nói với Dương bảo lâm, nhưng thực chất là giải thích ngọn ngành với Đàm Viên Sơ.
Hoàng Hậu không hề trách cứ Dương bảo lâm một câu nào, vậy mà sắc mặt nàng ta lại chợt trắng bệch.
Quả đúng như lời Hoàng Hậu nương nương nói, nếu nàng ta chỉ là không khỏe nên không đến thỉnh an, thì có gì sai? Nhưng hôm nay nàng ta cứ một mực nhận sai, rốt cuộc là đang chột dạ, việc không đến thỉnh an còn có nguyên nhân khác.
Nhìn thấy sắc mặt Dương bảo lâm tái nhợt, đáy mắt Hoàng hậu thoáng hiện lên một tia chế giễu.
Trong hậu cung này, người không biết nhìn nhận tình thế có rất nhiều, mà Dương bảo lâm luôn đứng đầu. Nếu Hoàng Thượng thực sự coi trọng nàng ta, sao lại để mặc nàng ta làm càn, đắc tội với cả hậu cung?
Người được Hoàng Thượng thực sự coi trọng đã sớm được làm chủ một cung, dù không có sủng ái, thì trong hậu cung cũng chẳng ai dám xem thường.
Hiện giờ Hoàng Thượng rõ ràng đã mất hứng thú với Dương bảo lâm, vậy mà nàng ta vẫn không chịu sửa đổi tính kiêu căng, đúng là không biết điều.
Nghe vậy, Đàm Viên Sơ chỉ thờ ơ gật đầu, giọng nói nhàn nhạt:
“Nàng làm rất đúng. Đã không khỏe thì lục đầu bài không nên treo lên. Trước khi dưỡng cho khỏe, thì đừng đến cung Khôn Ninh, kẻo lây bệnh cho Hoàng Hậu.”
Nửa câu đầu là nói với Hoàng Hậu, nửa câu sau lại chuyển sang Dương bảo lâm.
Dương bảo lâm không ngờ rằng, hôm nay nàng ta cố tình chờ ở đây, vốn là muốn Hoàng thượng nhớ đến tình xưa, ai ngờ lại “trộm gà không được mà còn bị mất nắm thóc”, bị Hoàng thượng một câu nói chặt đứt ý định sớm ngày treo lại lục đầu bài.
Đàm Viên Sơ dìu Hoàng Hậu xoay người bước vào cung Khôn Ninh, còn Dương bảo lâm thì mặt mày trắng bệch, cả người xụi lơ tại chỗ ngây dại nhìn Hoàng thượng đi xa.
Nàng ta thậm chí còn không thể tin nổi, Hoàng thượng sao có thể nhẫn tâm với nàng ta như vậy?
Vân Tự nhìn Dương bảo lâm, trong lòng không khỏi cảnh giác, lấy nàng ta làm gương. Ở trong hậu cung này, điều cấm kỵ nhất chính là không biết rõ vị trí của mình.
Hứa Thuận Phúc khẽ huých nàng: "Chúng ta cũng vào thôi.”
Vân Tự gật đầu.
Thanh âm của Hứa Thuận Phúc khiến Dương bảo lâm giật mình. Khi Vân Tự đi ngang qua, nàng ta theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Dương bảo lâm sững người, theo bản năng túm chặt lấy Vân Tự, buột miệng thốt lên: "Sao lại là ngươi?!”
Nàng ta nhớ rất rõ, ngày đó cùng Lư tài nhân rơi xuống nước chính là cung nữ này, sau đó nàng còn dập đầu đến chảy máu cầu xin Hoàng thượng trị tội nàng ta!
Sao nàng lại ở đây hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng?
Đầu óc Dương bảo lâm rối như tơ vò. Gần đây nàng ta luôn ở điện Trường Nhạc, không biết nhiều về tình hình trong cung.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương bảo lâm.
Nàng ta nhớ ra, ngày đó đến điện Trường Nhạc thu dọn đồ đạc cũng là một nô tài từng ở điện Hòa Nghi!
Thảo nào! Thảo nào! Thì ra nô tài kia là đang trả thù cho Lư tài nhân!
Dương bảo lâm tức giận đến mức lòng dạ nảy sinh độc ác, nàng ta không để ý đến Tiểu Dung Tử nữa, mà dồn hết sự chú ý vào Vân Tự. Hôm đó ở bên hồ, nàng ta chỉ lo phủi sạch quan hệ mà không để ý đến dung mạo của cung nữ này, bây giờ ngẩng đầu nhìn kỹ, càng thêm kinh hãi.
Tiện nhân này sao lại xinh đẹp đến vậy?
Dương bảo lâm nhất thời không rõ cảm xúc trong lòng mình là phẫn nộ hay ghen ghét, có lẽ là cả hai.
Cuối cùng, trong đầu nàng ta chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: tiện nhân này hôm đó bỗng nhiên xuất hiện, giờ lại hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng, chẳng lẽ là nhờ lần đó ở bên hồ nàng đã lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng? Nói cách khác, tiện nhân này đã đạp lên nàng ta mà thượng vị?
