Tô tiệp dư có thai, bề ngoài hậu cung dường như không có gì khác biệt, nhưng sau lưng sóng ngầm đã sớm mãnh liệt.
Tô tiệp dư cũng rất nghe lời, Hoàng Hậu bảo nàng ta ở trong cung dưỡng thai, nàng ta liền ngoan ngoãn ở lại Thanh Ngọc uyển, gắng gượng chịu đựng ba tháng đầu thai kỳ dễ xảy ra ngoài ý muốn nhất.
Đầu tháng bảy, hoa sen nở rộ, hương sen tràn ngập.
Thanh Ngọc uyển truyền đến tin tức Tô tiệp dư ăn uống không ngon miệng, nghe nói tối qua Tô tiệp dư không biết vì sao bỗng nhiên muốn ăn thịt, Ngự Thiện Phòng không dám chậm trễ, vội vàng làm một bàn đồ ăn chay mặn phối hợp đưa qua, nhưng Tô tiệp dư vừa ngửi thấy mùi thịt liền nôn ọe.
Vân Tự theo Đàm Viên Sơ đến Thanh Ngọc uyển vài lần, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Tô tiệp dư bị ốm nghén hành hạ đến sống dở chết dở, nhìn gầy yếu đi không ít, tiều tụy rõ rệt.
Vân Tự từng hầu hạ Lư tài nhân, đặc biệt là giai đoạn đầu Lư tài nhân mang thai, cho dù khi đó Lư tài nhân bị cấm túc, tâm tình buồn bực nhưng cũng không đến mức gầy yếu và khoa trương như Tô tiệp dư.
Ngẫu nhiên Vân Tự nghe nói trong cung có người hâm mộ Tô tiệp dư mang thai, nhưng tận mắt nhìn thấy trạng thái của Tô tiệp dư, Vân Tự chẳng hề hâm mộ chút nào.
Mỗi lần đến Thanh Ngọc uyển nàng đều cảm thấy sợ hãi, mang thai một lần Tô tiệp dư dường như suy sụp hẳn, trong Thanh Ngọc uyển tràn ngập mùi thuốc.
Gần đây Vân Tự ít nói hẳn đi, Đàm Viên Sơ cũng phát hiện ra, nhất là những lúc hai người thân mật, nàng có chút thất thần.
Hôm nay từ Thanh Ngọc uyển trở về, Đàm Viên Sơ thấy Vân Tự theo bản năng vuốt ve bụng, có vẻ uể oải.
Đàm Viên Sơ ý thức được điều gì đó, hắn nhíu mày.
Vân Tự vẫn luôn hầu hạ bên cạnh, nàng thường trú trong Dưỡng Tâm điện, số lần thị tẩm không ít, xác suất mang thai tự nhiên cũng cao, gặp phải tình huống của Tô tiệp dư, cảm thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên.
Trở về Dưỡng Tâm điện, cho mọi người lui ra ngoài, Đàm Viên Sơ nắm lấy tay Vân Tự hỏi: "Sợ rồi?”
Vân Tự dựa vào lòng Đàm Viên Sơ, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ sợ.”
Nàng mím môi, mi tâm cau lại, Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, ngày thường nàng có vẻ khỏe mạnh, nhưng trong năm luôn có một hai lần không được khỏe, thế nên Đàm Viên Sơ theo bản năng cảm thấy thân thể nàng không tốt.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ hơi tối lại, nếu nàng mang thai cũng giống như Tô tiệp dư, dần dần gầy yếu tiều tụy……
Đàm Viên Sơ không kìm được nhíu mày, không nghĩ tiếp nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
“Trẫm nhớ Thái Y viện có một loại thuốc, có thể khiến nữ nhân không mang thai.”
Vân Tự mặt mày trắng bệch, nàng không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, nàng chỉ nói một câu sợ hãi, hắn liền muốn chặt đứt hy vọng mang thai của nàng?
Đàm Viên Sơ cúi đầu, thấy mắt nàng đỏ hoe sắp khóc đến nơi, môi bị cắn đến trắng bệch, hắn có chút khó hiểu: “Nàng làm sao vậy?”
