Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 5: Đàm Viên Sơ



Không đến chạng vạng, ngự tiền truyền đến tin tức, tối nay Tô mỹ nhân thị tẩm.

Tin tức vừa truyền đến, Lư tài nhân khẽ bĩu môi, nhưng rốt cuộc không nói gì. Hôm nay Tô mỹ nhân ở cung Khôn Ninh bị thương, Hoàng Thượng không có khả năng không nhận được tin tức. Nếu Hoàng Thượng thờ ơ, e rằng tình cảnh của Tô mỹ nhân sẽ rất gian nan.

Nhưng ai cũng không ngờ tới, Tô mỹ nhân lại liên tiếp ba ngày thị tẩm. Vân Tự tận mắt nhìn thấy Lư tài nhân ngày một bực bội hơn.

Khi thỉnh an, Tô mỹ nhân vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như đã quên mất một ngày trước Dương tiệp dư đối đãi nàng ta ra sao. Thấy vậy, Dương tiệp dư cũng dần dần không để nàng ta vào mắt nữa, chẳng còn chút kiêng dè nào.

Cách hai ngày, các phi tần lại một lần nữa đến cung Khôn Ninh thỉnh an.

Hôm nay, Tô mỹ nhân thay một thân cung trang màu xanh hồ nước, trên đầu cài trâm bạch ngọc, càng tôn lên vẻ ngoài xinh đẹp. Thỉnh an xong, Lư tài nhân dẫn Vân Tự chuẩn bị hồi cung, vừa đến Ngự Hoa Viên liền nghe thấy một trận ồn ào.

Vẫn là Tô mỹ nhân và Dương tiệp dư.

Nhưng lần này tình cảnh lại đổi khác. Cung nữ Nhã Linh bên cạnh Dương tiệp dư bị đẩy ngã trên mặt đất, nằm sõng soài trên bồn hoa. Lư tài nhân bỗng nhiên sáng mắt, trên mặt tràn đầy vẻ muốn xem náo nhiệt. Vân Tự có chút ái ngại, loại chuyện phiền toái này, người thông minh đều tránh xa, sao chủ tử nhà mình lại cứ muốn lao vào?

Lư tài nhân kéo Vân Tự một cái, Vân Tự bất đắc dĩ chỉ đành đi theo nàng ta.

Nhã Linh so với Tô mỹ nhân hôm trước còn chật vật hơn, trâm bạc rơi xuống, lòng bàn tay và đầu gối đều trầy xước chảy máu.

Dương tiệp dư tức giận đến mặt mày xanh mét:

“Tô mỹ nhân, ngươi thật to gan!”

Tô mỹ nhân yểu điệu cúi người, thản nhiên nói: “Dương tiệp dư nói quá lời rồi, tần thiếp vụng về quen rồi, chỉ là không cẩn thận thôi.”

Nàng ta đem những lời Dương tiệp dư đã nói với mình mấy ngày trước đây, nguyên vẹn trả lại cho Dương tiệp dư, không hề che giấu thái độ trả đũa của mình.

Vân Tự nhìn đến trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu mới kinh ngạc thốt lên:

“Tô mỹ nhân thật quá lớn mật.”

Dương tiệp dư là người cũ bên cạnh Hoàng Thượng, ba năm Hoàng Thượng đăng cơ, nàng ta cùng Dung chiêu nghi là hai vị phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung. Cho dù tính tình nàng ta không tốt, mọi người cũng đều nhẫn nhịn, Tô mỹ nhân lại dám trực tiếp đối đầu với nàng ta?

Edit: FB Frenalis

Vân Tự không khỏi liếc nhìn Tô mỹ nhân, ba ngày liên tiếp thị tẩm, quả thật rất được ân sủng, nhưng Dương tiệp dư cũng từng có thời kỳ thịnh vượng như vậy.

Hơn nữa, Dương tiệp dư vốn là người không chịu thua kém, Tô mỹ nhân làm vậy trước mặt mọi người, khiến nàng ta mất mặt, Dương tiệp dư sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Lư tài nhân nghe Vân Tự nói, che miệng cười khẽ: "Nàng ta xưa nay vẫn vậy.”

Ánh mắt Vân Tự chợt lóe, Lư tài nhân và Tô mỹ nhân đều xuất thân từ kinh thành, có lẽ hai người đã quen biết nhau từ trước khi tiến cung, nếu không Lư tài nhân sẽ không hiểu rõ Tô mỹ nhân như vậy.

Chỉ là, Vân Tự không nghĩ Tô mỹ nhân có thể chiếm được lợi ích gì.

Dương tiệp dư tức giận đến ngực phập phồng, thấy Tô mỹ nhân vẫn lạnh nhạt, đột nhiên cười giễu cợt, giơ tay chỉ vào Tô mỹ nhân:

“Người đâu, Tô mỹ nhân phạm thượng, mang nàng ta về cung của ta, thật tốt dạy dỗ nàng ta thế nào là tôn ti trật tự!”

Tô mỹ nhân không ngờ nàng ta lại ngang ngược như vậy, nhíu mày: “Thứ tần thiếp không thể tuân mệnh.”

Dương tiệp dư cũng lạnh mặt, nghe vậy liền cười khẩy: "Không phải do ngươi!”

Chưa kịp xem hết trò vui, Vân Tự nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, khiến nàng nghi hoặc quay đầu lại, ngay sau đó, trước mắt xuất hiện một mảng màu vàng sáng. Vân Tự giật mình, sắc mặt biến đổi, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo chủ tử, vừa định hành lễ liền thấy người tới khẽ gật đầu, ý bảo nàng không cần làm vậy.

Vân Tự im lặng, khó hiểu cúi đầu.

Một sợi tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống bên má, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nữ tử. Nàng rũ mắt hạnh xuống, Đàm Viên Sơ từ góc độ này chỉ có thể thấy rõ nàng mím chặt môi, phảng phất như dung nhan vừa rồi thoáng hiện chỉ là ảo giác.

Đàm Viên Sơ dường như không có việc gì mà nhìn cung nữ kia, nàng cung kính cúi đầu, rất biết điều. Chỉ thấy hắn ra hiệu một cái, liền hiểu ý tứ của hắn, biết hắn không muốn bị mọi người phát hiện.

Có lẽ là vì quá bất ngờ khi nhìn thấy hắn, đôi mắt hạnh của nàng bỗng nhiên mở to ẩn chứa chút kinh ngạc. Đàm Viên Sơ thản nhiên thu hồi tầm mắt, trong cung có rất nhiều mỹ nhân, nhưng Đàm Viên Sơ không thể không thừa nhận, dung mạo của cung nữ này có chút quá mức xinh đẹp.

Đàm Viên Sơ thu hồi tầm mắt, ngay sau đó, hắn liền nhíu mày.

“Hoàng Thượng?!”

Lư tài nhân bị Vân Tự kéo một cái, ban đầu không hiểu nguyên do, đợi đến khi quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Thượng, nàng ta liền trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên, âm lượng không nhỏ. Đợi đến khi giọng nói truyền ra, thấy Hoàng Thượng nhíu mày, Lư tài nhân mới bừng tỉnh nhận ra mình đã làm gì, nàng ta vội vàng giơ tay che miệng, mở to đôi mắt nhìn về phía Hoàng Thượng.

Vân Tự kinh hãi, thấy các phi tần xung quanh đều nhìn lại, chỉ đành kéo chủ tử một lần nữa cong eo hành lễ với Hoàng Thượng. Nàng có chút không dám nhìn sắc mặt Hoàng Thượng.

Lư tài nhân cũng không ngốc, lập tức phản ứng lại, vội vàng hành lễ:

“Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

Mọi người im lặng nhìn, Đàm Viên Sơ cũng không thể biểu hiện gì, chỉ gật đầu:

“Đều đứng dậy đi.”

Đàm Viên Sơ lướt qua hai người Lư tài nhân, nhìn về phía trung tâm Ngự Hoa Viên, phảng phất như không biết chuyện gì vừa xảy ra, thản nhiên hỏi:

“Đây là làm sao vậy?”

