Lưu ngự nữ lặng lẽ trở về chỗ ngồi, vẻ mặt ngượng ngùng.
Vân Tự và Khâu bảo lâm liếc nhìn nhau, Vân Tự nhanh chóng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Theo động tác đó, tay áo nàng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Chiếc vòng mã não đỏ thắm trên cổ tay đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Dung chiêu nghi lơ đãng liếc thấy, bỗng khựng lại, nàng ta không nhịn được ngồi thẳng người nhìn kỹ vòng tay của Vân Tự. Khi thấy rõ màu sắc chiếc vòng, sắc mặt nàng ta đột nhiên biến đổi, ánh mắt dừng lại trên cổ tay Vân Tự, khàn giọng nói:
"Trước đây chưa từng thấy Vân tiệp dư đeo chiếc vòng này."
Một câu ngắn gọn đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Vân Tự tỏ vẻ kinh ngạc, nàng không hề che giấu mà đưa tay cho Dung chiêu nghi xem, thanh âm mềm mại: "Chiêu nghi nương nương đang nói đến chiếc vòng mã não này sao?"
Ánh mắt Dung chiêu nghi lạnh đi.
Vân Tự làm như không nhận ra sự thay đổi sắc mặt của Dung chiêu nghi, hay nói đúng hơn, nàng cố ý làm vậy.
Nàng vốn biết cách chọc tức người khác.
Dung chiêu nghi không phải thích Đàm Viên Sơ sao? Thích đến mức có thể nhẫn tâm làm tổn thương tiểu công chúa, sao Vân Tự có thể không lợi dụng một chút?
Trong toàn bộ hoàng cung, Vân Tự không có ác cảm với bất kỳ phi tần nào khác, cùng lắm chỉ là bất đồng lập trường, duy chỉ có Dung chiêu nghi, Vân Tự chán ghét nàng ta đến cực điểm.
Hoàng Hậu nương nương cũng nhìn thấy chiếc vòng đỏ thắm, đáy mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, trách không được tối qua Hứa Thuận Phúc rời khỏi Khôn Ninh cung một lúc.
Vân Tự thu tay về, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt rũ xuống càng thêm phần e lệ khiến người khác tim đập thình thịch:
"Là Hoàng Thượng ban tặng cho tần thiếp tối qua. Tần thiếp vui mừng quá, nên hôm nay mới vội vàng đeo lên. Chiêu nghi nương nương thấy đẹp không?"
Ở triều đại này, màu đỏ tượng trưng cho sự cao quý, chữ "quý" đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa.
Chiếc vòng mã não có lẽ không đủ giá trị liên thành, nhưng Đàm Viên Sơ cho phép nàng đeo màu đỏ cũng đủ khiến người ta ghen tị.
Dung chiêu nghi nhận thấy rõ ác ý của Vân Tự, nàng ta siết chặt lòng bàn tay, lạnh lùng nói:
"Vân tiệp dư thích là được, bổn cung thấy đẹp hay không không quan trọng."
Vân Tự mân mê chiếc vòng, nghe vậy, nàng cong môi như thuận miệng đáp: "Tần thiếp cũng thấy vậy."
Mọi người trong điện nghe hai người đối đáp, đều kinh ngạc nhìn Vân Tự, chỉ cảm thấy nàng thật to gan.
Ai cũng nghe ra Dung chiêu nghi chỉ nói lời khách sáo, thậm chí còn có chút miễn cưỡng, vậy mà Vân Tự lại đồng ý, còn tán thành lời này. Không biết nàng cho rằng Dung chiêu nghi thấy đẹp hay không không quan trọng, hay là cho rằng Dung chiêu nghi không quan trọng?
Có lẽ cả hai đều đúng.
Có người không nhịn được thở dài thay Dung chiêu nghi. Trong cung vẫn luôn nói Dung chiêu nghi độc chiếm hậu cung, nhưng trước có Dương tiệp dư tranh sủng với Dung chiêu nghi, sau có một khoảng thời gian Tô tiệp dư cũng được sủng ái, giờ lại xuất hiện thêm Vân tiệp dư. Ân oán giữa Vân tiệp dư và Dung chiêu nghi thậm chí còn hơn cả Dương tiệp dư năm xưa, hơn nữa Hoàng Thượng đối với Vân tiệp dư rõ ràng là khác biệt, khiến Dung chiêu nghi muốn dùng vị phân để áp chế Vân tiệp dư cũng không được.
Mọi người không khỏi cảm thấy xót xa.
Nói cho cùng, vẫn là Hoàng Thượng quá sủng ái Vân tiệp dư, thiên vị rõ ràng như vậy, khiến người ta dễ dàng bất bình.
Ngay khi không khí trong điện trở nên ngưng trọng, Hoàng Hậu nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh:
"Vân tiệp dư da dẻ trắng trẻo, đeo màu sắc tươi đẹp như vậy rất hợp. Bổn cung còn có một hộp son môi màu đỏ, rất hợp với chiếc vòng mã não này. Đợi thỉnh an xong, bổn cung sẽ cho người mang đến Mộng Sư điện cho ngươi."
Vân Tự không khỏi trợn tròn mắt, nàng không hiểu nổi, nàng cố ý chọc tức Dung chiêu nghi, nhưng màu đỏ dù sao cũng có chút phạm húy, Hoàng Hậu nương nương không để ý thì thôi, lại còn muốn tặng thêm cho nàng?
Vân Tự có chút bối rối trước hành động này, nàng chớp chớp mắt, vội vàng cự tuyệt:
"Tần thiếp vô công vô lao, sao có thể nhận thưởng của nương nương?"
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Vật quý xứng giai nhân, hộp son hồng ngọc này rất hợp với ngươi. Ngươi dùng nó mới đẹp, hơn là để ở chỗ bổn cung. Bổn cung nhìn cũng thấy vui mắt, ngươi đừng từ chối."
Nói đến nước này, Vân Tự dù có ý cự tuyệt cũng chỉ đành nuốt xuống, nàng vui vẻ tròn xoe mắt, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh đứng dậy tạ ơn:
"Nương nương thương tần thiếp, tần thiếp lại từ chối chính là không biết tốt xấu. Vậy tần thiếp xin cung kính không bằng tuân mệnh."
Chúng phi tần chỉ biết trơ mắt nhìn, cái gì gọi là "rất hợp với Vân Tự"? Son đẹp như vậy, ai dùng mà chẳng đẹp?
Nói cho cùng, Hoàng Thượng sủng ái Vân tiệp dư, Hoàng Hậu nương nương cũng liền chiều theo thôi.
Vậy nên buổi thỉnh an hôm nay, Vân Tự tay không ung dung mà đến, lúc về không chỉ chọc tức được Dung chiêu nghi một phen, còn được Hoàng Hậu nương nương ban thưởng một hộp son.
Thu hoạch thật phong phú.
Lúc chạng vạng, ngự tiền truyền đến tin tức, Mộng Sư điện thị tẩm.
Vân Tự khẽ nhướng mi, không nhịn được nhắc nhở bản thân, xem ra, người này hôm trước còn đau lòng đến mất ngủ, vậy mà chỉ trong hai ngày đã điều chỉnh tốt tâm tình.
Tô tiệp dư sinh non, hắn cũng không đến thăm một lần.
Lại có thể như thường lệ mà tuyên người thị tẩm, thật bạc tình!
Nếu thật lòng động tâm với người như vậy, e rằng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hỉ nộ ái ố đều phụ thuộc vào người này, cả ngày chỉ lo âu sầu muộn, còn nói gì đến vinh hoa phú quý?
Thu Viện thấy nàng vẫn ngồi trên trường kỷ, khó hiểu hỏi:
"Chủ tử không chuẩn bị một chút sao?"
Lần đầu tiên Hoàng Thượng đến Mộng Sư điện, tiệp dư đã sớm dặn dò Tùng Phúc chuẩn bị nước ấm, thái độ tích cực hơn bây giờ rất nhiều.
Vân Tự chống cằm, chậm rãi lắc đầu: "Không vội."
"Ngươi bảo Tùng Phúc mang người đi thu dọn những thứ có màu sắc sặc sỡ trong điện."
Thu Viện hiểu nàng muốn làm gì, ngập ngừng nói: "Chủ tử, thứ nô tỳ nói thẳng, Hoàng Thượng hẳn là biết tính tình của người, người làm vậy e là vô dụng."
Hôm nay nàng còn cố ý đeo vòng mã não đỏ để chọc tức Dung chiêu nghi, bây giờ lại bày ra vẻ giả tạo này.
Ai mà không biết nàng đang diễn kịch?
Vân Tự khẽ hất cằm, nói với Thu Viện: "Ta có thật lòng hay không không quan trọng, thái độ dù sao cũng phải thể hiện ra ngoài."
Trong cung này có mấy người thật sự đau lòng cho Tô tiệp dư? Có rất nhiều người thậm chí còn chẳng buồn giả vờ.
Thu Viện đành phải sai người đi thu dọn những vật có màu sắc sặc sỡ trong điện. Có cung nhân đụng phải thứ gì đó, tiếng động thanh thúy vang lên.
Vân Tự quay đầu lại, thấy một chiếc lục lạc rơi xuống đất.
Nàng khựng lại, trong đầu bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn cúi xuống nhặt chiếc lục lạc lên.
Khi Đàm Viên Sơ đến Mộng Sư điện, nhìn thấy chính là bài trí mộc mạc đến cực điểm, không tìm thấy một chút sắc màu tươi sáng nào. Hắn khựng lại một chút.
Ngay sau đó, Đàm Viên Sơ bước qua bình phong, nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên trường kỷ. Trong điện nàng trồng một chậu hoa trà trắng, nụ hoa hé nở mong manh động lòng người, giống như nàng vậy.
Nữ tử thấy hắn, kinh ngạc đứng dậy, hành lễ, thanh âm mang theo chút trách móc:
"Hoàng Thượng đến, sao không cho người thông báo một tiếng?"
Không đợi nàng hành lễ xong, Đàm Viên Sơ đã đỡ nàng dậy, thuận miệng trả lời câu hỏi của nàng: "Thói quen."
Khi nàng còn ở Dưỡng Tâm điện, dù là nàng đến chính điện hay hắn đến phòng nàng, đều chưa từng cho người thông truyền.
Đàm Viên Sơ lặng lẽ quan sát nàng, nàng dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua, khóe môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Đáy mắt Đàm Viên Sơ trầm xuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy, chuyện hôm qua quả nhiên là hắn nghĩ nhiều.
Hắn đã quá vội vàng.
Đàm Viên Sơ buông tay, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Vừa rồi đang làm gì vậy?"
Khi hắn bước vào, nàng đang cúi đầu làm gì đó, nhưng hắn chưa kịp nhìn rõ thì nàng đã đứng dậy khỏi trường kỷ.
Nghe vậy, Vân Tự không nói gì, nàng câu lấy ngón út của Đàm Viên Sơ nhẹ giọng nói:
"Ôm thiếp."
Giọng nàng vừa dứt, Đàm Viên Sơ khựng lại, hắn không khỏi nhướng mày.
Nàng vốn e dè trong chuyện thân mật, chỉ khi không có người mới dám to gan một chút. Bây giờ trong điện còn nhiều người, vậy mà nàng lại nói ra những lời này?
Hứa Thuận Phúc vội vàng cúi đầu, dẫn cung nhân lui ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại Vân Tự và Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, hồi lâu sau mới đưa tay ôm lấy nàng. Trong lòng hắn có chút khó chịu không nói rõ, mang theo chút lạnh nhạt, tựa hồ muốn xem nàng định làm gì. Ngay sau đó, hắn thấy nàng nhấc chân đạp lên giày của hắn. Nàng rất trắng, đôi chân cũng vậy, trắng nõn thon dài.
Nàng rất nhẹ, nhưng dù sao cũng có trọng lượng, cứ như vậy dẫm lên hắn.
Thế mà nàng còn thấy chưa đủ, nhỏ giọng oán trách:
"Phải kiễng chân."
Đàm Viên Sơ suýt nữa thì bị nàng chọc cười, rồi hắn thấy nàng khẽ nhấc chân, một chuỗi lục lạc vang lên trong điện.
Đàm Viên Sơ bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống.
Trên mắt cá chân nàng không biết từ lúc nào đã đeo một chuỗi lục lạc, buộc lỏng lẻo buông thõng xuống. Nàng vừa động, nó liền phát ra tiếng vang nhỏ. Chân vốn là nơi bí ẩn của nữ tử, giờ lại cứ như vậy phơi bày trước mắt hắn.
Nàng đang cố ý câu dẫn hắn. Hương trầm thoang thoảng trong điện, làn khói trắng lượn lờ càng thêm phần kiều diễm, mỗi một cảnh tượng đều diễm lệ.
Đàm Viên Sơ khẽ nhắm mắt lại.
Có người giơ tay quấn lấy cổ hắn, còn ở lúc lửa cháy đổ thêm dầu, thanh âm nàng giống như thực vô tội:
“Hoàng Thượng hôm qua nói không được, vậy hôm nay thì sao?”
Hắn còn chưa kịp nói gì, nàng đã nhảy xuống. Đàm Viên Sơ mở mắt ra, thấy nàng một thân váy áo đơn bạc, đôi chân dài trắng nõn thon dai như ẩn như hiện bên trong làn váy, nàng để chân trần dẫm lên tấm thảm nhung. Mỗi bước đi đều vang lên tiếng vang khe khẽ.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ dần tối lại, khi nàng lại một lần đi qua trước mặt hắn, hắn giữ nàng lại, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo, thanh âm có chút trầm thấp:
“Vân Tự, ai dạy nàng những thứ này?”
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội pha lẫn khó hiểu: “Lục lạc cũng không thể đeo sao?”
Có thể đeo chứ, sao lại không thể đeo?
Chỉ là một bộ lục lạc đơn giản, lại khiến người ta liên tưởng đến hai chữ "mỹ loạn".
Đàm Viên Sơ cởi bỏ đai lưng của nàng, còn ẩn chứa châm chọc hỏi nàng một câu:
“Thu hồi vẻ ngoài tươi sáng trong trẻo, rồi lại làm ra tư thái này, nàng diễn cũng không diễn cho trọn vẹn một chút sao?”
Vân Tự khẽ chớp đôi mắt hạnh, thực dễ nói chuyện: “Vậy nếu không, người đừng chạm vào tần thiếp?”
Có người đột nhiên véo véo vòng eo nàng.
Vân Tự lập tức im bặt.
Khi màn giường được buông xuống, Vân Tự nương ánh nến thấy rõ thần sắc trong mắt hắn, làm trong lòng không khỏi căng thẳng, Vân Tự nhịn không được nắm lấy chăn gấm, nàng làm sao lại cảm thấy giống như tự chuốc lấy phiền phức?
Dự cảm của nàng không sai.
Nến đỏ cháy không ngừng, sáp nến dần dần nhỏ xuống, theo màn giường lay động mà kéo dài.
Người nào đó không cho nàng tháo lục lạc xuống, vì thế, trong điện vẫn luôn có tiếng lục lạc vang lên, Vân Tự bị bức đến mắt hạnh ướt hồng, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt, nàng mới chậm chạp ý thức được, tiếng lục lạc thanh thúy vang vọng khắp điện này cũng ẩn chứa chút cảm giác xấu hổ.
Đến lúc tình nồng ý đậm, hắn khẽ dùng đầu ngón tay gảy lục lạc, thong thả ung dung hỏi nàng:
“Dễ nghe sao?”
Vân Tự không nói nên lời.
Là ai nói lục lạc trong phòng the là thứ tốt?
Vân Tự chỉ là vừa lúc nhìn thấy lục lạc, nhất thời hứng khởi, hiện giờ lại là hối hận không kịp.
Nửa đêm, bóng tối dày đặc đến, gần như không thể tan đi, Đàm Viên Sơ ôm nữ tử đi rửa mặt, đợi các cung nhân đều lui xuống, hắn nhận thấy có người đạp hắn một cái.
Không đau không ngứa, vừa lúc đá vào cẳng chân hắn.
Đàm Viên Sơ cúi mắt, nữ tử cuộn tròn trong chăn gấm, chỉ lộ ra một cái đầu, mái tóc đen còn ướt hơi nước rối tung trên vai, đôi mắt hạnh long lanh nhìn hắn, trong đó chứa đựng sự tức giận không nói nên lời, cũng còn sót lại một chút xuân tình.
Vô cùng câu người.
Đàm Viên Sơ nhịn không được cúi đầu hôn hôn mắt hạnh nàng, nàng hơi có chút sợ hãi, vội vàng duỗi tay đẩy hắn, thanh âm mang theo chút nức nở, chỉ là lực đạo của nàng rất nhẹ, nhẹ đến có thể xem nhẹ.
Bộ dáng nhỏ bé thật đáng thương.
Đàm Viên Sơ rốt cuộc buông nàng ra.
Chỉ là có người được voi đòi tiên, trong chăn gấm, nàng lại đưa chân đá hắn một cái, mũi chân nàng tinh tế cọ qua lòng bàn chân hắn, Đàm Viên Sơ không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên bật cười thành tiếng:
“Không phải nàng hỏi trầm hôm nay được chưa?”
Vân Tự khẽ hức hức: “…… Không ngờ Hoàng Thượng lại khi dễ người như vậy.”
Bây giờ là lúc nào rồi? Hứa Thuận Phúc đã ba lần đưa nước ấm vào, lần cuối cùng, người đưa nước ấm vào lại là Lộ Nguyên!
Cuối cùng, hắn lại dùng đầu ngón tay quấn lấy lục lạc, chậm rãi đến gần, còn thong thả ung dung hỏi nàng: dễ nghe sao.
Nàng rõ ràng cái gì cũng không nghe thấy, lại không thể không trả lời hắn.
Vân Tự chỉ thoáng hồi tưởng lại, đã nhịn không được da đầu tê dại, dư vị xuân tình dường như vẫn chưa tan hết, còn có chút ngứa ngáy.
Đàm Viên Sơ cúi đầu hôn nàng, phủ nhận lời nàng nói:
“Không có khi dễ.”
Mắt hạnh nàng đỏ lên, hắn liền không nỡ khi dễ nàng nữa.
*****
Mộng Sư điện hôm qua gọi nước, tin tức này căn bản giấu không được.
Trong Thanh Ngọc uyển, Tô tiệp dư tức giận ném vỡ một chiếc cốc, nàng ta siết chặt lòng bàn tay, hận đến đau lòng, cắn răng nói:
“Nàng ta một khắc cũng không chịu nổi sao?!”
Bạch Thược không biết nên nói gì, Vân tiệp dư có cơ hội thị tẩm, sao có thể không nắm lấy?
Nếu đổi lại là chủ tử, chủ tử chẳng lẽ sẽ vì thương hại Vân tiệp dư mà từ bỏ cơ hội này?
Chủ tử sẽ không.
Vân tiệp dư tự nhiên cũng sẽ không.
Tô tiệp dư nhắm mắt, nàng ta hít sâu một hơi mới nhịn xuống cảm xúc, lên tiếng hỏi:
“Nương nương điều tra đến đâu rồi?”
Bạch Thược lắc đầu, thấp giọng nói: “Ý tứ nương nương là, chủ tử trước mắt cần phải điều dưỡng thân thể cho tốt, bảo chủ tử chờ tin tức.”
Tô Tiệp Dư nắm chặt lòng bàn tay, nàng ta nhịn không được bật cười châm chọc:
“Chờ?”
Hoàng Hậu nương nương biết rõ là ai hại nàng ta, lại không chịu nói cho nàng ta, rốt cuộc là đang cố kỵ điều gì?!
Bạch Thược nhìn ra ý nghĩ của nàng ta, môi giật giật, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Chủ tử sau khi sinh non vẫn luôn không khống chế được cảm xúc. Nếu để chủ tử biết hung thủ là ai, thật không biết chủ tử xúc động sẽ làm ra chuyện gì.
Hoàng Hậu nương nương hết sức cẩn thận đối đãi người này, thân phận tuyệt đối không hề tầm thường.
Bạch Thược chỉ có thể nghĩ đến vài người như vậy.
Mà với địa vị của những người kia, chủ tử căn bản không thể lay động được. Chủ tử muốn trong thời gian ngắn báo thù rửa hận, nói dễ hơn làm?
Chỉ có thể giống như Hoàng Hậu nương nương, từng chút bày mưu tính kế, chờ đợi thời cơ.
Trừ phi chủ tử bất chấp tất cả, từ bỏ cả tính mạng để cùng kẻ đó đồng quy vu tận, nhưng nữ nhân trong cung này ai có thể bất chấp tất cả như vậy?
Rút dây động rừng, nếu thật sự đến bước đó, liên lụy chính là toàn bộ mẫu tộc.
*****
Vân Tự không biết Tô tiệp dư đang suy nghĩ gì. Hôm nay nàng tỉnh dậy rất muộn, gian nan mở mắt ra, Đàm Viên Sơ đã không còn trong điện.
Vân Tự nhìn quanh một vòng, không tìm thấy người, bèn cắn môi hỏi:
“Hoàng Thượng đâu?”
Thu Viện có chút khó hiểu, nghiêm túc trả lời: “Nửa canh giờ trước, Hoàng Thượng đã hồi ngự tiền.”
Vân Tự nghẹn lời, ngày mai phải đi hành cung, hôm nay chắc chắn không cần lâm triều, Đàm Viên Sơ sáng sớm đã bỏ đi, rõ ràng là chột dạ!
Vân Tự nhịn không được xấu hổ buồn bực đấm đấm gối, thấy thế, Thu Viện không dám nói gì với nàng. Hoàng Thượng lúc rời đi cả người dường như lộ ra vẻ thoả mãn.
Vân Tự hoàn toàn trái ngược, lúc đến Khôn Ninh cung thỉnh an, nàng vẫn còn uể oải, nhưng nét mặt lại ẩn chứa xuân sắc.
Hôm nay thỉnh an kết thúc rất nhanh, Vân Tự cả người bủn rủn, không còn tâm trí nán lại, trực tiếp trở về Mộng Sư điện.
Tùng Phúc đi Ngự Thiện Phòng lấy cơm trưa, mang về một tin tức:
“Chủ tử, lúc nô tài trở về, thấy Dung chiêu nghi đang đi về phía ngự tiền.”
Vân Tự nuốt một ngụm canh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng phân phó Thu Viện: “Ngươi đi Dưỡng Tâm điện thỉnh Hoàng Thượng, nói ta hôm nay hồi cung liền đóng cửa không gặp ai, thỉnh Hoàng Thượng đến một chuyến.”
Hôm nay giọng nàng nói chuyện rất nhẹ, nhưng nếu lắng nghe kỹ, sẽ phát hiện tiếng nói có chút khàn khàn, vô cớ lộ ra vẻ ngây thơ.
Vân Tự lãnh đạm thấp giọng: "Lúc này nàng ta đi ngự tiền, chắc chắn là muốn mượn chuyện đi hành cung tránh nóng, đem tiểu công chúa từ Khôn Ninh cung đón về.”
Vân Tự khép hờ mắt, che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt, nàng gần như không dấu vết mà nhẹ nhàng nhếch khóe môi:
“Ta càng không để nàng ta như ý!”
Nghe vậy, Thu Viện không nói gì, khom người, xoay người lui ra ngoài.
Vân Tự uống hết chén canh, mới chậm rãi nhìn về phía Tùng Phúc:
“Dọn hết đồ ăn đi.”
Nàng liếc mắt nhìn hộp đồ ăn, lại nói: “Bày lại đồ ăn trong hộp, rồi chờ ở ngoài.”
Vân Tự không nói nhiều, Tùng Phúc hiểu ý nàng. Cơm trưa mới dọn, chủ tử chỉ động vào chút nước canh, lại bày biện như cũ, có thể làm giống như mới dọn lên, căn bản không nhìn ra manh mối gì.
Thu Viện một đường chạy tới Dưỡng Tâm điện, nàng ấy nhìn lướt qua, quả nhiên, thấy Dung chiêu nghi đang đứng ở ngoài điện.
Hứa Thuận Phúc canh giữ cửa điện, thấy Thu Viện thì nhịn không được nói:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Thu Viện nhíu mày, nàng ấy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta nhận ra nàng ấy có chút nôn nóng.
Hứa Thuận Phúc thót tim, sợ Vân Tự xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: “Ngươi rời khỏi Dưỡng Tâm điện liền biến thành người câm? Nói chuyện đi, Vân tiệp dư xảy ra chuyện gì?”
Thu Viện mím môi thấp giọng:
“Chủ tử hôm nay sau khi thỉnh an, liền nhốt mình trong điện không gặp ai, cơm trưa cũng không ăn, nô tỳ lo lắng, muốn thỉnh Hoàng Thượng qua đó một chuyến.”
Hứa Thuận Phúc nghe xong thì ngây người, hắn có chút hiểu vì sao Vân tiệp dư không muốn gặp ai.
Do đêm qua.
Hứa Thuận Phúc đêm qua nghe thấy tiếng lục lạc, Vân tiệp dư xưa nay da mặt mỏng, hiện giờ hẳn là xấu hổ đến mức không dám gặp ai.
Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, nghĩ đến người trong điện, có chút do dự.
Thu Viện lúc này mới nhìn thấy người đang đứng ở một bên, nàng ấy nhíu mày: “Nếu Hoàng Thượng bận, nô tỳ xin phép về trước.”
Nàng ấy xoay người định đi, Hứa Thuận Phúc vội vàng kéo lại, hai người quen biết nhiều năm, cũng không khách khí:
“Ngươi nhìn ngươi kìa, gấp cái gì!”
Hứa Thuận Phúc nhớ tới hôm trước Vân tiệp dư xoay người rời đi, nửa đêm Hoàng Thượng còn sai hắn đưa chuỗi ngọc mã não đi dỗ dành, căn bản không dám để Thu Viện cứ vậy trở về.
Nếu Vân tiệp dư lại cố ý gây sự, đêm nay hắn lại phải đưa thứ gì đi dỗ dành nữa chứ?
Hứa Thuận Phúc đẩy cửa bước vào điện, Vân Tự đoán không sai, Dung chiêu nghi đang cùng Đàm Viên Sơ nói chuyện tiểu công chúa. Nàng ta lấy cớ trong cung nóng bức, muốn Đàm Viên Sơ đồng ý cho nàng ta mang tiểu công chúa cùng đi hành cung tránh nóng.
Trong danh sách đi hành cung không có Hoàng Hậu nương nương.
Tiểu công chúa nếu muốn đi hành cung, phải trở về bên cạnh Dung chiêu nghi, đợi hồi cung, nàng ta sẽ thuận lý thành chương mang tiểu công chúa về Trường Xuân cung.
Đàm Viên Sơ còn chưa trả lời, Hứa Thuận Phúc đã đẩy cửa tiến vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Dung chiêu nghi nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không, nàng ta luôn cảm thấy ngự tiền đối đãi với nàng ta không còn cung kính như trước.
Nếu là trước kia, Hứa Thuận Phúc sao dám tùy tiện đẩy cửa tiến vào quấy rầy khi nàng ta đang ở trong điện?
Hứa Thuận Phúc nhận ra Dung chiêu nghi đang nhìn mình, hắn không dám ngẩng đầu, thấp giọng cung kính nói:
“Hoàng Thượng, Thu Viện từ Mộng Sư điện đến bẩm báo, Vân tiệp dư cả ngày đóng cửa không ra, cơm trưa cũng chưa dùng, muốn thỉnh ngài qua đó khuyên nhủ.”
Dung chiêu nghi lập tức lạnh mặt.
Cả ngày đóng cửa không ra? Nói dối! Lúc thỉnh an, Dung chiêu nghi còn gặp Vân Tự, mới qua một canh giờ ngắn ngủi, cần thiết phải thỉnh Hoàng Thượng sao?
Nói Vân Tự không phải cố ý, Dung chiêu nghi tuyệt đối không tin.
Vân Tự vốn không để ý nàng ta tin hay không, mục đích của nàng chính là khiến Dung chiêu nghi tức giận, Dung chiêu nghi cảm thấy nàng cố ý mới tốt.
Giọng nói của Hứa Thuận Phúc vừa dứt, Đàm Viên Sơ nhíu mày.
Hứa Thuận Phúc có thể nghĩ đến, Đàm Viên Sơ tự nhiên cũng nghĩ đến. Vân Tự nhiều lần tỏ ra yếu đuối, có lẽ lúc trước còn khiến người ta tức giận, nhưng ngay sau đó nàng đã có thể òa khóc.
Đêm qua ban đầu là Vân Tự chủ động, nhưng sau đó hắn cũng thật sự có chút quá phận.
Đàm Viên Sơ đứng dậy, thấy vậy, Dung chiêu nghi có dự cảm chẳng lành, nàng ta vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Hoàng Thượng, thần thiếp đang nói với người chuyện tiểu công chúa mà.”
“Trong cung gần đây nóng bức, tiểu công chúa yếu ớt không chịu nổi cái nóng này, Hoàng Thượng cho tiểu công chúa cùng thần thiếp đi hành cung tránh nóng đi, thần thiếp cầu xin người.”
Dung chiêu nghi có thể được sủng ái lâu như vậy, dung mạo của nàng ta tất nhiên hơn người, lúc này nét mặt lộ ra vẻ giận dỗi, ngữ khí mềm mại mang theo chút nũng nịu, ít ai có thể cự tuyệt giai nhân như vậy.
Trước kia nàng ta luôn dùng cách này để chung đụng với Đàm Viên Sơ, nàng ta biết Đàm Viên Sơ thích nàng ta như vậy.
Nhưng hiện tại, Đàm Viên Sơ chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Dung chiêu nghi có chút hoảng hốt, nàng ta theo bản năng nhắc tới tiểu công chúa, bởi vì nàng ta biết Đàm Viên Sơ quan tâm nhất là hoàng tử, công chúa trong cung. Thấy hắn không nói lời nào, nàng ta cúi đầu cắn môi nói: “Thần thiếp thật sự biết sai rồi, hôm nay lúc đến Khôn Ninh cung, tiểu công chúa cứ khóc mãi, khóc đến mức thần thiếp đau lòng, cầu xin Hoàng Thượng, người đừng giận thần thiếp nữa.”
Dung chiêu nghi trước mặt Đàm Viên Sơ luôn tỏ ra yếu đuối, nàng ta không quan tâm Hứa Thuận Phúc còn trong điện, nói hết lời xin lỗi.
Giai nhân với đôi mắt đỏ hoe, người kiêu ngạo như vậy chịu thua, càng khiến người ta thương tiếc.
Hứa Thuận Phúc cụp mắt đứng trong góc điện, hắn nghe thấy Dung chiêu nghi liên tục nhắc tới tiểu công chúa thì cảm thấy không ổn.
“Lúc nàng ngâm con bé trong nước lạnh, nghe thấy con bé khóc lóc gọi mẫu phi, sao nàng không thấy đau lòng?”
Dung chiêu nghi không dám tin ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Đàm Viên Sơ, nàng ta cứng đờ tại chỗ, từ lòng bàn chân lan ra một cỗ lạnh lẽo.
Nàng ta đột nhiên nhớ tới, ma ma của tiểu công chúa đều do Hoàng Thượng tự mình sắp xếp, các nàng ngay từ đầu đã trung thành với hắn chứ không phải nàng ta.
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt:
“Thay vì đến cầu xin trẫm, không bằng dành nhiều thời gian hơn ở bên tiểu công chúa, khi nào tiểu công chúa bằng lòng thân cận lại với nàng, con bé mới có thể trở về Trường Xuân cung.”
Dứt lời, Đàm Viên Sơ không để ý đến nàng ta nữa, lập tức bước xuống bậc thang, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi điện.
Dung chiêu nghi ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, hắn rời đi không chút do dự.
Một khi nàng ta không còn tiểu công chúa, hắn thậm chí không muốn quay đầu nhìn nàng ta một cái sao?
Đồng Vân lo lắng nhìn nàng ta, Dung chiêu nghi quay đầu đi đưa tay lau mặt, khi quay lại sắc mặt đã khôi phục như thường, nàng ta nhìn về phía Mộng Sư điện, khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Trước kia Hoàng Thượng sủng ái ta cũng đâu chỉ như vậy.”
Không cần Đồng Vân khuyên giải, Dung chiêu nghi đã điều chỉnh tâm trạng: “Ta ít nhất còn có tiểu công chúa, thất sủng cũng chỉ là tạm thời, còn nàng ta, có thể đắc ý được bao lâu!”
****
Mà lúc này, Đàm Viên Sơ vừa đến Mộng Sư điện, nhìn thấy cửa điện đóng chặt, hộp đồ ăn bày trước cửa, vẻ mặt Tùng Phúc sầu khổ đi qua đi lại.
Thấy hắn, Tùng Phúc như gặp cứu tinh, hai mắt sáng lên: "Hoàng Thượng, người cuối cùng cũng đến!”