Nàng cắn môi, thoát khỏi vòng tay hắn lùi về góc trường kỷ, cả người tràn đầy vẻ mâu thuẫn:
“Người muốn nô tỳ uống thuốc tuyệt tự?”
Đàm Viên Sơ nghẹn lời, hắn tức giận trợn mắt, lạnh lùng nói: "Nàng cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?”
Thấy phản ứng của hắn, Vân Tự nhận ra mình đã nghĩ sai, nàng nhẹ nhàng thở ra nhưng trên mặt vẫn mím môi:
“Ai bảo Hoàng thượng nói những lời đáng sợ như vậy, nô tỳ sợ hãi cũng là lẽ thường.”
Nói thế nào cũng là nàng có lý.
Đàm Viên Sơ lười để ý đến nàng, nhưng nàng lại chui vào lòng hắn, mở to đôi mắt ngước nhìn hắn, khiến người ta dễ dàng sinh ra ảo giác, không nỡ trách nàng thêm nữa, Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi.
Trừ làm nũng ra nàng còn biết làm gì nữa?
Nhưng Đàm Viên Sơ vẫn kéo nàng vào lòng, ngữ khí lạnh nhạt: "Thái Y viện có thuốc có thể khiến nữ nhân tạm thời không mang thai, nếu nàng sợ hãi, liền sai người đi lấy.”
Hậu cung nhiều phi tần mong mỏi mang thai, không thiếu nàng, dù sao hắn cũng sẽ không thiếu hoàng tử, nhưng người này thì chỉ có một.
Vân Tự có chút kinh ngạc.
Vân Tự không ngờ Đàm Viên Sơ lại nói ra những lời như vậy, nàng có chút hoang mang. Chẳng phải hoàng thất luôn coi trọng việc nối dõi tông đường sao?
Trước khi nàng tiến cung, cũng nghe nói nam nhân bên ngoài đều đặc biệt coi trọng con nối dõi, thậm chí có thể lấy lý do nhiều năm không có con để hưu thê.
Vân Tự hiếm khi bị Đàm Viên Sơ làm cho hồ đồ đến vậy.
Chẳng lẽ hắn không cần nàng sinh con cho hắn?
Nghĩ vậy một chút, Vân Tự cũng không thấy kỳ quái nữa, rốt cuộc hậu cung giai lệ ba ngàn, đâu thiếu người sinh con cho hắn.
Vân Tự cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Đàm Viên Sơ cụp mắt nhìn nàng, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ. Đàm Viên Sơ không chút dấu vết nhíu mày:
“Lại làm sao vậy?”
Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nàng mím môi hồi lâu: “Hoàng Thượng, có phải ngài chẳng hề quan tâm nô tỳ có mang long thai hay không?”
Đàm Viên Sơ vừa nghe liền biết nàng lại suy nghĩ lung tung, thái dương có chút đau nhức. Ngày thường nhìn nàng thông minh lanh lợi, sao cứ đến lúc cần thông minh thì lại phạm ngốc.
“Nói sợ hãi là nàng, trẫm thay nàng suy xét, nàng ngược lại cảm thấy trẫm không để ý đến nàng. Nàng thật đúng là càng ngày càng khó hầu hạ.”
Chẳng lẽ nàng không biết đa số phi tần trong hậu cung đều vì hoàng thất muốn khai chi tán diệp mới được tuyển vào cung sao?
Hắn mong nàng sớm có thai, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được chút nào?
Thật là không có lương tâm.
Đàm Viên Sơ đứng dậy, lười để ý đến nàng nữa, nhưng chưa kịp xoay người rời đi, bỗng cảm giác tay áo bị người nhẹ nhàng giữ lại. Đàm Viên Sơ lạnh nhạt quay đầu.
Liền thấy nữ tử ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt.
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Vân Tự lắc đầu không buông tay, còn len lén nắm chặt hơn, nàng cắn môi nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ không uống thuốc.”
Đàm Viên Sơ khựng người, hắn nhìn Vân Tự, ánh mắt không nặng không nhẹ dừng trên người nàng.
Chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói không chút do dự: "Nô tỳ sợ hãi, nhưng nô tỳ cũng muốn sinh con cho Hoàng Thượng.”
Một màn liếc mắt đưa tình, nhưng Đàm Viên Sơ chỉ nhìn nàng với vẻ thâm ý. Bao nhiêu phi tần trong hậu cung muốn sinh con cho hắn mà không được, đến phiên nàng, ngược lại thành chuyện khó xử?
Sinh con cho hắn, có thể được bao nhiêu chỗ tốt?
Chỉ cần đứa trẻ bình an ra đời, đợi trưởng thành ít nhất cũng được phong vương, nàng cũng có thể nhờ vậy mà được phong làm thái phi.
Đàm Viên Sơ không phải không biết lời nàng nói muốn sinh con cho hắn nhiều nhất chỉ có ba phần thật, nhưng cơn tức giận trong lòng hắn vẫn bất giác tan biến.
Phi tần trong hậu cung có mấy ai sinh con không phải vì vinh hoa phú quý?
Nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nàng sợ hãi khi mang thai sẽ gặp phải những chuyện ngoài ý muốn là thật, cho dù khi nói ra lời này, nàng vẫn theo bản năng mím môi.
Đôi khi Đàm Viên Sơ cảm thấy thật khó hiểu, hắn không phải không nhận ra, yêu cầu của hắn đối với Vân Tự luôn thấp chưa từng có, hắn dường như luôn có thể tìm được lý do cho sự giả dối của nàng.
Cuối cùng Đàm Viên Sơ chỉ nói một câu:
“Tùy nàng.”
Hắn muốn đi, nhưng người kia vẫn không buông tay, nàng vẫn ngước đôi mắt hạnh nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Người còn giận nô tỳ sao?”
Đàm Viên Sơ rũ mắt, khẽ gõ ngón tay lên trán nàng, thản nhiên nói: "Còn một đống tấu chương chưa xem, mau dậy giúp trẫm phê duyệt.”
Người ngoài không biết trong Dưỡng Tâm điện có cuộc đối thoại như vậy, nếu không e rằng nước chua sẽ không ngừng tuôn ra ngoài.
*****
Trong Thanh Ngọc Uyển, Tô tiệp dư nằm trên giường, từ khi mang thai, eo lưng nàng ta thường xuyên đau nhức, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cơm trưa được đưa tới, nàng ta ăn chưa được mấy miếng đã nôn ra hết, như nôn cả nỗi thống khổ ra ngoài.
Nàng ta bị dằn vặt đến muốn khóc.
Bạch Thược đau lòng nói: “Chủ tử, người sao vậy?”
Tô tiệp dư cúi đầu nhìn bụng mình, ba tháng rồi, bụng vẫn chưa lộ rõ, nàng ta thậm chí còn chưa cần sửa lại kích cỡ váy áo.
Không đúng, vẫn là cần sửa.
Gần đây nàng ta gầy đi không ít, mặc váy áo trước kia đều rộng thùng thình, trông rất trống trải.
Tô tiệp dư không nói gì, khi chọn con đường này nàng ta đã biết sẽ gặp phải những chuyện như thế, bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Nàng ta chỉ lo lắng một chuyện: sợ giữ không được đứa bé này.
Nàng ta hiểu rõ cơ thể mình, đứa bé này mang đến cho nàng ta gánh nặng quá lớn, nếu cuối cùng không giữ được, vậy chẳng phải nàng ta công cốc sao?!
Tô tiệp dư không muốn chấp nhận kết quả này.
Hồi lâu, Tô tiệp dư cắn răng nói: “Lại phái người đến Ngự Thiện Phòng truyền thiện.”
Lý thái y phụ trách chăm sóc thai kỳ cho nàng ta mỗi lần thấy nàng ăn không ngon đều lộ vẻ lo lắng sốt ruột. Không cần Lý thái y nói thêm gì, Tô tiệp dư cũng hiểu rõ, tình trạng cả ngày ăn không nổi hai miếng cơm như nàng ta không hề tốt cho đứa bé trong bụng.
Cũng bởi vậy, cho dù bị ép buộc, Tô tiệp dư cũng sẽ cố gắng ăn nhiều một chút.
Ngự Thiện Phòng nơm nớp lo sợ đưa một đống thức ăn đến, kết quả, Tô tiệp dư vẫn không ăn được bao nhiêu.
Nhưng không ai dám chê Tô tiệp dư phiền phức.
Tin tức truyền đến ngự tiền, Đàm Viên Sơ nhíu mày. Vân Tự hôm nay mặc váy gấm màu xanh nhạt thêu hoa sen uyên ương, nàng cúi đầu liếc nhìn hoa văn trên váy áo, như vô tình nói:
“Nô tỳ nhớ ở quê có một món ăn.”
Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày nhìn nàng, kỳ thật Vân Tự rất ít khi nhúng tay vào chuyện hậu cung, mỗi lần nàng mở miệng đều ẩn chứa dụng ý riêng.
“Nô tỳ nhớ hình như gọi là gà ăn mày, đem gà làm sạch sẽ, rồi dùng lá sen và bùn đất bọc lại đem hầm chín, hương thơm của lá sen sẽ át đi mùi tanh của thịt gà, có lẽ có thể giúp Tô tiệp dư ăn ngon miệng hơn.”
Vừa nghe đến hai chữ "lá sen", Đàm Viên Sơ liền hiểu được dụng ý của nàng.
Giúp Tô tiệp dư giải quyết vấn đề là giả, làm cho Dung chiêu nghi ngột ngạt mới là thật.
Vân Tự khẽ chau mày, ra vẻ thật lòng muốn chia sẻ nỗi lo lắng cùng Đàm Viên Sơ: “Nô tỳ cũng không biết biện pháp này có hiệu quả hay không, nhưng Tô tiệp dư hiện giờ không ăn uống được gì, chi bằng thử một lần, Hoàng Thượng thấy sao ạ?”
Đàm Viên Sơ thản nhiên liếc nhìn nàng, hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Thấy hắn gật đầu, nữ tử liền mỉm cười, nét mặt tươi tắn:
“Nô tỳ biết chỗ nào có lá sen, hay là để nô tỳ hái mang đến Ngự Thiện Phòng ạ?”
Nghe vậy, không chỉ Đàm Viên Sơ im lặng, mà ngay cả Hứa Thuận Phúc cũng không tự chủ được đưa tay lên sờ mũi. Vân Tự cô nương, cô không cảm thấy mục đích của mình quá rõ ràng sao?
Chọc tức Dung chiêu nghi thì thôi đi, nàng còn muốn đích thân đến trước mặt Dung chiêu nghi mà giẫm lên nỗi đau của người ta?
Vân Tự dường như không nhận ra sự thay đổi trong không khí, nàng chớp chớp mắt, nói:
“Gần đây nô tỳ đang làm túi thơm, muốn tiện thể hái thêm ít hoa sen về. Từ khi vào cung tới giờ, nô tỳ vẫn chưa được chạm vào hoa sen.”
Ao sen đó là do Đàm Viên Sơ ra lệnh trồng cho Dung chiêu nghi, được Dung chiêu nghi vô cùng quý trọng, ngay cả phi tần trong hậu cung cũng không dám tùy tiện hái, huống hồ Vân Tự chỉ là một cung nữ.
Đàm Viên Sơ đưa tay day trán:
“Muốn đi thì đi.”
Vân Tự hành lễ, cung kính xoay người rời đi.
Hứa Thuận Phúc có chút muốn nói lại thôi: “Hoàng Thượng, như vậy có phải không ổn lắm không?”
Đàm Viên Sơ dựa vào bàn làm việc, nghe vậy, hắn thản nhiên nói: "Như thế nào, chẳng lẽ muốn trẫm phải nói với nàng ấy rằng ao sen là của Dung chiêu nghi, không được phép hái sao?”
Cả hậu cung đều ngầm hiểu là một chuyện, nhưng hậu cung không có quy định như vậy.
Hắn nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Hứa Thuận Phúc đã có thể tưởng tượng ra khi tin tức truyền đến cung Trường Xuân, chiêu nghi nương nương sẽ tức giận đến mức nào.
Hứa Thuận Phúc đoán không sai, ao sen cách Trường Xuân điện không xa, Vân Tự vừa đến ao sen, Dung chiêu nghi đã nhận được tin tức.
Dung chiêu nghi khinh miệt nhướng mắt: "Nàng ta muốn làm gì?”
Sắc mặt Đồng Vân khó coi: “Nô tỳ thấy nàng ta đi thẳng đến ao sen.”
Dung chiêu nghi nhíu mày có chút ngồi không yên, ai chẳng biết ao sen là Hoàng Thượng trồng cho nàng ta, Vân Tự sao dám đến đó?
Dung chiêu nghi lập tức dẫn người đến ao sen, gần đó có một đình nghỉ mát cùng một lầu ngắm cảnh, khi Dung chiêu nghi đến nơi, đã có phi tần nghe tin mà đến, đang ngồi trong đình, ánh mắt nhìn về phía bên này.
Nàng ta đến chậm một bước, tận mắt nhìn thấy Vân Tự trước mặt mình cúi xuống hái một đóa sen, Dung chiêu nghi rất ít khi tức giận trước mặt người ngoài, nhưng lúc này lại không nhịn được mà sa sầm mặt mày.
Nàng ta tiến cung nhiều năm, còn chưa có ai dám tát vào mặt nàng ta như vậy!
“Dừng tay!”
Vân Tự nghe thấy tiếng động, rốt cuộc chịu quay đầu lại, khi thấy Dung chiêu nghi, nàng ra vẻ có chút bất ngờ, đứng dậy hành lễ với nàng ta:
“Nô tỳ tham kiến chiêu nghi nương nương.”
Trong tay nàng vẫn còn cầm đóa sen vừa hái, Dung chiêu nghi nhìn thấy, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc lạnh giọng nói:
“Ngươi thật to gan! Ai cho phép ngươi chạm vào hoa sen trong ao này?!”
Vân Tự không hề hoảng loạn, ở
Dưỡng Tâm điện lâu như vậy, nàng đã học được sự thản nhiên của Đàm Viên Sơ: “Nương nương nói đùa, nô tỳ làm theo lệnh của Hoàng Thượng.”
Xung quanh rất yên tĩnh, lời nàng nói tự nhiên truyền vào tai mọi người, mọi người không khỏi nhìn nhau.
Dung chiêu nghi nắm chặt khăn tay, cho dù nàng ta đã đoán trước được câu trả lời này, dù sao nếu không có Hoàng Thượng cho phép, Vân Tự sao dám động vào hoa sen trong ao? Nhưng khi nghe Vân Tự nói ra, Dung chiêu nghi vẫn không khỏi lạnh lòng.
Hoàng Thượng……
Sao ngài ấy lại làm vậy?
Chẳng lẽ ngài ấy đã quên, ao sen này là do ngài ấy trồng cho nàng ta sao.
Nếu ai cũng có thể hái, vậy ao sen này còn có ý nghĩa gì?
Sắc mặt Dung chiêu nghi trắng bệch, khi đối đầu với bất kỳ ai trong hậu cung, nàng ta luôn tỏ ra không chút để ý, nàng ta tự cho rằng người khác không thể đe dọa đến địa vị của mình, cho đến bây giờ, nữ tử trước mắt này đã dùng hành động cho nàng ta biết, những điều nàng ta cho là đặc biệt đều có thể bị phá vỡ.
Dung chiêu nghi không muốn tin: "Không thể nào.”
Vân Tự chỉ ngước mắt nhìn Dung chiêu nghi, nàng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà nói: “Nô tỳ không dám nói dối, nếu nương nương không tin, cứ phái người đi hỏi Hoàng Thượng.”
Thái độ của nàng khiến một số người cảm thấy chướng mắt, chưa đợi Dung chiêu nghi lên tiếng, đã có người nhịn không được lên tiếng:
“Ngươi chỉ là một cung nữ, sao dám nói chuyện với nương nương như vậy?”
Nghĩ đến lại có người ngốc nghếch xen vào chuyện này, Vân Tự tuy không có vị phân, nhưng nàng là người hầu hạ trong Dưỡng Tâm điện, sao có thể đánh đồng với những nô tài khác?
Vân Tự cũng có chút bất ngờ, nàng và Dung chiêu nghi bất hòa không phải bí mật, trong hậu cung này có rất nhiều người sợ phiền phức, không ngờ lại có người nhảy ra.
Vân Tự liếc nhìn người vừa nói, nàng khẽ nheo mắt: “Nô tỳ không thấy mình có chỗ nào bất kính, chẳng lẽ An tài nhân cho rằng nô tỳ làm sai điều gì?”
An tài nhân chỉ là nhất thời xúc động mới lỡ lời, nhưng lời đã nói, đành phải cứng đầu đứng ra. Nàng ta không ngờ Vân Tự lại chẳng khách khí với mình chút nào, không khỏi thẹn quá hóa giận:
“Hay một tên nô tài, ai cho ngươi lá gan dám chất vấn chủ tử?”
Nghe nàng ta một câu lại một câu "nô tài", như sợ nàng quên mất thân phận hiện tại của mình, Vân Tự không khỏi cảm thấy buồn cười.
Vân Tự nhìn lướt qua An tài nhân, rồi lại nhìn về phía Dung chiêu nghi: "Nô tỳ còn phải hái hoa sen và lá sen, nếu chiêu nghi nương nương không có gì phân phó, nô tỳ xin tiếp tục.”
Chờ Vân Tự đứng dậy, Dung chiêu nghi mới nhìn thấy hoa văn thêu trên váy áo nàng, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
An tài nhân bị nàng lờ đi cũng tức giận, nàng ta không dám vượt mặt Dung chiêu nghi, cũng kiêng dè Vân Tự là người của điện Dưỡng Tâm, chỉ có thể xúi giục Dung chiêu nghi:
“Nương nương, nàng ta vô lễ như vậy, chẳng lẽ người lại dễ dàng bỏ qua cho nàng ta sao?”
Vân Tự không đến một mình, Thu Viện cũng đi cùng nàng, nghe vậy, nàng ấy nhíu mày nhìn An tài nhân:
“Vân Tự là người của Dưỡng Tâm điện, huống hồ nàng ấy không làm gì sai, cho dù có phạm lỗi cũng không đến lượt người ngoài dạy dỗ.”
Dung chiêu nghi lạnh lùng liếc nhìn An tài nhân, nàng ta ghét Vân Tự, nhưng không có nghĩa là sẽ để người khác lợi dụng mình. Vân Tự nói nàng làm theo ý chỉ của Hoàng Thượng, ai dám ngăn cản?
Cho dù là Dung chiêu nghi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Tự hái hoa sen.
Trước khi rời đi, Vân Tự lại hành lễ với Dung chiêu nghi, ra vẻ cung kính, nhưng ai cũng không thể bỏ qua nàng đang ôm một đống đầy hoa sen và lá sen.
Sắc mặt An tài nhân khó coi, lén liếc nhìn Dung chiêu nghi, thầm bĩu môi, nói gì mà được sủng ái, kết quả ngay cả một cung nữ cũng không dám động đến.
Cuối cùng nàng ta không nhịn được nữa mà lẩm bẩm: "Cả ao sen này không phải Hoàng Thượng trồng cho nương nương sao? Sao nương nương lại để nàng ta hái đi?”
Không đợi Dung chiêu nghi lên tiếng, nàng ta lại nói: “Hôm nay nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải ai cũng muốn đến hái sao?”
Những người xung quanh im lặng, người này muốn châm ngòi ly gián thì làm đi, sao lại lôi bọn họ vào?
Dung chiêu nghi không làm gì được Vân Tự vì có khẩu dụ của Hoàng Thượng, nhưng không có nghĩa là nàng ta để mặc người khác làm càn trước mặt mình, Dung chiêu nghi lạnh lùng nói:
“An tài nhân cũng muốn thử xem sao?”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta nhìn chằm chằm, An tài nhân đột nhiên lạnh sống lưng, bèn lập tức im bặt, ấp úng nói: "Tần thiếp không dám.”
Đồng Vân sợ hãi nhìn chủ tử, không dám nói lời nào.
Các đốt ngón tay Dung chiêu nghi nắm chặt khăn tay dần trở nên trắng bệch, nàng ta nhìn về phía bóng lưng Vân Tự với vẻ mặt vô cảm: