Hôm sau, khi Vân Tự tỉnh dậy, Đàm Viên Sơ đã không còn ở Mộng Sư điện. Nàng nửa tỉnh nửa mê dựa vào gối mềm, Thu Viện vén màn giường, theo bản năng nhìn nàng.
Vân Tự thấy vậy có chút khó hiểu: "Sao vậy?”
Thu Viện lắc đầu: “Nô tỳ cứ tưởng người sẽ không vui vì không thấy Hoàng Thượng.”
Dù sao ở Dưỡng Tâm điện, ngày nào chủ tử cũng được gặp Hoàng Thượng, Thu Viện cứ tưởng nàng sẽ thấy khác biệt.
Vân Tự ngẩn người một lúc mới hiểu Thu Viện đang nói gì, nàng thản nhiên đáp: “Hôm nay có lâm triều.”
Cho dù Đàm Viên Sơ muốn ở lại chờ nàng tỉnh cũng không được.
Vân Tự liếc nhìn đồng hồ cát trong điện, thấy sắp đến giờ Thìn, bèn ngồi dậy. Hôm nay, y phục Thu Viện chuẩn bị cho nàng không trang trọng như hôm qua, là một bộ váy lụa màu trắng khói. Hai lọn tóc đen buông xõa trên vai che đi dấu vết trên cổ, vừa kín đáo lại vừa toát lên vẻ phong tình. Trong gương đồng, nữ tử da trắng như tuyết, mắt hạnh long lanh, khi nhìn lên càng thêm xinh đẹp.
Chỉ có điều, dường như nàng ngủ không ngon giấc, chẳng mấy chốc đã ngáp dài.
Thu Viện hầu hạ nàng dùng điểm tâm, bỗng nhiên nói: “Nô tỳ kiểm tra lễ vật được đưa đến hôm qua, trong danh sách không có Trường Xuân cung.”
Vân Tự và Dung chiêu nghi có chút khúc mắc, chuyện này trong hậu cung không phải bí mật, Thu Viện cũng mơ hồ biết được một chút, tóm lại tuyệt đối không phải vì Dung chiêu nghi bề ngoài làm khó chủ tử.
Vân Tự vốn không để ý Trường Xuân cung có tặng lễ hay không, nhưng nàng hiểu ý tứ trong lời nói của Thu Viện. Cả cung đều tặng lễ, chỉ mình nàng ta không có, thật quá đột ngột.
Vân Tự ăn hai miếng điểm tâm, vị ngọt trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo:
“Tiểu công chúa sốt nhẹ chưa khỏi, nàng ta không để ý đến những việc vặt trong cung cũng là điều dễ hiểu.”
Nàng ta vừa hay mượn cớ này mà không đưa lễ cho nàng, ở một mức độ nào đó cũng thể hiện sự không hài lòng với nàng.
Gần đến giờ Thìn, Vân Tự rời khỏi Mộng Sư điện, Tùng Phúc đã chuẩn bị sẵn nghi trượng. Khi nàng đến Khôn Ninh cung, thời gian không sớm cũng không muộn, trong điện chỉ có Đức phi nương nương cùng vài vị phi tần khác, tất cả đều đang vây quanh Đức phi trò chuyện. Nàng vừa bước vào, trong điện liền yên tĩnh lại, sau đó mọi người quay đầu nhìn về phía nàng.
Vân Tự hành lễ với Đức phi "“Thỉnh an nương nương.”
Đức phi tươi cười cho nàng đứng dậy, thấy nàng đến sớm như vậy, liền che miệng cười nói:
“Hôm qua thị tẩm, sao hôm nay lại đến sớm vậy?”
Từng hầu hạ Lư tài nhân, nàng biết rõ những chuyện thị phi trong lúc thỉnh an, đối với câu hỏi của Đức phi nương nương, Vân Tự biết rõ nên trả lời như thế nào. Nàng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:
“Tần thiếp mới đến, trong lòng luôn nhớ đến việc thỉnh an nương nương, nên ngủ không được ngon giấc.”
Bách Chi đang dặn dò cung nhân thêm trà rót nước, nghe Vân Tự nói vậy, kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng rất hài lòng với câu trả lời này. Oán niệm vì hôm qua bất đắc dĩ phải đưa ngọc san hô đến Mộng Sư điện cũng theo đó tiêu tan không ít.
Bất luận trong lòng Vân Tự nghĩ gì, ít ra nàng cũng bằng lòng tỏ vẻ tôn kính nương nương.