Hứa Thuận Phúc bị biến cố này làm cho kinh hãi. Vân Tự cũng không ngờ Dương bảo lâm lại đột nhiên giữ chặt mình, nàng khẽ nhíu mày:
“Thỉnh Dương bảo lâm buông nô tỳ ra.”
Dứt lời, Vân Tự không khỏi thầm than trong lòng. Hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng và hầu hạ ở hậu cung quả nhiên khác nhau, nếu là ở điện Hòa Nghi, nàng nào dám nói chuyện với Dương bảo lâm như vậy?
Dương bảo lâm không buông, nàng ta chất vấn: “Ngươi không phải ở điện Hòa Nghi sao? Sao lại ở đây?!”
Nàng ta nắm chặt đến mức móng tay gần như đâm vào da thịt Vân Tự, Vân Tự cảm thấy cổ tay đau nhức, nàng nhíu chặt mày, vốn có thể trả lời câu hỏi nhưng lại không muốn trả lời:
“Chuyện này không liên quan đến Dương bảo lâm.”
Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc thầm kêu không ổn, vội vàng tiến lên: “Bảo lâm chủ tử mau buông ra, chúng nô tài còn phải vào hầu hạ!”
Nghe thấy giọng nói của Hứa Thuận Phúc, Dương bảo lâm mới khôi phục lại chút lý trí. Bất kể Vân Tự đến đây bằng cách nào, hiện tại nàng ta cũng không nên đắc tội với người hầu hạ trước mặt Hoàng Thượng.
Khi nàng ta sắp buông tay, đúng lúc có cung nhân cầm đèn lồng đi tới. Dương bảo lâm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên đầu Vân Tự cài trâm thanh ngọc châu, dưới ánh đèn lồng, trâm ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Dương bảo lâm sững sờ tại chỗ.
Nàng ta nhớ rõ bộ trâm ngọc này được Hoàng thượng cất giữ trong kho riêng. Nàng ta từng rất thích nó, muốn xin Hoàng Thượng nhưng bị ngài ấy từ chối.
Có lẽ vì không có được nên Dương bảo lâm vẫn luôn nhớ đến tận bây giờ.
Nhưng Dương bảo lâm không ngờ rằng, thứ mà nàng ta cầu xin không được, giờ lại xuất hiện trên người một cung nữ?
Dương bảo lâm nhìn chằm chằm trâm ngọc trên đầu Vân Tự, đôi mắt dần đỏ hoe, sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Tin tức bên ngoài truyền vào trong điện, sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh lùng, hắn buông Hoàng hậu ra, xoay người bước ra khỏi cung Khôn Ninh. Hoàng Hậu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, khẽ nheo mắt.
Một lát sau, Đàm Viên Sơ đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, lạnh giọng hỏi:
“Ồn ào cái gì?”
Vân Tự nhíu mày, cố chịu đau ngẩng đầu nhìn lên.
Dương bảo lâm vẫn nhìn chằm chằm cây trâm ngọc, hồi lâu sau mới quay đầu lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Đàm Viên Sơ đã sớm quên những chuyện cũ năm xưa, nhìn thấy Dương bảo lâm khóc lóc đau khổ, không hề nhận ra tâm trạng của nàng ta, sắc mặt không chút thay đổi. Ánh mắt hắn dừng lại ở cổ tay bị nắm chặt của Vân Tự, chỗ đó đỏ ửng một mảng, ánh mắt hắn chợt lạnh đi:
“Xem ra trừng phạt của trẫm hôm đó quá nhẹ, mới khiến ngươi dám làm càn như vậy.”
Dương bảo lâm ý thức được điều gì đó, trợn tròn mắt không dám tin.
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, từ hôm nay, Dương bảo lâm bị cấm túc nửa năm, không có lệnh triệu tập không được ra khỏi cung. Người đâu, đưa nàng ta về cung.”
Hứa Thuận Phúc vội vàng ra hiệu cho các cung nhân, có người tiến lên gỡ tay Dương bảo lâm đang túm lấy Vân Tự. Lời nói của Đàm Viên Sơ khiến đầu óc Dương bảo lâm trống rỗng, cung nhân không mất nhiều sức lực, vài người hợp sức kéo nàng ta về cung.
Hoàng Hậu đi ra, đứng ở cách đó không xa thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, Bách Chi kinh ngạc:
“Nương nương, chuyện này…”
Nàng ta hiếm khi thấy Dương bảo lâm bị phạt, vừa rồi trong tình huống đó, Hoàng Thượng cũng chỉ làm theo ý nương nương, không hề trách phạt Dương Bảo Lâm, ai ngờ giờ lại cấm túc nàng ta nửa năm.
Hoàng Hậu nhìn Vân Tự, nhàn nhạt nói: "Xem ra hiện giờ Hoàng Thượng đích xác rất thích nàng ta.”