Hứa Thuận Phúc thầm nhẩm tính thời gian. Vân Tự cô nương vào trong đã gần một canh giờ, bên trong mới truyền ra tiếng gọi nước.
Hứa Thuận Phúc không hề ngạc nhiên.
Từ khi Vân Tự cô nương đến Dưỡng Tâm điện, Hoàng Thượng còn ít làm chuyện khác người sao?
Tin tức thị tẩm căn bản không giấu được, nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung. Phản ứng của các cung không giống nhau, có người thờ ơ, dĩ nhiên cũng có người buồn bực.
*****
Thanh Ngọc uyển.
Tô quý tần ngồi yên hồi lâu, lâu đến mức Bạch Thược cũng lo lắng, do dự nhìn nàng ta:
“Chủ tử, canh giờ đã muộn, người nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”
Đồng hồ cát trong điện sắp cạn, nói là muộn, kỳ thật nàng ta từ Hồng Mai Lâm trở về mới được hai ba canh giờ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Hoàng Thượng lại ban thêm ân sủng cho Vân Tự.
Lòng bàn tay Tô quý tần siết chặt đến mức đau nhói, một đóa hồng mai bị nàng ta bóp nát, cánh hoa rơi lả tả qua kẽ tay.
Thấy vậy, Bạch Thược bỗng im bặt.
*****
Hôm sau, sau khi thỉnh an, Tô quý tần không rời đi cùng những phi tần khác. Hoàng Hậu có chút ngạc nhiên nhìn nàng ta: "Sao vậy?”
Nửa năm nay, quan hệ giữa Tô quý tần và Khôn Ninh cung ngày càng thân thiết. Tô quý tần thường đến Khôn Ninh cung trò chuyện cùng Hoàng Hậu, nhưng hôm nay nàng ta rõ ràng có tâm sự, đợi tất cả phi tần đều rời đi, nàng ta mới cúi đầu, im lặng không nói.
Đối với Tô quý tần mà nói, biểu hiện này rất khác thường.
Một lúc lâu sau, Tô quý tần phảng phất như cuối cùng đã hạ quyết tâm, nàng ta nhìn thẳng Hoàng Hậu, cắn môi nói:
“Nương nương, tần thiếp muốn thử biện pháp kia.”
Nàng ta không nói rõ, nhưng Hoàng Hậu hiển nhiên biết nàng ta đang nói gì, sắc mặt chợt thay đổi, nhíu mày, lạnh giọng trách mắng: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”
Tô quý tần cắn môi, dù bị răn dạy cũng không hề lùi bước, thẳng lưng nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu bị nàng ta chọc giận, day day trán, thở dài:
“Bổn cung biết hôm qua ngươi bị ủy khuất, nhưng chuyện này không thể làm bừa, chẳng lẽ ngươi không biết biện pháp kia có bao nhiêu tổn hại đến sức khỏe sao?”
Tô quý tần nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất lại rất cố chấp: “Tần thiếp biết.”
Hoàng Hậu: “Vậy ngươi còn....”
Lời còn chưa dứt, đã bị Tô quý tần cắt ngang: “Tổn hại thân thể thì đã sao? Tần thiếp không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, ít nhất phải đánh cược một lần.”
Hoàng Hậu nghẹn lời.
Một lúc lâu sau, Hoàng Hậu giơ tay đỡ trán, thái dương giật giật đau nhói: "Bổn cung thật sự hối hận khi để ngươi biết chuyện này.”
Năm ngoái có người tặng cho Hoàng Hậu một phương thuốc cổ truyền, nghe nói rất hiệu nghiệm trong việc cầu tự. Chỉ có một điều không tốt, nếu trong thời gian mang thai không cẩn thận dẫn đến sinh non, sẽ rất có khả năng ảnh hưởng đến sức khỏe của người mẹ.
Tuy nhiều năm không có con, nhưng Hoàng Hậu chưa bao giờ cưỡng cầu chuyện này, cho dù có được phương thuốc cổ truyền cũng chẳng để tâm.
Nhưng khi Hoàng Hậu nói chuyện này với Bách Chi, vô tình bị Tô quý tần nghe được. Tô quý tần cũng không để trong lòng, dù sao nàng ta còn trẻ, cho dù muốn sớm có hoàng tử cũng sẽ không liều lĩnh thử mọi cách khi chưa đến đường cùng.
Nhưng sau chuyện hôm qua, Tô quý tần xem như hoàn toàn hiểu rõ vị trí của mình trong lòng Hoàng Thượng.
Hiện giờ ân sủng của nàng ta chỉ ở mức bình thường, sang năm lại tuyển tú, khi phi tần mới vào cung, liệu Hoàng thượng có còn nhớ đến nàng ta hay không?
Tô quý tần không biết.
Nhưng nàng ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, Đức phi và Dung chiêu nghi được Hoàng Thượng coi trọng, chẳng phải là nhờ có hoàng tự sao?
Thà rằng đánh cược một lần khi còn được sủng ái, còn hơn là đợi đến khi thất sủng, lúc đó cho dù muốn đánh cược, cũng chẳng còn cơ hội.
Hoàng Hậu vẫn luôn nhíu mày khi thấy nàng ta không chịu từ bỏ, Tô quý tần bỗng nhiên đứng dậy quỳ xuống: “Cầu nương nương thương xót tần thiếp một lần.”
Tô quý tần cắn môi không nói, nàng ta biết, Hoàng Hậu nương nương nói vậy, chính là đồng ý thỉnh cầu của nàng ta.
Đợi Tô quý tần rời khỏi Khôn Ninh cung, trong điện vẫn giữ yên lặng hồi lâu.
Bách Chi nhìn nương nương trầm mặc không nói, thở dài: "Nương nương, đây là Tô quý tần tự mình lựa chọn, người không cần tự trách.”
Trong điện chỉ có hai người chủ tớ, nữ tử trong gương đồng khẽ nhếch môi: “Nàng ta tự mình lựa chọn sao?”
Chuyện trong Khôn Ninh cung, làm sao có thể dễ dàng bị người khác nghe được?
Phương thuốc cổ truyền bất quá là nàng cố tình để lộ cho Tô quý tần biết mà thôi.
Nàng không phải Bồ Tát, giúp người mà không cầu báo đáp. Nàng nâng đỡ Tô quý tần, cho Tô quý tần vinh quang, tất nhiên là có mục đích.
Hoàng Hậu nhắm mắt lại.
Bách Chi á khẩu, hồi lâu sau nàng ta mới thấp giọng nói: “Nếu nàng ta biết cố gắng, nương nương cũng không đến mức phải để nàng ta dùng đến biện pháp này.”
Bách Chi cảm thấy nương nương đôi khi quá mềm lòng. Mục đích các nàng giúp đỡ Tô quý tần là gì? Trăm phương nghìn kế tìm cơ hội để Hoàng Thượng đến Thanh Ngọc uyển, chẳng phải là mong Tô quý tần hoài thượng hoàng tự sao?
Nhưng thời gian lâu như vậy trôi qua, Tô quý tần cũng không ít lần thị tẩm, vậy mà chẳng có chút động tĩnh gì!
Hơn nữa, Bách Chi còn có chút lo lắng:
“Tuy rằng nàng ta đã có phương thuốc cổ truyền, nhưng nô tỳ thấy, Tô quý tần không có chút phân lượng nào trong lòng Hoàng Thượng, cho dù nàng ta có hoài thượng hoàng tự, cũng chưa chắc đã có thể giúp được nương nương.”
“Nàng ta xuất thân Tô gia, cho dù Hoàng Thượng không để ý đến nàng ta, cũng phải kiêng dè Tô phủ sau lưng nàng ta.”
Tô gia là một trong số ít quan viên trong triều nắm giữ binh quyền, cho dù Hoàng Thượng coi trọng tân quý, địa vị của Tô gia trong triều cũng không phải Lư gia có thể so sánh.
Hoàng Hậu mở mắt ra, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Nàng ta vô dụng thì cứ tiếp tục thử từng bước một, bổn cung không tin, không có ai có thể giúp bổn cung đạt được ý nguyện!”
*****
Mười lăm, Khôn Ninh cung thị tẩm.
Vân Tự theo Hoàng Thượng đến Khôn Ninh cung. Trời rất lạnh, nàng được Đàm Viên Sơ dẫn vào trong điện. Bên trong điện đốt địa long khiến khắp nơi đều ấm áp, làm người ta cảm thấy lười biếng.
Vân Tự không phải lần đầu tiên đến Khôn Ninh cung, nhưng mỗi lần đến, nàng lại càng thêm cung kính Hoàng Hậu.
Không rõ cảm giác đó là gì, chỉ là, bất luận Đàm Viên Sơ đối xử với nàng thế nào, thái độ của Hoàng Hậu nương nương đối với nàng vẫn như trước, khiến Vân Tự cảm thấy Hoàng Hậu có chút khó dò.
Thái độ bình tĩnh của Hoàng Hậu khiến người ta có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, sau khi nàng được điều đến điện Dưỡng Tâm, Dung chiêu nghi đã không ít lần gây khó dễ cho nàng.
Vân Tự thu hồi suy nghĩ.
Bên trong điện, Đàm Viên Sơ đang dùng bữa cùng Hoàng Hậu. Nàng lui ra phía sau, Hứa Thuận Phúc đứng hầu Đàm Viên Sơ, không khí vô cùng hòa hợp, cho đến khi Hoàng Hậu lên tiếng:
“Tô quý tần hai ngày trước nhiễm phong hàn, hôm nay đến thỉnh an, thần thiếp thấy nàng ta bệnh nặng như vậy mà vẫn cố đến, không khỏi cảm thấy đau lòng.”
Vân Tự len lén liếc nhìn Hoàng Hậu. Nửa năm nay, Hoàng Hậu luôn tìm cách nhắc đến Tô quý tần trước mặt Hoàng Thượng.
Vân Tự có chút khó hiểu, tại sao Hoàng Hậu lại đặc biệt đối xử với Tô quý tần như vậy.
Đàm Viên Sơ đang gắp một miếng cá, nghe vậy thì buông đũa xuống, mặc kệ miếng cá rơi xuống, hắn thậm chí không thèm liếc mắt, thản nhiên nói:
“Là một phi tần hiểu chuyện, biết quy củ.”
Từ hôm ở Hồng Mai Lâm, Đàm Viên Sơ không hề bước chân đến Thanh Ngọc uyển, đến nay đã gần nửa tháng. Đàm Viên Sơ không tin Hoàng Hậu không biết chuyện này, nàng ấy biết, vậy mà vẫn nhắc đến Tô quý tần, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Đàm Viên Sơ nói rất bình thản, nhưng Hoàng Hậu cũng không tiếp tục nhắc đến Tô quý tần nữa.
Ban đêm bóng tối dần bao phủ, Vân Tự sớm được Hứa Thuận Phúc gọi vào nhĩ phòng nghỉ ngơi, không để nàng chờ ở bên ngoài điện.
Nhưng sau khi vào nhĩ phòng, Vân Tự vẫn không ngủ. Nàng đợi hồi lâu, lâu đến mức Hứa Thuận Phúc và những người khác đều đã trở lại, cũng không nghe thấy tiếng gọi nước bên ngoài.
Nàng ngẩn người một lát, nhưng nhanh chóng nhận ra điều này có nghĩa là gì, Đàm Viên Sơ không chạm vào Hoàng hậu.
Trong nhĩ phòng chỉ có một ngọn đèn leo lét, mọi người đều nằm co ro tranh thủ chợp mắt, căn bản không ngủ yên giấc. Nhưng Vân Tự lại mở to mắt kinh ngạc.
Nàng chưa từng trải qua thời kỳ tiên đế, nhưng nghe các cung nhân bàn tán, số lần Đàm Viên Sơ đến hậu cung không tính là nhiều.
Một tháng nhiều nhất cũng không quá mười ngày, có khi rất lâu, thậm chí cả tháng cũng không đến.
Nhưng mỗi khi đến Khôn Ninh cung, bên trong đều nhất định sẽ gọi nước. Vân Tự mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân, bổn triều coi trọng đích thứ, Đàm Viên Sơ muốn có đích trưởng tử.
Tình hình hôm nay rất hiếm thấy.
Vân Tự chớp chớp mắt, phải chăng Đàm Viên Sơ có chút bất mãn với Hoàng Hậu?
Cũng không có gì lạ, Đàm Viên Sơ là người như thế nào? Vốn là người tùy tâm sở dục.
Hoàng Hậu hết lần này đến lần khác nhúng tay vào chuyện thị tẩm, tiến cử Tô quý tần với hắn, sao Đàm Viên Sơ có thể vui vẻ được?
*****
Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng rõ, Vân Tự đã tỉnh dậy, nàng cùng Hứa Thuận Phúc vào điện hầu hạ. Trên giường trải hai chiếc chăn, ranh giới rõ ràng. Hoàng Hậu và Đàm Viên Sơ đều đã thức dậy, Hoàng Hậu nhận lấy đai lưng từ cung nữ định đeo cho Đàm Viên Sơ, lại bị hắn ngăn lại:
“Để nàng ấy làm.”
Trong lòng Vân Tự dâng lên dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, liền thấy Đàm Viên Sơ nhìn về phía mình.
Cả người Vân Tự cứng đờ, nàng hận không thể quay ngược thời gian một khắc trước, nàng tuyệt đối sẽ không cùng Hứa Thuận Phúc vào đây.
Hoàng Hậu nhìn theo ánh mắt Đàm Viên Sơ, không hề để tâm mà mỉm cười với Vân Tự:
“Vậy giao cho Vân Tự cô nương.”
Vân Tự miễn cưỡng nở nụ cười, nàng cứng đờ nhận lấy đai lưng, khi đến gần Đàm Viên Sơ, nàng quay lưng về phía mọi người, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thật tùy hứng, kết quả lại liên lụy đến nàng.
Trong cung nhiều cung nữ như vậy, hắn cố tình chọn nàng?
Vân Tự vừa bực bội trong lòng, vừa phải thắt chặt đai lưng cho hắn. Người nọ không hề áy náy, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay nàng, dọa nàng giật nảy mình. Nàng len lén liếc nhìn xung quanh, sợ người khác nhìn thấy hành động của hắn, lại nghĩ rằng họ đang ve vãn nhau.
Nàng không dám tức giận cũng không dám làm gì khác người nữa, vội vàng nới lỏng đai lưng cho hắn.
Rời khỏi Khôn Ninh cung, Vân Tự cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Không có ai khác nên nàng cũng mạnh dạn hơn, ai oán nhìn Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười, kéo nàng lên loan giá. Vân Tự không kháng cự, nàng cả đêm không ngủ ngon, cũng lười quay về, nhưng vừa vào loan giá nàng liền bắt đầu trách cứ hắn:
“Hoàng Thượng sao có thể làm vậy ở Khôn Ninh cung? Nếu Hoàng Hậu nương nương trách tội nô tỳ thì phải làm sao?”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, ung dung nói: “Nàng ấy sẽ không.”
Vân Tự nghẹn lời.
Sao hắn có thể chắc chắn Hoàng Hậu sẽ không ghi hận nàng?
Đây không phải vấn đề tranh giành ân sủng, mà là hành động của Đàm Viên Sơ trong Khôn Ninh cung, có ý làm Hoàng Hậu mất mặt.
Vân Tự không đoán sai, nhưng cũng chỉ đúng một nửa. Loan giá vừa rời đi, Khôn Ninh liền cung dậy sóng.
Hoàng Hậu mặc áo trong ngồi trước gương đồng, các cung nhân bưng khay đồng vào hầu hạ nàng ấy rửa mặt. Bách Chi vừa giúp Hoàng Hậu vấn tóc, vừa tức giận nói:
“Hoàng Thượng thật quá đáng!”
Hoàng Hậu liếc nhìn nàng ta, lạnh giọng: “Ngươi to gan lắm, Hoàng Thượng mà ngươi cũng dám bình phẩm?”
Bách Chi biết nương nương đang cảnh cáo mình, nàng ta buồn bực cúi đầu ấm ức nói:
“Nô tỳ là vì nương nương cảm thấy bất bình. Hoàng Thượng cố ý sai Vân Tự hầu hạ, rõ ràng là đang làm nhục nương nương.”
Tất cả cung nhân trong điện đều cúi đầu như những người điếc, chẳng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chủ tớ, vẫn bình tĩnh dâng khăn mặt và phấn hộp.
Hoàng Hậu nhìn nữ tử trong gương đồng, không còn tươi trẻ như các phi tần mới tuyển vào cung năm ngoái, cũng không bằng người nọ hấp dẫn. Nàng ấy thu hồi ánh mắt, chọn một cây trâm phượng hoàng, bình tĩnh hỏi Bách Chi:
“Vậy thì sao?”
Bách Chi nghẹn lời, thấy nương nương dửng dưng với những chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Từ khi nào mà nương nương hoàn toàn chấp nhận việc Hoàng Thượng chỉ kính trọng mà không sủng ái?
Hình như từ đó về sau, mỗi khi nhắc đến Hoàng Thượng, sắc mặt nương nương đều bình tĩnh như vậy, không một gợn sóng.
Nhưng Bách Chi vẫn còn nhớ rõ, lúc mới thành thân với Hoàng Thượng, trên mặt nương nương luôn mang theo vẻ e lệ thường xuyên nhìn ra cửa. Nương nương không nói nhưng Bách Chi biết, khi đó nương nương cũng mong Hoàng Thượng thường xuyên đến.
Chỉ là vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Dù là Hoàng Thượng, hay nương nương, đều không thể quay lại như trước.
*****
Gần tháng tư, hoa hải đường nở rộ theo gió nhẹ rơi xuống, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp trong cung.
Tiểu Dung Tử nhìn hoa hải đường rơi trong sân vắng, không khỏi nhớ đến tỷ tỷ.
Hồi đó, khi hắn và tỷ tỷ còn ở Trung Tỉnh điện, tỷ tỷ rất thích chui vào dưới gốc cây hải đường, mỗi lần bị hắn tìm thấy, người đều dính đầy hoa, khiến người ta không phân biệt được là hoa đẹp hơn hay người đẹp hơn.
Lưu An Thuận đang đối chiếu sổ sách. Ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Dung Tử đang nhìn chằm chằm cây hải đường bên ngoài, Lưu An Thuận hừ một tiếng:
“Tiểu tử ngươi không có việc gì làm phải không?”
Tiểu Dung Tử sờ mũi, vội vàng chạy tới: “Công công đang bận gì vậy, để nô tài làm cho.”
Lưu An Thuận lại hừ lạnh một tiếng, ném sổ sách cho Tiểu Dung Tử, chỉ vào một chỗ: "Thấy gì không?”
Tiểu Dung Tử nhìn theo hướng tay ông ấy chỉ, nhận ra đó là danh sách vật phẩm mà Thanh Ngọc uyển đã nhận tháng trước, nhưng hắn lại có chút mơ hồ, không hiểu công công muốn hắn xem cái gì.
Trên danh sách này, Thanh Ngọc uyển không có gì sai sót, chỉ là vật phẩm thay đổi một chút, nhưng đều hợp quy củ.
Tiểu Dung Tử len lén nhìn công công, Lưu An Thuận bưng chén trà lên uống một ngụm, không nhắc nhở hắn, chỉ lạnh lùng nói:
“Nhìn kỹ vào.”
Nếu đã coi Tiểu Dung Tử như đồ đệ, nên dạy thì phải dạy, nhưng cũng sẽ nghiêm khắc hơn so với những người khác.
Tiểu Dung Tử hiểu rõ trong lòng, không những không oán hận mà còn vô cùng cảm kích. Hắn không nhìn công công nữa, chuyên tâm xem xét danh sách.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tiểu Dung Tử rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm khác thường. Các cung đều do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn, nhưng hoa quả đều do Trung Tỉnh điện đưa đến. Mà tháng trước, Thanh Ngọc uyển thay đổi phần lớn là thức ăn, những thứ như lê, táo đều không lấy.
Tiểu Dung Tử có chút buồn bực, hồi lâu sau hắn mới đột nhiên nhận ra điểm chung của những thức ăn này, đều là tính hàn.
Sắc mặt Tiểu Dung Tử chợt thay đổi, có chút khó xử, hắn đứng ngồi không yên, sau đó định ra ngoài lại bị Lưu An Thuận lạnh giọng quát:
“Đứng lại!”
Tiểu Dung Tử đứng im tại chỗ.
Lưu An Thuận lạnh lùng hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
Tiểu Dung Tử tiến lại gần, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Công công…”
Lưu An Thuận không hề mềm lòng, mặt không chút cảm xúc nói:
“Nếu muốn sau này ngồi vào vị trí của ta, ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình. Dù có bất công, nhưng việc gì nên làm, việc gì không nên làm, ngươi phải rõ ràng trong lòng.”
Tiểu Dung Tử á khẩu không nói nên lời, hồi lâu sau mới cúi đầu:
“…Nô tài đã biết.”
Đợi Lưu An Thuận rời đi, Tiểu Dung Tử lại cầm lấy danh sách, nhìn những món đồ mà Thanh Ngọc uyển đã đổi, đáy lòng suy đoán ra điều gì đó, ánh mắt chợt lạnh đi.
Hắn biết công công dụng tâm lương khổ, nhưng hắn sẽ không quên, lý do hắn muốn ngồi vào vị trí của công công, chẳng qua là muốn có năng lực giúp đỡ tỷ tỷ nhiều hơn.
Tiểu Dung Tử không đến Dưỡng Tâm điện, nhưng khi ra khỏi cửa, hắn lại lặng lẽ nhìn một thái giám trong sân.
Không lâu sau, thái giám kia âm thầm rời khỏi Trung Tỉnh điện.
Tiểu Dung Tử liếc nhìn về phía phòng ngủ của Lưu công công, công công trung thành với Hoàng Thượng, cho dù có bất công với tỷ tỷ, cũng có điều kiêng kỵ.
Nhưng hắn thì không.
Hoàng Thượng không cứu mạng hắn, khi hắn thập tử nhất sinh, chỉ có tỷ tỷ cứu hắn.