Đức phi gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn nàng, nhưng nếu không để ý kỹ, rất khó nhận ra cảm xúc nhạt nhẽo trong mắt nàng ta.
Nàng ta dường như vô tình liếc nhìn Vân Tự. Hôm qua trước cửa Khôn Ninh cung, nàng ta đã mở miệng mời Vân Tự đến Dực Hòa cung nhưng Vân Tự chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Vậy mà hiện tại trước mặt nàng ta, Vân Tự lại một mực cung kính với Hoàng Hậu nương nương. Dù Đức phi biết rõ điều này cũng chẳng trách được Vân Tự, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy nàng thật không biết điều.
Nàng ta không tin Vân Tự không hiểu được ý tứ thực sự trong lời mời của mình hôm qua.
Vân Tự trở về chỗ ngồi của mình, Đức phi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không nói chuyện với nàng nữa. Vân Tự cũng vui vẻ tiếp nhận. Thật ra, nếu như những gì nàng và Thu Viện suy đoán về mối quan hệ giữa Hoàng Hậu nương nương và Đức phi là sự thật, thì giữa hai người họ chắc chắn không hề yên bình.
Nàng không muốn bị cuốn vào chuyện này. Nếu buộc phải lựa chọn, Vân Tự nghĩ nàng thà đứng về phía Hoàng Hậu.
Đây là một lựa chọn rất đơn giản.
Đức phi có hoàng tử, địa vị trong cung vững chắc, nhưng đối với Vân Tự mà nói, đây không phải là chuyện tốt.
Ý nghĩ chợt lóe lên rồi vụt tắt, Vân Tự nhanh chóng thu hồi tâm trí. Các phi tần trong điện cũng dần dần đến đông đủ. Hôm nay Dung chiêu nghi vẫn không đến thỉnh an, Vân Tự chỉ liếc nhìn chỗ ngồi trống của nàng ta rồi cùng mọi người hành lễ thỉnh an.
Vân Tự nhận ra hôm nay sắc mặt Hoàng Hậu nương nương khá tốt, ý cười trên mặt cũng đậm hơn mọi ngày. Có người tinh ý nhận ra, tò mò hỏi:
“Hôm nay nương nương có chuyện gì vui sao?”
Hoàng Hậu nương nương không hề phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu với phi tần vừa hỏi chuyện, mỉm cười nói: “Quả thật là có chuyện vui. Năm nay trời nóng bức, Hoàng Thượng dự định đi hành cung tránh nóng, bổn cung đang định ra danh sách các phi tần đi theo.”
Vừa dứt lời, ánh mắt các phi tần trong điện liền sáng lên.
Bị vây quanh bởi những bức tường cung cấm, những phi tần không được sủng ái gần như cả năm trời không được gặp long nhan. Nhưng nếu được đi hành cung thì lại khác, ở đó không có nhiều quy củ như vậy, vốn là đi tránh nóng du ngoạn, ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng cũng nhiều hơn.
Vân Tự cũng có chút kinh ngạc, hôm qua nàng mới gặp Đàm Viên Sơ, sao không nghe hắn nhắc đến chuyện này?
Vân Tự còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, đã nghe một phi tần lên tiếng: “Gần đây tần thiếp làm rất nhiều túi thơm, chọn ra một cái tốt nhất, hôm qua định dâng lên nương nương nhưng vì có việc bận nên chậm trễ, không biết nương nương có thích không.”
Bị việc bận nên chậm trễ?
Hôm qua có chuyện gì xảy ra? Chỉ có chuyện Vân Tự được tấn phong.
Vân Tự nhìn về phía phi tần vừa lên tiếng, hóa ra là An tài nhân, người đã bất ngờ xuất hiện trong lúc nàng và Dung chiêu nghi tranh cãi hôm đó. An tài nhân mỉm cười dịu dàng, ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, cung nữ vội vàng lấy ra một chiếc túi thơm dâng lên.
Chiếc túi thơm được làm rất tinh xảo, không hề qua loa.
Các phi tần khác tuy không nói lời nào khen ngợi, nhưng ánh mắt khác thường liên tục liếc về phía An tài nhân. Nương nương vừa nói muốn lập danh sách đi hành cung, An tài nhân liền lập tức lấy lòng, thật khiến người ta khó chịu.
Chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột khiến mọi người trở tay không kịp, không ai ngờ An tài nhân lại chuẩn bị chu đáo đến vậy!
Trong điện im lặng một lát, chiếc túi thơm được đưa đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Hậu khẽ nhíu mày, chỉ liếc nhìn rồi khen:
“An tài nhân quả là khéo tay.”
