Khi Vân Tự trở lại điện Dưỡng Tâm, Hoàng Thượng đã về.
Hứa Thuận Phúc đứng trước điện cứ ngóng trông mãi, cuối cùng cũng thấy người trở về, nhưng khi nhìn rõ bộ dạng chật vật của nàng, trong lòng bỗng giật thót.
Sao lại thế này?
Hắn dám để Vân Tự đi đưa ban thưởng, đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn.
Nói khó nghe một chút, Vân Tự mang đến ban thưởng là đại diện cho Hoàng Thượng, các vị chủ tử nương nương dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt cũng nên khách khí với Vân Tự cô nương.
Hứa Thuận Phúc nhớ đến tình cảnh ở Ngự Thư Phòng, cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng nghênh đón: "Ôi chao, đây là có chuyện gì?"
Hắn vươn tay đánh vào đầu Lộ Nguyên: "Ngươi đi theo cô nương, sao lại để cô nương thành ra thế này?"
Lộ Nguyên giật nảy mình, trong lòng cười khổ. Bản thân hắn cũng bị ném cho te tua, làm sao mà bảo vệ được cô nương trước mặt Dung chiêu nghi chứ?
Nhưng Lộ Nguyên không ngốc, Hứa công công đang muốn hắn nhận lỗi thay Vân Tự cô nương, hắn vội vàng làm ra vẻ mặt đau khổ: "Là nô tài làm việc bất lực, xin công công trách phạt."
Vân Tự nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của Hứa Thuận Phúc phối hợp với Lộ Nguyên, trong lòng không chút cảm xúc, nhưng vẫn rũ mắt nói: "Công công đừng trách hắn, chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Hứa Thuận Phúc có chút kinh ngạc, ngoài ý muốn?
Hắn cẩn thận quan sát những vết bẩn trên người Vân Tự, có chút buồn bực, ngoài ý muốn gì mà có thể khiến nàng thành ra thế này?
Hứa Thuận Phúc đương nhiên không tin lời này, Lộ Nguyên thấy vậy, liền nhỏ giọng nói với hắn vài câu. Nụ cười trên mặt Hứa Thuận Phúc bỗng cứng đờ.
Tiểu công chúa làm sao?
Hứa Thuận Phúc cười nhạt hai tiếng, hiểu được điều Vân Tự kiêng dè. Hoàng tự và hậu phi khác nhau, chuyện này chỉ có thể là ngoài ý muốn, nếu không Vân Tự chẳng lẽ lại đi mách tội tiểu công chúa?
Vân Tự nhìn vào trong điện, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ xin phép về thay y phục."
Hứa Thuận Phúc đương nhiên đồng ý, chỉ là trong lòng thầm lẩm bẩm, cô nương này cũng quá bình tĩnh. Nếu là những phi tần khác, e rằng sẽ cố tình giữ lại vết tích đến trước mặt Hoàng Thượng giả vờ đáng thương, cho dù không ảnh hưởng gì đến tiểu công chúa và Dung chiêu nghi, thì cũng có thể tranh thủ chút thương tiếc của Hoàng Thượng.
Vân Tự vừa đi không lâu, Hứa Thuận Phúc bưng trà vào, nghe thấy động tĩnh, Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, nhìn phía sau Hứa Thuận Phúc không thấy ai, hắn nhàn nhạt hỏi: "Người đâu?"
Hứa Thuận Phúc do dự một chút, rồi quyết định nói thật: "Vân Tự cô nương về thay y phục."
Động tác trên tay Đàm Viên Sơ gần như dừng lại, thay y phục?
"Có chuyện gì?"
Hứa Thuận Phúc ngượng ngùng sờ mũi, ấp úng một lúc lâu mới nói ra sự tình.
Trong điện yên tĩnh một lát, Đàm Viên Sơ vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Tự mình đi lĩnh phạt."
Hứa Thuận Phúc vội vàng đồng ý.
Chờ Vân Tự sửa soạn xong, trở lại điện đã là sau một nén nhang. Y phục nàng mặc cũng không khác biệt lắm, màu sắc cố định, chỉ là kiểu dáng hơi khác, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhận ra nàng đã thay đồ.
Đọc truyện tại trang chính chủ để được bản đầy đủ.
Nếu là bình thường, Đàm Viên Sơ cũng sẽ không phát hiện. Nhưng Hứa Thuận Phúc đã tiết lộ tin tức.
Đàm Viên Sơ đợi một lát cũng không thấy động tĩnh gì, trong điện vẫn im lặng, nữ tử vừa vào liền rũ mắt đứng sang một bên, phảng phất như một ngày bình thường.
Đàm Viên Sơ thật ra cũng không biết mình đang đợi gì.
Tiểu công chúa còn nhỏ, hơi bướng bỉnh cũng không sao, huống hồ tiểu công chúa là nữ nhi, sau này mang danh công chúa nên không thể tránh khỏi bị người ức hiếp, Đàm Viên Sơ thà rằng nuôi dạy công chúa kiêu ngạo một chút.
Nếu hắn không thể làm chủ cho nữ tử, nữ tử cũng không nói gì, cứ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chẳng phải vừa hay sao?
Đàm Viên Sơ không nói rõ được cảm xúc này trong lòng là gì.
Nàng từ trước đến nay luôn biết nhẫn nhịn, cũng quen giả vờ, nhưng Đàm Viên Sơ nhớ rõ lúc trước khi nữ tử bị ủy khuất, cũng sẽ kéo tay hắn làm nũng.
Bây giờ tại sao lại trầm mặc ít lời, không nói gì cả?
Chỉ có thể là bởi vì nàng hiểu rõ trong lòng, cho dù nàng có nói, kết quả cũng chỉ có một.
Đàm Viên Sơ trước kia rất thích sự tỉnh táo của nàng, nàng biết mình muốn gì, cũng biết mình nên làm gì, không quá thông minh cũng không quá ngu ngốc, biết tiến biết lùi.
Nhưng Đàm Viên Sơ cũng phải thừa nhận, sự tỉnh táo này đôi khi lại khiến hắn không vui.
Lâu lắm rồi mà nước trà trên ngự án vẫn chưa nguội, có người lặng lẽ đến thay trà cho hắn. Đàm Viên Sơ liếc nhìn đầu ngón tay đang cầm chén trà của nữ tử kia, lộ ra sắc hồng nhạt. Động tác nàng rất nhẹ nhàng không phát ra chút tiếng động nào, chén trà mới đã được đặt xuống.
Ngoài hiên vang lên tiếng động, Đàm Viên Sơ ngẩng lên, xuyên qua song cửa sổ nhìn ra, thì ra là một trận mưa bụi bất chợt rơi xuống, cung nhân đang vội vàng tìm chỗ trú.
Mưa bụi theo gió bay vào trong song cửa, mang theo chút hơi lạnh.
Tiếng mưa rơi át đi tiếng bước chân của các cung nhân, cũng che giấu đi một vài cảm xúc khó nói thành lời.
Vân Tự theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, phá vỡ sự yên tĩnh trong điện:
"Có phải làm ồn Hoàng Thượng rồi không? Nô tỳ đi đóng cửa sổ."
Đàm Viên Sơ không nói gì, ngay sau đó, song cửa sổ được khép lại, tiếng mưa rơi nhỏ bé bị ngăn cách bên ngoài, trong điện lại trở nên yên tĩnh.
Đàm Viên Sơ cảm thấy sự yên tĩnh này có chút buồn bực, Hứa Thuận Phúc đúng lúc đẩy cửa bước vào. Đàm Viên Sơ nhìn lên, ngữ khí có chút lạnh nhạt:
"Chuyện gì?"
Hứa Thuận Phúc nhận ra không khí trong điện có chút ngưng trọng, thầm mắng kẻ đã chọc giận Hoàng Thượng, lau mồ hôi lạnh trên trán, dè dặt nói: "Hoàng Thượng, người của Kính Sự Phòng đến, hỏi người hôm nay có muốn lật thẻ bài không ạ?"
Vân Tự hầu hạ bên cạnh đã lâu, nhưng chưa từng thấy Đàm Viên Sơ lật thẻ bài bao giờ. Hắn đến hậu cung cơ bản đều là do các phi tần đến thỉnh, hoặc là do hứng trí nhất thời.
Vân Tự cho rằng hôm nay cũng như vậy, không ngờ lại nghe thấy Đàm Viên Sơ thản nhiên nói:
"Cho hắn vào."
Vân Tự theo bản năng ngẩng lên nhìn, rồi lại kịp thời dừng lại.
Trương công công của Kính Sự Phòng bưng khay tiến vào, Vân Tự lần đầu tiên được thấy thẻ bài trông như thế nào. Các loại thẻ bài được xếp ngay ngắn, ở vị trí đầu tiên là thẻ bài hình hoa mẫu đơn. Không cần lật lại, Vân Tự cũng đoán được thẻ bài đó là của ai.
Vân Tự cúi đầu nhìn kỹ hơn.
Những thẻ bài được đặt ở phía trước càng được chế tác tinh xảo, hoa văn cũng quý giá hơn, mà loạt thẻ bài cuối cùng chỉ được làm bằng gỗ bình thường.
Thứ bậc tôn ti trong hậu cung vừa nhìn là rõ.
Nàng nhìn một lúc lâu, Hứa Thuận Phúc liếc nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
Vân Tự bỗng hoàn hồn nhưng đã muộn, Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt mà hờ hững: "Hiếu kỳ vậy sao? Hay là ngươi lật thử xem?"
Hứa Thuận Phúc và Trương công công sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vân Tự cũng ngây người, nàng mà lật thẻ bài cho hắn ư?
Đây là thẻ bài của các phi tần, bất luận nàng lật trúng ai, cũng đều là đưa hắn đến cung của người khác.
Tuy rằng Vân Tự không để ý đến điều này, nhưng ngoài Hoàng Thượng ra, ai có tư cách lật thẻ bài chứ?
Trong đầu Vân Tự hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sau một lúc lâu nàng mới như sực tỉnh, bịch một tiếng quỳ xuống:
"Nô tỳ thất lễ, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Nàng quỳ xuống không chút do dự, đầu gối va vào bậc thang, đau đến run rẩy hàng mi. Nàng cắn môi, sắc môi có chút nhợt nhạt.
Khí áp trong điện bỗng chốc hạ xuống, người ngồi trên cao kia ánh mắt lạnh lẽo. Hứa Thuận Phúc cảm thấy da đầu tê dại, hắn cũng không biết sự việc sao lại thành ra thế này. Lúc Hoàng Thượng bảo hắn lui xuống, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng Hoàng Thượng không vui.
Nói cho cùng, sự không vui này là do Vân Tự cô nương gây ra.
Hứa Thuận Phúc chưa kịp suy nghĩ cẩn thận sự việc sẽ phát triển ra sao, chỉ nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng:
"Lui xuống."
Hứa Thuận Phúc thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng có người động tác còn nhanh hơn hắn. Vân Tự cô nương có lẽ cho rằng mệnh lệnh của Hoàng Thượng là nói với nàng, Hứa Thuận Phúc còn chưa kịp xoay người, đã thấy bóng dáng nàng quay đi.
Hứa Thuận Phúc sững sờ, theo bản năng muốn gọi Vân Tự cô nương lại, nhưng có người ngăn hắn:
"Để nàng đi."
Ngữ khí lạnh lùng, Hứa Thuận Phúc lập tức im bặt.
Trương công công thấy vậy, do dự muốn nói gì đó, Hứa Thuận Phúc sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo hắn lại.
Không muốn sống nữa sao! Muốn chết cũng đừng kéo theo hắn!
Trương công công không phải kẻ ngốc, bị Hứa Thuận Phúc kéo lại, lập tức ý thức được điều gì, không dám nói nữa bèn bưng khay nguyên vẹn đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm. Đợi cửa đóng lại, hắn mới cười khổ nói:
"Hoàng Thượng đã một tháng không lật thẻ bài rồi."
Hắn là chưởng sự của Kính Sự Phòng, luôn bị các nương nương trong hậu cung thúc giục, mọi lời oán trách đều đổ lên đầu hắn, trong lòng Trương công công thật khổ sở.
Hứa Thuận Phúc trợn trắng mắt:
"Ngươi khổ, ai không khổ? Ngươi vừa rồi thiếu chút nữa hại chết ta!" Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để được bản đầy đủ.
Trương công công cũng biết Hứa Thuận Phúc đã giúp mình một phen, nhưng liếc nhìn nữ tử đang quỳ ngoài hành lang, dè dặt hỏi: "Vị này chính là..."
Hứa Thuận Phúc cũng đang nhìn Vân Tự cô nương, nghe vậy cũng không biết nói sao, chỉ đành cười trừ: "Cẩn thận là được."
Trương công công hiểu ý, chắp tay với Hứa Thuận Phúc, thở dài rồi rời khỏi điện Dưỡng Tâm.
Hắn vừa đi, Hứa Thuận Phúc lập tức sai người lấy ô, tự mình bước nhanh đến trước mặt Vân Tự, khom lưng, vẻ mặt buồn rầu:
"Tổ tông ơi, cô lại làm sao vậy?"
Nước mưa rơi trên mặt Vân Tự, làm ướt xiêm y, ướt cả mái tóc đen của nàng. Nàng rất ít khi chật vật như vậy, cả người ướt sũng, đối với Hứa Thuận Phúc chỉ nhẹ giọng nói:
"Nô tỳ chọc giận Hoàng Thượng, nên muốn cho Hoàng Thượng nguôi giận."
Hứa Thuận Phúc nghẹn lời, cô đây là muốn cho Hoàng Thượng nguôi giận, hay là đang giận dỗi Hoàng Thượng?
Lời này Hứa Thuận Phúc không dám nói ra, hắn ngồi xổm xuống che mưa cho Vân Tự, nhỏ giọng nói với nàng:
"Vân Tự cô nương, tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nghe ta một lời khuyên, Hoàng Thượng trong lòng rất thương cô, cô hãy nhún nhường một chút, việc này sẽ qua thôi."
Giọng hắn nhỏ dần: "Dưới gầm trời này, nào có ai dám giận dỗi với Hoàng Thượng chứ."
Huống chi là Vân Tự cô nương, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không dám giận dỗi Hoàng Thượng, ai mà không biết Hoàng Hậu nương nương là người hiểu ý Hoàng Thượng nhất.
Vân Tự ngẩng lên, sắc mặt nàng trắng bệch, dáng người mảnh mai phảng phất như một tờ giấy mỏng manh, dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay. Nước mưa đọng lại trong đôi mắt hạnh, nàng không nhịn được mà chớp mắt, thanh âm rất nhẹ:
"Nhưng mà công công, nô tỳ không biết mình đã làm sai điều gì."
Nàng cười khổ, đôi mắt hạnh mở to, ánh nhìn trong veo như thể hiện sự thành khẩn.
Hứa Thuận Phúc chợt nghẹn lời.
Hứa Thuận Phúc trở lại dưới mái hiên, nhìn thoáng qua cửa điện, cuối cùng vẫn không dám đẩy cửa bước vào.
Mưa bụi rơi lất phất rất lâu, trong điện vẫn không có động tĩnh gì, nữ tử vẫn quỳ gối ngoài hành lang, nàng bị gió thổi đến run rẩy, thân mình lảo đảo.
Đợi đến tận khuya, màn đêm buông xuống, cửa điện mới được đẩy ra từ bên trong.
Đàm Viên Sơ bước ra khỏi điện.
Nghe thấy tiếng động, Vân Tự quay đầu nhìn về phía hắn.
Đàm Viên Sơ cũng nhìn nàng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, dường như sắp tan biến vào màn đêm mưa.
Hắn đã từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của nàng, ngoại trừ lần nàng được vớt lên từ trong hồ, hắn chưa từng thấy nàng chật vật như vậy.
Mặt nàng trắng bệch, môi cũng trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, chủ động hỏi: "Hoàng Thượng còn giận nô tỳ sao?"
Chiếc ô giấy trong tay Hứa Thuận Phúc bỗng nhiên bị rút ra, Đàm Viên Sơ cầm ô, bước về phía Vân Tự. Hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc đen ướt nhẹp trên má nàng, rồi bế nàng lên.
Nàng không hề giãy giụa, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn.
Nhưng Đàm Viên Sơ lại không cảm thấy vui vẻ vì sự ngoan ngoãn này, hắn thản nhiên nói: "Ngươi biết rõ người mà trẫm muốn đuổi đi không phải là ngươi."
Đàm Viên Sơ ôm nàng đi vào trong hành lang, ô giấy được người khác tiếp nhận, nước mưa không còn rơi trên người nàng nữa, nhưng hàng mi nàng vẫn run rẩy, có giọt nước mắt theo gò má chảy xuống. Nàng vùi mặt vào lòng hắn, thanh âm nhỏ đến mức khó nghe rõ:
"Nhưng Hoàng Thượng cũng không gọi nô tỳ lại."
Đàm Viên Sơ nhíu mày, nhưng nữ tử vẫn tiếp tục nói.
"Người giận nô tỳ, không phải vì nô tỳ nhìn thẻ bài."
Tiếng mưa rơi ồn ào bỗng chốc im bặt, Đàm Viên Sơ chỉ còn nghe thấy thanh âm của nàng: "Nô tỳ vẫn chưa đủ vừa lòng người sao?"
Đàm Viên Sơ suy nghĩ theo lời nàng nói, hắn hiểu rõ bản thân mình. Nếu chỉ là gương mặt kia, dù có đẹp đến đâu, gần một năm trôi qua, hắn cũng sớm nên chán ghét rồi.
Nhưng không hề.
Đàm Viên Sơ cho nàng câu trả lời: "Đủ."
Nữ tử ngẩng đầu lên, gió thổi qua làm nàng run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập. Ngoại trừ đôi mày thanh tú, khuôn mặt và đôi môi nàng đều trắng bệch như người bệnh, trông thật đáng thương.
Đôi mắt hạnh long lanh nước mắt: "Thật sự là đủ sao?"
Nước mắt chực trào ra, hôm nay nàng dường như đặc biệt đau khổ, mờ mịt hỏi hắn:
"Vậy tại sao người còn muốn thuần phục nô tỳ?"
Nàng còn muốn nghe thêm gì nữa?
Đàm Viên Sơ cứng người.
Xung quanh yên tĩnh khiến Đàm Viên Sơ nghe rõ ràng từng lời nàng nói. Nàng lạnh đến run rẩy trong lòng hắn, Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng chậm rãi nhận ra, cách làm của hắn có ý nghĩa gì đối với nàng.
Nàng cảm thấy hắn đang thuần phục nàng.
Những lời này như khắc sâu vào tim, tất cả cảm xúc xao động vừa rồi đều tan biến không còn một mảnh.
Lâu sau, Đàm Viên Sơ thản nhiên nói: "Nếu đúng như ngươi nghĩ, trẫm nên thưởng cho ngươi."
Giọng hắn lạnh nhạt mang theo chút châm chọc khó hiểu, nhưng cái ôm của hắn vẫn không hề thay đổi.
Nếu thật sự xem nàng như chim thú mà thuần phục, nàng đã hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn không nên thưởng cho nàng sao?
Vân Tự nghẹn lời.
Đàm Viên Sơ lặng lẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc thật của mình.
Hắn thật sự không có những suy nghĩ lung tung rối loạn như nàng nói, nhưng đúng như lời nàng, nàng đã làm rất tốt, không khiến hắn khó xử, vậy tại sao hắn lại cảm thấy không thoải mái?
Có chút cảm xúc bị che giấu bỗng dâng lên từ sâu thẳm, trở nên rõ ràng hơn một chút.
Con đường trên hành lang hôm nay dường như dài hơn mọi ngày.