Trong số những người ở đây, Dương tiệp dư có thân phận cao nhất, không ai có thể vượt lên trước nàng ta. Dương tiệp dư yểu điệu hành lễ, khi đứng dậy hốc mắt đã ửng đỏ, nhìn Hoàng Thượng với vẻ ủy khuất:

“Hoàng Thượng, ngài xem Tô mỹ nhân kìa, nàng ta dám khi dễ tần thiếp, tần thiếp đang dẫn cung nhân đi trên đường, nàng ta cố tình va vào, nếu không phải Nhã Linh kịp thời che chắn, bây giờ người ngã sấp xuống đó chính là tần thiếp rồi!”

Nàng ta rất giỏi gây chuyện, ai cũng biết Tô mỹ nhân là đẩy Nhã Linh, nhưng nàng ta lại nói Nhã Linh vì che chắn cho nàng ta mới bị ngã.

Tính chất nghiêm trọng của sự việc lập tức thay đổi.

Tô mỹ nhân nhíu mày, phản bác: “Thiếp chỉ là vô ý đụng phải cung nữ của Dương tiệp dư, chưa từng va chạm vào Dương tiệp dư.”

Dương tiệp dư không để ý đến nàng ta, khóc lóc kể lể với Hoàng Thượng. Phải nói rằng, Dương tiệp dư khóc rất đẹp, nước mắt như những viên trân châu lăn dài trên má, khiến người ta thương tiếc. Nàng ta kéo ống tay áo Hoàng Thượng, nũng nịu:

“Hoàng Thượng!"

Đàm Viên Sơ rũ mắt nhìn nàng ta một cái, rồi lại liếc nhìn Tô mỹ nhân, thần sắc không rõ ràng, không ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Vân Tự không khỏi lắc đầu, một người mới được sủng ái, một người cũ, không biết Hoàng Thượng sẽ chọn ai.

Tô mỹ nhân tự nhiên sẽ không để Dương tiệp dư đổ tội cho mình, nàng ta hơi nhíu mày, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”

Không dây dưa, không thỉnh tội, cố tình bày ra vẻ không liên quan gì đến mình.

Mọi người xung quanh đều nhướng mày, tuy nói Dương tiệp dư có khuynh hướng đẩy sự việc thành nghiêm trọng, nhưng Tô mỹ nhân cũng không phải hoàn toàn vô tội, dù sao đi nữa, Nhã Linh là do nàng ta đẩy ngã.

Lư tài nhân bị biến cố vừa rồi làm cho bối rối, nhưng lúc này cũng tò mò muốn biết Hoàng Thượng sẽ xử lý thế nào. Nàng ta không đoán được thái độ của Hoàng Thượng, bèn thấp giọng hỏi Vân Tự:

“Hoàng Thượng đến bao lâu rồi?”

Cũng không biết ngài ấy có nhìn thấy toàn bộ sự việc không.

Nghe vậy, Vân Tự lắc đầu, nàng cũng chỉ là sau đó mới phát hiện ra Hoàng Thượng, không ai biết ngài ấy đã thấy được bao nhiêu.

Nhưng Vân Tự cảm thấy Hoàng Thượng không phải kẻ ngốc, cho dù không chứng kiến toàn bộ, cũng chưa chắc không biết chân tướng sự việc.

Đàm Viên Sơ hơi hứng thú nhìn Tô mỹ nhân, nàng ta có vẻ ngoài thanh lệ, ngày thường cũng tỏ ra xa cách, ai cũng nghĩ nàng ta hẳn là xuất thân từ gia đình thư hương, nhưng kỳ thực không phải vậy, nàng ta xuất thân từ Khâu hầu phủ, Tô hầu gia là võ tướng, không biết đã dạy dỗ nàng ta như thế nào mà lại có dáng vẻ này.

Đàm Viên Sơ trầm mặc hồi lâu, Dương tiệp dư sắp khóc không ra tiếng, cảm thấy xấu hổ. Cuối cùng Đàm Viên Sơ cũng có động tĩnh, hắn rút ống tay áo của mình ra, đưa khăn tay cho Dương tiệp dư, khiến sắc mặt nàng ta cứng đờ, rồi thản nhiên nói:

“Tô mỹ nhân phạm thượng, phạt một tháng bổng lộc.”

Chỉ phạt một tháng bổng lộc, còn không bằng giá trị một cây trâm quý trên đầu Tô mỹ nhân, hình phạt này gần như không có ý nghĩa.

Dương tiệp dư có chút không hài lòng, nàng ta bĩu môi định nói gì đó, Đàm Viên Sơ liếc nhìn một cái, Dương tiệp dư lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Khác với nàng ta, Tô mỹ nhân kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt có chút không dám tin, sau đó nàng ta ngơ ngác cúi đầu.

Tuy nói hình phạt không nặng, nhưng qua chuyện này cũng có thể nhìn ra thái độ của Hoàng Thượng, rõ ràng là thiên vị Dương tiệp dư.

Vân Tự lặng lẽ cụp mắt xuống, nếu hôm nay Hoàng Thượng không xuất hiện, Tô mỹ nhân sẽ bị đưa đến điện Trường Nhạc, đến lúc đó không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Vân Tự nhất thời cũng không biết kết quả này đối với Tô mỹ nhân mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu.

Mỹ nhân u sầu, chỉ e người thương hoa tiếc ngọc nào cũng không đành lòng, nhưng Đàm Viên Sơ dường như không nhìn thấy, tùy ý đẩy tay Dương tiệp dư ra, nhìn lướt qua những người đang xem kịch, nhướng mày:

“Tụ tập ở đây, là muốn trẫm đưa từng người về cung sao?”

Mọi người giật mình, không rõ Hoàng Thượng đang vui hay giận, không dám đáp lời, vội vàng tản đi.

Lư tài nhân cũng nhân cơ hội rời đi, nàng ta đứng cách xa nên rời đi nhanh hơn những người khác.

Đàm Viên Sơ quay đầu lại, chỗ cũ đã không còn bóng dáng đôi chủ tớ kia, thần sắc hắn bình tĩnh, phảng phất như chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.

Nhưng Hứa Thuận Phúc đi theo hắn đã lâu, ít nhiều cũng hiểu hắn, đoán được Hoàng Thượng quay đầu lại là đang tìm đôi chủ tớ kia. Hứa Thuận Phúc không nhìn rõ dung mạo của Vân Tự, chỉ nghĩ Hoàng Thượng đang tìm vị cung phi kia, hắn đã xem qua bức tranh các phi tần mới vào cung, rất rõ ràng thông tin của những vị này, lập tức cung kính nói:

“Vị vừa rồi là Lư tài nhân điện Hòa Nghi.”

Đàm Viên Sơ không nhìn hắn, cũng không rõ có nghe thấy những lời này không, xoay người rời đi.

*****

Vừa về đến điện Hòa Nghi, Lư tài nhân liền ngã xuống trường kỷ, nàng ta kêu lên một tiếng, che mặt suy sụp nói:

“Xong rồi! Xong rồi! Chưa kịp làm gì đã chết trước, ta sẽ bị Hoàng Thượng ghét bỏ mất!”

Hoàng Thượng rõ ràng không muốn bị mọi người phát hiện, nàng ta lại ngốc nghếch lên tiếng khiến Hoàng Thượng bị lộ, Hoàng Thượng nhất định sẽ thấy nàng ta vụng về, sẽ không đến điện Hòa Nghi của nàng ta nữa!

Tụng Nhung nghe mà không hiểu gì, vội vàng hỏi: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?”

Lư tài nhân khóc lóc kể lại với Tụng Nhung chuyện ở Ngự Hoa Viên.

Tụng Nhung nghe xong, mặt nhăn mày nhó, cũng không dám nói gì khiến chủ tử thêm phiền lòng.

Vân Tự cười khổ, tuy rằng cũng lo lắng, nhưng lúc này chỉ có thể an ủi: “Chủ tử đừng suy nghĩ lung tung, Hoàng Thượng sẽ không so đo với người đâu.”

Lư tài nhân buông tay, vẫn bán tín bán nghi.

Vân Tự chỉ thuận miệng an ủi chủ tử, nhưng không ai ngờ rằng lời nàng nói lại ứng nghiệm nhanh như vậy.

Chạng vạng tối, ngự tiền truyền đến tin tức: Đêm nay, điện Hòa Nghi thị tẩm.