Vân Tự quan sát kỹ, nàng nghi ngờ Hoàng Hậu thậm chí còn chưa nhìn rõ hoa văn thêu trên túi thơm. Nhận ra điều này, nàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thầm khâm phục khả năng diễn xuất của Hoàng Hậu nương nương.
Hôm nay Vân Tự thật sự được mở mang tầm mắt. Tất cả các phi tần trong điện đều bị hành động của An tài nhân kích thích, thi nhau thể hiện tài năng, nịnh hót Hoàng Hậu nương nương đến nỗi nàng ấy không ngớt lời khen ngợi. Vân Tự liếc nhìn Đức phi, thấy nàng ta vẫn bình tĩnh ngồi yên. Vân Tự nhìn chén trà trong tay nàng ta, quả nhiên đã cạn từ lâu.
Một chén trà đã sớm bị nàng ta uống cạn, vậy mà cũng không lên tiếng cần thêm.
Thỉnh an gần nửa canh giờ, Hoàng Hậu mới cho phép mọi người lui ra, ôn tồn nói:
“Danh sách đi hành cung ngày mai sẽ có, sau khi bổn cung trình cho Hoàng Thượng xem qua sẽ cho người thông báo với các ngươi. Canh giờ không còn sớm nữa, mau trở về cung đi.”
Vân Tự chớp mắt, ngày mai mới có danh sách sao?
Nàng không cho rằng thời gian này là Hoàng Hậu tùy tiện nói ra. Vân Tự liếc nhìn chỗ ngồi trống duy nhất trong điện, rồi lặng lẽ dời mắt.
Sau khi thỉnh an, Vân Tự không vội vàng hồi cung. Tùng Phúc cùng nghi trượng lui ra, Vân Tự thong thả bước đi cùng Thu Viện. Bên cạnh nàng lúc này có thêm một người.
Vân Tự nghiêng đầu nhìn:
“Khâu bảo lâm không vội hồi cung sao?”
Người đi cùng Vân Tự chính là Khâu bảo lâm. Vân Tự và nàng ta xem như người quen cũ, trước đây ở Hòa Nghi điện, hai người còn thường xuyên gặp mặt.
Khâu bảo lâm cung kính cúi đầu: “Lâu rồi không gặp Vân tiệp dư, tần thiếp muốn trò chuyện cùng Vân tiệp dư, không biết Vân tiệp dư có chê tần thiếp phiền không.”
Thái độ của nàng ta rất đúng mực, tuy sóng vai đi cùng Vân Tự nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Nàng ta đã từng tận mắt chứng kiến Vân Tự hầu hạ Lư tài nhân như thế nào, giờ đây vẫn có thể bình thản như không, không giống những phi tần khác trong lòng cảm thấy gượng gạo. Thái độ của nàng ta đối với Vân Tự cũng không khác gì so với những phi tần có địa vị cao khác.
Vân Tự biết nàng ta là người hiểu chuyện, thấy thái độ của nàng ta cũng không lấy làm lạ, nàng khẽ cười:
“Trong cung người trầm lặng như Khâu bảo lâm không nhiều lắm, sao ta lại chê ngươi phiền được?”
Lời nói của hai người đều ẩn chứa hàm ý. Vân Tự hiểu rõ cách làm người của Khâu bảo lâm, cũng bày tỏ sự tiếp nhận. Cái gọi là trầm lặng không chỉ là việc Khâu bảo lâm sống khép kín trong cung.
Mà còn là việc trước đây khi nàng hầu hạ ở Hòa Nghi điện, Khâu bảo lâm rõ ràng nhận thấy có điều không ổn, nhưng lại không nhiều lời nhắc nhở Lư tài nhân.
Trên đường đến Ngự Hoa Viên, hai người gặp Lưu ngự nữ. Nàng ta ngạc nhiên nhìn hai người đang tiến lại gần, cắn cắn môi nhìn Khâu bảo lâm rất nhiều lần, nhưng Khâu bảo lâm không hề đáp lại. Lưu ngự nữ đành phải buồn bực quay người rời đi.
Vân Tự thu hết mọi hành động của hai người vào mắt, nàng khẽ nhíu mày.
Trước đây Khâu bảo lâm và Lưu ngự nữ có quan hệ khá tốt, nếu không cũng sẽ không cùng nhau làm hương cao. Nhưng sau chuyện Lư tài nhân sảy thai, quan hệ giữa hai người dường như không còn được như xưa?
Vân Tự nhìn Khâu bảo lâm với ánh mắt dò hỏi, Khâu bảo lâm không hề giấu giếm, thờ ơ nói:
“Tần thiếp và nàng ta không cùng đường, không cần thiết phải đi cùng nhau.”
Vân Tự hiểu rõ, nói không cùng đường, thực chất là Khâu bảo lâm đã phát hiện ra nàng ta bị Lưu ngự nữ lợi dụng trong chuyện của Lư tài nhân trước đây.
Vân Tự nhìn Lưu ngự nữ thêm một lần nữa. Trước đây nàng luôn hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện, không biết nhiều về chuyện hậu cung, cho nên, hiện tại nàng thật sự cần một người như Khâu bảo lâm.
Khâu bảo lâm rất thông minh, nhanh chóng nói:
“Sau khi Lư tần qua đời, Lưu ngự nữ thường xuyên ra vào Dực Hòa cung.”
Trong lòng Vân Tự vẫn thường gọi Lư thị là Lư tài nhân, nhưng khi nàng ta qua đời được an táng với tước vị Tần, nên trong cung thường gọi là Lư tần. Vân Tự không cảm thấy lạ, ánh mắt nàng thoáng vẻ trầm tư.
Nếu lời Khâu bảo lâm nói là thật, thì Lưu ngự nữ chắc hẳn đã sớm đầu phục Đức phi. Sau khi Lư tài nhân qua đời, không còn ai để ý đến chuyện sảy thai trước đây của Lư tài nhân nữa, Lưu ngự nữ mới dám qua lại với Dực Hòa cung.
Nghĩ đến đây, Vân Tự rốt cuộc cũng hiểu được Khâu bảo lâm muốn làm gì.
Ban đầu nàng còn nghi hoặc Khâu bảo lâm vẫn luôn sống kín đáo, sao đột nhiên lại muốn kết thân với nàng?
Khâu bảo lâm vốn dĩ có vị trí tài nhân rất tốt, kết quả bị Lưu ngự nữ lợi dụng, địa vị trong cung tụt dốc không phanh, trong lòng ắt hẳn sẽ oán hận.
Một mình Lưu ngự nữ thì chẳng đáng nhắc tới, nhưng sau lưng nàng ta lại có Đức phi chống đỡ.
Hiện tại nếu Khâu bảo lâm muốn báo thù, chỉ có thể tìm một chỗ dựa khác. Chỗ dựa này không cần quá mạnh, nhưng ít nhất phải khiến Đức phi cảm thấy không đáng vì một Lưu ngự nữ mà đối đầu với nàng ta.
Buổi chiều, Vân Tự nghe nói Đàm Viên Sơ đã đến Trường Xuân cung một chuyến, cùng đi còn có Thường thái y.
Vân Tự kinh ngạc: “Tiểu công chúa vẫn chưa khỏi bệnh sao?”
Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc. Tiểu công chúa bị bệnh như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ. Dung chiêu nghi muốn mượn chuyện này để tranh sủng, lại có thể nhẫn tâm ra tay với nữ nhi mình như vậy?
Ban đầu Vân Tự cho rằng tiểu công chúa chỉ khó chịu một hai ngày là khỏi.
Nhưng khi nghe tin Đàm Viên Sơ đích thân đưa thái y đến Trường Xuân cung, Vân Tự biết mình đã đoán sai.
Vân Tự nhíu mày, khó hiểu nói: “Nàng ta điên rồi sao?”
Trong ký ức mơ hồ của Vân Tự, mẫu thân nàng là một người vô cùng dịu dàng, dù bệnh tật trên giường, vẫn luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho nàng. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân yêu thương nàng như châu như ngọc, không chịu tục huyền, thậm chí vì muốn nàng sống tốt hơn mà thường xuyên vào núi rừng để kiếm thức ăn, cuối cùng mất mạng.
Cho nên, nàng không hiểu Dung chiêu nghi vì sao lại vì chút ân sủng nhất thời mà nhẫn tâm để con gái mình chịu khổ như vậy.
Vả lại, ngày thường Dung chiêu nghi luôn tỏ ra yêu thương tiểu công chúa, không hề giống như đang giả vờ.
Thu Viện nói: “Nghe nói ban đầu chỉ là sốt nhẹ, nhưng tiểu công chúa hình như bị kinh hãi, bệnh tình cứ tái đi tái lại, ngày càng nặng.”
Vân Tự hiểu rõ hai chữ "kinh hãi" này.
Người mẹ yêu thương mình bỗng nhiên thay đổi trở nên xa lạ, không quan tâm đến mong muốn của mình mà chỉ muốn làm mình khó chịu, tiểu công chúa vốn được nuông chiều từ bé, ắt hẳn sẽ bị kinh hãi.
Đêm qua Vân Tự ngủ không ngon giấc, đang định chợp mắt một lát thì Tùng Phúc vội vàng đến báo tin Hoàng Hậu nương nương cũng đã đến Trường Xuân cung.
Vân Tự đành phải thay đổi chủ ý, nói với Tùng Phúc:
“Chuẩn bị nghi trượng, chúng ta cũng đến Trường Xuân cung.”
Chử Án cung cách Trường Xuân cung không gần, đi mất hơn một khắc. Khi Vân Tự đến nơi, Trường Xuân cung đã có rất nhiều người, Vân Tự còn nhìn thấy nghi trượng của Đức phi.
Trong điện đông nghịt người, Vân Tự nhìn theo hướng mọi người, không phải chính điện mà là thiên điện nơi tiểu công chúa thường ở. Vân Tự loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của tiểu công chúa, nàng và Thu Viện nhìn nhau rồi bước vào trong, cuối cùng cũng thấy rõ tình hình.
Dung chiêu nghi trông tiều tụy hẳn, hai mắt sưng đỏ vì khóc. Vị giai nhân xinh đẹp ngày nào giờ đây không còn tâm trí nào để trang điểm, ngồi bên giường nhìn Thường thái y đang bắt mạch cho tiểu công chúa.
Thường thái y cau mày.
Tiếng khóc của tiểu công chúa yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nghẹn ngào. Hai ngày nay chắc hẳn tiểu công chúa đã khóc rất nhiều, thanh âm cũng khàn đi, trông nhỏ bé yếu ớt như một chú mèo con.
Vân Tự hiếm khi thấy Đàm Viên Sơ lạnh lùng như vậy.
Thường thái y vừa buông tay, Dung chiêu nghi liền muốn ôm tiểu công chúa. Tiểu công chúa nín khóc, ngập ngừng nhìn Dung chiêu nghi, vừa muốn lại vừa không dám đến gần, khiến mọi người xung quanh đều lo lắng.
Vân Tự cũng không khỏi nhíu mày.
Nàng phải thừa nhận rằng, thật ra nàng không thích tiểu công chúa lắm, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ thờ ơ khi thấy cảnh này.
Thời này chỉ chú trọng ôm cháu không ôm con, nhưng Đàm Viên Sơ lại trực tiếp bế tiểu công chúa lên. Tiểu công chúa được hắn bế, liền nắm chặt vạt áo hắn, nước mắt lã chã rơi, khóc nức nở:
“Phụ hoàng…… Đau……”
Cả người đau, đầu cũng đau. Tiểu công chúa giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm về phía Đàm Viên Sơ, thanh âm mềm mại hô: “Đau.”
Hai ngày nay mỗi khi thái y đến bắt mạch châm cứu cho con bé, con bé không nói rõ được chỗ nào đau, nhưng vẫn luôn nhớ chuyện này, cũng nhớ là do mẫu phi mà mình mới bị châm kim.
Tiểu công chúa trong lòng đầy ấm ức, mím môi, cả người run rẩy vì khóc khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vỗ về lưng tiểu công chúa, ôn nhu dỗ dành:
“Phụ hoàng ở đây, Am Nhi còn đau ở đâu, nói cho phụ hoàng biết.”
Tiểu công chúa ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, được hắn dỗ dành thêm vài câu cuối cùng cũng nín khóc. Dung chiêu nghi thấy vậy, không nhịn được tiến lên một bước.
Đàm Viên Sơ rõ ràng cảm nhận được tiểu công chúa rụt người vào lòng mình, hắn lạnh giọng nói:
“Nàng không thấy con bé đang sợ nàng sao?”
Hắn chưa bao giờ lạnh nhạt với Dung chiêu nghi như vậy, khiến nàng ta sững sờ tại chỗ. Mọi người cũng đều kinh ngạc, trong điện bỗng chốc im lặng.
Đàm Viên Sơ dường như không nhận ra có gì không ổn, hắn dỗ dành tiểu công chúa uống thuốc. Dược hiệu dần dần phát huy tác dụng, tiểu công chúa cuối cùng cũng ngủ yên.
Trong lúc này, Dung chiêu nghi vẫn luôn đứng im tại chỗ.
Đến khi Đàm Viên Sơ xoay người định rời đi, nàng ta mới vội vàng nắm chặt tay áo hắn, đôi mắt đỏ hoe, cắn môi rơi nước mắt, khẽ gọi: